Muốn Thoát Khỏi Anh

Giọng nói kỳ lạ cứ vang vọng bên tay, đè nặng tâm lý của cô, Nguyệt Thiền không cảm nhận rõ ràng được mọi thứ xung quanh nữa. Làn sương mờ ảo đọng lại trên mắt, đáy mắt cô chứa nước, Quang Viễn nâng niu má Nguyệt Thiền, anh nói:

“Sao lại như thế này, anh xin lỗi, anh sai rồi, anh đưa em vào nhà nhé.”

Quang Viễn nắm lấy eo cô, nhấc lên một lần, chầm chậm ôm Nguyệt Thiền vào lòng, không nói lời nào. Cô dụi vào lòng anh, mùi hương nhàn nhạt lúc nãy đã không còn chút dấu vết, thay vào đó là một mùi hương dễ chịu, mùi của gỗ nhàn nhạt dịu dàng. Càng khiến người ta cảm thấy thoải mái, tay Nguyệt Thiền run run, nắm chặt lấy áo Quang Viễn.

Anh không rõ chuyện gì đang xảy ra, cũng không hiểu rõ cô đang nghĩ cái gì, chỉ là khi nhìn thấy dáng vẻ Nguyệt Thiền như vậy. Nhân tâm Quang Viễn lại sinh ra cảm giác bi thương, thân thể cô vô vực, muốn bấu víu lấy người anh mà đứng vững.

Mi mắt nặng trĩu, rốt cuộc Nguyệt Thiền vừa nghe thấy cái gì cơ chứ?

Rốt cuộc sao trên người Quang Viễn lại có mùi hương quen thuộc đáng sợ kia cơ chứ?

Cô không quan tâm nữa, Nguyệt Thiền như muốn trốn khỏi những điều kì lạ đang sảy ra. Cô khẽ nói:

“Mạc Quang Viễn, anh là người tốt hay xấu? Trả lời tôi đi.”

Quang Viễn vỗ về lưng Nguyệt Thiền, tồi nói:

“Anh là người tốt, với mình em.”

Lời này là thật, Quang Viễn có thể làm mọi thứ miễn có thể làm cô vui, anh có thể giết người, cũng có thể giam Nguyệt Thiền, để mọi thứ của cô chỉ có thể thuộc về một mình Quang Viễn này. Anh không còn là hoàng quý phi, không còn là một vị tỷ tỷ tốt nữa, bây giờ anh chính là Mạc Quang Viễn.


“Đừng nói nữa, chúng ta vào nhà.”

Nguyệt Thiền lắc đầu, cô gục đầu vào lòng Quang Viễn, Nguyệt Thiền sợ rằng mình sẽ không kiềm chế được cảm xúc. Sẽ khóc lớn một trận thì thật không biết giấu mặt vào đâu, cô cũng chẳng rõ lý do mình khóc, chỉ cảm thấy vừa buồn bực vừa bi thương.

Quang Viễn chầm chậm cúi đầu, vỗ về càng nhẹ nhàng hơn, ngữ khí ôn nhu dễ nghe:

“Sao, không muốn vào nhà à.”

“Muốn ôm anh lâu đến vậy thì cứ nói ra.”

Nguyệt Thiền hé mở mắt, cô nói:

“Đúng là tên tự luyến.”

Quang Viễn không chút tức giận, còn tươi cười nói:

“Thế em thích không.”

Nguyệt Thiền đáp lời:

“Không.”

Quang Viễn vẫn giữ nét mặt ôn nhu ấy, dường như anh cũng đã biết trước câu trả lời này, muốn một ngày nào đó cô thừa nhận yêu mình. Quang Viễn không muốn ép Nguyệt Thiền, mà muốn cô thực sự yêu mình, anh thèm khát cái tấm chữ tình kia đến điên loạn.

Quang Viễn nói:

“Hay chúng ta vào trong, nằm ôm nhau cho ấm.”

Nguyệt Thiền cuối cùng cũng ngước mắt lên, cô nhìn Quang Viễn hồi lâu, nói:

“Anh nghĩ tôi có đồng ý không?”

Quang Viễn cười, nói lời đường mật:

“Sao lại không, chúng ta là vợ chồng mà.”

Nguyệt Thiền không đưa anh vào mật ngọt, nói:


“Cũng chỉ là trên danh nghĩa.”

Quang Viễn đùa nghịch với mái tóc của cô, nhẹ giọng đáp:

“Nếu em nói vậy, thì nó sẽ là vậy với em, còn anh thì không.”

Danh nghĩa, không phải là thứ duy nhất anh muốn từ Nguyệt Thiền. Quang Viễn từng có ý nghĩ rằng, cổ của Nguyệt Thiền rất đẹp, tựa như tuyết trắng không chút bẩn đục, thật muốn đeo cho cô một cái xích bằng vàng.

Cô rời khỏi vòng tay của anh, rảo bước về phía cửa nhà, ngoái lại nói:

“Không muốn vào à?”

Quang Viễn liền đi theo:

“Không muốn làm sao được.”

Nhiệt độ rong nhà ấm hơn bên ngoài rất nhiều, Nguyệt Thiền dừng lại trước bậc thềm, cúi người muốn cởi bỏ đôi giày đang đeo. Nào ngờ cô lại bị anh nắm lấy eo nhỏ, nhấc bổng lên một lần nữa, Quang Viễn nắm chặt lấy eo Nguyệt Thiền. Để cô ngồi lên nóc tủ thấp, tủ thấp cũng chỉ cao đến eo anh.

Nguyệt Thiền ở trên, Quang Viễn ở dưới, thế mà cô vẫn chưa thể cao bằng người trước mắt.

Nguyệt Thiền hỏi:

“Đây là có ý gì?”

Quang Viễn nói, trong ánh mắt chứa đựng sự dịu dàng:

“Câu này phải là anh hỏi em mới đúng.”


Sắc mặt Nguyệt Thiền không đổi, đáp:

“Chỉ đơn giản là muốn cởi giày thôi.”

Quang Viễn bỏ tay khỏi eo cô, dịu giọng:

“Vậy thì anh cũng đơn giản là muốn giúp em cởi giày thôi.”

Tay Quang Viễn đưa xuống, tháo bỏ đôi giày trên chân Nguyệt Thiền, để lộ ra phần da thịt trắng nõn yếu lạnh. Anh tùy ý vứt giày lung tung, bàn tay lại có ý đồ khác, Quang Viễn nắm lấy cổ tay nhỏ của cô, kéo người trước mắt lại gần mình hơn.

Nguyệt Thiền bị anh làm cho giật mình, khẽ cau mày:

“Anh làm…”

Lời này chưa nói hết, cô đã bị anh làm cho cứng họng, Quang Viễn tay kia đặt ra sau gáy Nguyệt Thiền. Nhanh gọn để chóp mũi hai người khẽ chạm, anh nghiêng mặt, thiếu chút là hôn cô, Nguyệt Thiền không rõ mình đang bị sao.

Tim đập loạn nhịp, từng cử chỉ hành động đều bị đông cứng, tay khẽ run rẩy nhưng chẳng phải do sợ hãi. Từ tận đáy lòng, dâng lên một cảm xúc riêng biệt, phần da thịt nhỏ chạm vào nhau khiến cô như muốn đắm chìm.

Giữ lại lý trí trong mình, Nguyệt Thiền bắt mình đối mặt với câu hỏi:

[Đây là yêu, hay là dục vọng.]


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận