Muốn Thoát Khỏi Anh

Quang Viễn cúi đầu, tay che đi nửa mặt, chân mày nhíu lại. Nguyệt Thiền nhìn anh, trong đôi mắt là sự hoang mang, cô vươn tay ra, vốn định xem Quang Viễn bị mình hại ra sao.

Tay Nguyệt Thiền liền bị anh gạt sang một bên, cái gạt tay vô tình này lại cực kì dịu dàng, nhẹ nhàng. Cô mín chặt môi, thoáng qua thấy một vệt đỏ mơ hồ giữa khe ngón tay, chỉ thấy Quang Viễn đứng dậy.

Sải bước đi ra ngoài, trước khi cửa phòng được đóng lại, giọng nói dịu dàng đau lòng:

“Nghỉ ngơi đi.”

“Anh xin lỗi.”

Để lại Nguyệt Thiền trong phòng, chỉ mình cô với tâm trạng rối bời.

Nguyệt Thiền rũ mắt, khẽ nói:

“Mình quá đáng lắm sao?”

Cô có chút tức giận, rõ ràng là Quang Viễn sai trước mà, rõ ràng mình phải giận mới đúng, rõ ràng là anh ta phải xin lỗi, cũng đã xin lỗi rồi.

Nguyệt Thiền sao lại cảm thấy đau lòng, áy náy cơ chứ?

Cô bị làm sao thế này?


Nguyệt Thiền sắc mặt không tốt, đảo mắt nhìn quanh phòng, dừng lại bên cửa sổ, rèm cửa mỏng mẹ mông lung. Tuyết lại rơi, nghĩa là thời tiết càng lạnh, cô thu ngọn mình trên ghế, Nguyệt Thiền đưa tay lên chạm vào mặt dây chuyền hình trăng khuyết.

Cô nắm chặt lấy mặt dây, khó chịu không thôi.

Bên ngoài, Quang Viễn đã trở về phòng từ bao giờ, anh thư thái ngâm mình trong bồn, nghĩ ngợi:

[Hoàng hậu, có phải người bây giờ đang nghĩ về thần thiếp không?]

Mạc Quang Viễn đúng thực là quá tâm cơ, anh dịu dàng với Nguyệt Thiền, từ từ tiếp cận bằng những cử chỉ nhẹ nhàng, sau đó lại đi sâu hơn, bạo hơn. Cố tình chọc giận cô, cố tình khiến mình bị thương, để Nguyệt Thiền dần dần đi vào cái bẫy mà Quang Viễn chuẩn bị.

Cánh tay anh tự do đặt trên thùng tắm, cơ ngực vô cùng rõ ràng, mái tóc đen được rũ xuống.

Quang Viễn huýt một đoạn sáo, thanh âm đê mê như tà, uyển chuyển mê hoặc lòng người.

Anh khẽ nói:

“Hoàng hậu của thiếp, không biết người còn nhớ bài ca này không? Bài ca này, chính tự thiếp viết ra, dành tặng trong ngày đại hôn của người đấy.”

Quang Viễn sau một lúc tận hưởng sự thoải mái, anh mới ra khỏi bồn, tùy ý lấy khăn lau người, thân thể khi đứng thẳng lại càng cao lớn, vai rộng eo thon, cơ ngực rõ ràng.

Cũng không quá phô trương, anh mặc quần tây ống rộng, áo sơ mi trắng cùng vest đen.

Quang Viễn ra ngoài phòng, nhìn vào đồng hồ treo tường trên hành lang, khóe môi lại khẽ cong lên, để lộ một nụ cười ẩn ý.

Bây giờ đang là 04:56.

Anh mở cửa, đi ra phía ngoài nhà khách, tiết trời lạnh, nước ngoài này cũng đóng bang. Quang Viễn cố tình đi qua phía cửa sổ nơi Nguyệt Thiền đang ở, rồi ung dung tiến về phía bãi đỗ, anh mở cửa xe.

Bên trong căn phòng, cô cũng nhìn thấy anh, Nguyệt Thiền nghĩ ngợi một hồi, rồi lại ngục đầu xuống.

“Đấy không phải hướng ra nhà xe sao, là muốn bỏ rơi mình à, chơi chán rồi phải không?”

Cô đối với người này rõ ràng không phải là kiểu yêu đương, nhưng giờ đây, Nguyệt Thiền lại rất khó chịu.

Cô khó chịu về cái gì cơ chứ?

Bên ngoài có tiếng gõ cửa, sau đó là truyền đến một giọng nói của đàn ông đứng tuổi:


“Phu nhân, người có muốn ra xe không ạ?”

Nguyệt Thiền điều chỉnh lại sắc mặt, cô dẫm lên nệm lông dưới sàn, nhanh chóng đeo dép. Bước đến bên cánh cửa, tay xoay nắm cửa, cánh cửa vừa được mở ra, trước mắt Nguyệt Thiền là quản gia nhà Mạc.

“Phu nhân, người đi bên này.”

Cô đi theo quản gia, tới trước xe, Nguyệt Thiền không muốn vào, không muốn nhìn anh. Người quản gia kính cẩn nghiêng người, mở cửa xe cho cô, Nguyệt Thiền chẳng có đường lui, chỉ có thể ngồi gọn vào vị trí.

Nhanh chóng quản gia cũng ngồi vào chỗ, khởi động xe, bánh xe dần dần di chuyển trên nền tuyết.

Cô mín chặt cánh môi, hơi ghé mắt nhìn sang chỗ Quang Viễn, anh với vẻ mặt ủ rũ, mái tóc bây giờ được xõa xuống, lại càng khiến Quang Viễn trẻ đi vài tuổi. Chỉ là ở đầu mũi anh, hơi hồng giống dâu sắp chín, lỗ mũi thì cắm giấy bông, trông rất buồn cười.

Nguyệt Thiền vừa nhìn liền vội quay đi, sợ mình sẽ cười thành tiếng, cô vừa buồn cười vừa áy náy. Hình như Quang Viễn rất giận Nguyệt Thiền, cả chặng đường không nói với cô một lời, Nguyệt Thiền cũng chẳng buồn bắt chuyện.

Khiến cho không gian trở nên rất tĩnh lặng, móng tay cô ấn sâu vào lòng bàn tay, chiếc xe đi qua đoạn đường có lễ hội. Nguyệt Thiền trong xe, chăm chú nhìn ra bên ngoài, phía bên ngoài ồn ào náo nhiệt dù còn rất sớm. Bỗng Quang Viễn lên tiếng:

“Dừng xe đi.”

Nguyệt Thiền rất ngạc nhiên, nhưng không dám nhìn thẳng mắt anh. Cô thấy Quang Viễn xuống xe, rồi lại đi về phía bên Nguyệt Thiền, nhanh gọn mở cửa. Anh nói:

“Xuống đi.”

“…”

Cô chẳng hiểu chuyện gì, nhưng rồi vẫn xuống xe, không khí lành lạnh của buổi sớm khiến phổi Nguyệt Thiền nhói lên. Cô đi bên Quang Viễn, hai người chẳng nói với nhau lời nào, cứ đi mãi vào trong. Nguyệt Thiền nhìn trúng một quầy bán kẹo bông, mắt cô sáng lên, không biết mùi vị nó như nào. Từ bé, chế độ ăn uống của Nguyệt Thiền đều được quản rất chặt, ăn đủ chứ không thừa.


Quang Viễn nói:

“Đứng đây đợi đi.”

Rồi anh chạy đi trong sự ngỡ ngàng của Nguyệt Thiền, đây là bỏ vợ giữa đường sao?

Không, Quang Viễn chạy tới bên quầy hàng bán kẹo bông, dường như đang mua đồ. Cô nhìn anh không rời mắt, từ xa, Nguyệt Thiền thấy có hai cô gái trẻ, rất xinh xắn, đang đi về phía Quang Viễn.

Một trong hai người đưa điện thoại ra, dường như muốn xin số.

Nguyệt Thiền thầm nghĩ:

[Đúng là hút gái thật.]

Đột ngột Quang Viễn nhìn về phía cô, nói rất to:

“Không được, như thế thì vợ yêu của tôi sẽ ghen đấy.”

Từ xa, Nguyệt Thiền nghe rõ từng chữ, có vài người còn hướng ánh nhìn về phía cô.

Thật ngượng quá đi mất.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận