Mướn Phòng Rồi Lên Giường

Sáng sớm, Tiểu Huệ còn đang ở trong giấc mộng tính toán một vị đại gia thiếu mình bao nhiêu tiền, đang bàn tính cấp phát, tiếng vang trơn mượt, kết quả bên tai xuất hiện âm thanh phiền lòng ——binh binh bang bang. Sáng sớm quấy rầy giấc ngủ ngon của người khác, giống như là một người hưng phấn bừng bừng ca hát, kết quả trên lầu chót đổ xuống một chậu nước, hơn nữa còn là nước rửa chân!

Tiểu Huệ thích ngủ chợt ngồi bật dậy giống như mộng du, đỉnh đầu cô như ổ gà, còn buồn ngủ mà lao ra, chu cái miệng nhỏ, đồng thời tuôn ra một đống lớn lời nói, chỉ là chính cô ngay cả một câu cũng không nhớ.

Quả Táo Quân cầm cái xẻng, trên miệng vẫn còn ngậm một nửa quả trứng chần nước sôi vẫn chưa kịp nuốt vào, trứng chín một nửa, kết quả là thức ăn còn lỏng - lòng đỏ trứng theo khóe miệng chảy vèo xuống.

Kỷ Thiên Hàng bình tĩnh đi ra từ phòng vệ sinh, tốt bụng nhắc nhở: "Cẩn thận nước miếng."

Quả Táo Quân theo bản năng tính vội vàng hút, thật vất vả đem đồ ăn nuốt xuống.

Cùng lúc đó, Kỷ Thiên Hàng lấy tư thế ném bóng vào rổ đem khăn lau mặt ném đi, mục đích là —— mặt Tiểu Huệ đang ngáp.

“Bộp” một tiếng, Tiểu Huệ bị kinh tỉnh rồi, trong nháy mắt cả người đứng nghiêm, tay gạt mấy cái ở trên mặt, lúc này mới đem khăn lông cầm xuống. Mà trong quá trình đó, Quả Táo Quân đã cười đến không còn hình tượng, cậu ấy đỡ phần eo của mình, há hốc mồm.

Kỷ Thiên Hàng khẽ cười: "Huệ Huệ, hôm nay em dậy rất sớm nhé."

Hai ngón tay Tiểu Huệ nắm lấy khăn lông, da gà trên người từng đợt từng đợt nổi lên: "Đại ca, khăn lông không thể ném lung tung, tốt nghiệp nhà trẻ à? Nếu chưa tốt nghiệp, thì tôi có thể giới thiệu cho anh mấy nhà."

Kỷ Thiên Hàng “hắc” một tiếng, nhếch môi: "Tôi không có tiền, nếu em đã nói ra, vì không phụ lòng em, tôi cũng chỉ có thể miễn cưỡng đi thôi."

Tiểu Huệ liếc xéo anh một cái: "Từng tiếp xúc người không biết xấu hổ, nhưng chưa từng thấy qua người nào không biết xấu hổ như anh."

Quả Táo Quân ở một bên giống như trẻ nhỏ yếu ớt thêm một câu: "Hai vị hai vị, đừng nóng đừng nóng, các người không muốn ăn điểm tâm sao? Tôi chuẩn bị năm phần trứng gà chín còn có bánh bao cùng sữa tươi."

"Miệng của cậu thất bại!" "Miệng của cậu thất bại!" Một nam một nữ, hai thanh âm xem thường cùng nhau vang lên.


Quả Táo Quân không hiểu ra sao cả: "Tôi nói cái gì, không phải là để cho các người ăn điểm tâm sao? Sạch gọn không thể sạch gọn hơn, thất bại chỗ nào?"

Thiên ca nhíu mày cười một tiếng: "Đứa bé, đi soi gương đi, nhìn cậu tương xứng với bộ dạng của quỷ, kém hơn nhiều so với Huệ Huệ."

Nghe nói như thế, Quả Táo Quân nhốn nháo: thế nhưng lấy bộ dạng của tôi và chủ cho thuê nhà so sánh tương đối khá hơn với bộ dáng quỷ, quá đả kích người, rốt cuộc trong miệng tôi làm sao?

Vì vậy tiểu tử Quân hăng hái trùng trùng chạy vào phòng vệ sinh, không lâu sau trong đó truyền ra âm thanh giống như giết gà.

Thiên ca nhíu mày: không phải chỉ là lòng đỏ trứng dính ngoài miệng thôi sao.

Trên trán Tiểu Huệ đầy hắc tuyến: không phải là Lệ Toa tiến vào chứ.

Lắp ráp lại chính là: miệng Quả Táo Quân đầy lòng đỏ trứng gặp Kim Lệ Toa thức dậy sớm rửa mặt, vì vậy một trận thét chói kinh thiên động địa khiếp quỷ thần truyền tới rung động đến tâm can.

Quả Táo Quân đỏ bừng cả khuôn mặt, cuối cùng là bộ mặt ướt nhẹp, còn không kịp lau khô liền kéo Kỷ Thiên Hàng đi ra cửa.

Mà Tiểu Huệ và Kim Lệ Toa, hai người không giải thích được, sau nửa ngày, cũng mỗi người đi làm.

Vừa đến trường học, Tiểu Huệ cũng cảm thấy không khí rất không thích hợp, mấy học sinh quen biết dùng ánh mắt rất bỉ ổi nhìn mình, như tên trộm mà cười hô to: "Giang lão sư khỏe." Cực kỳ kỳ quái, trong số đó còn có cả học sinh nữ.

Điều này làm cho Giang lão sư rất bất đắc dĩ: chẳng lẽ trong một đêm tôi liền có sức quyến rũ mạnh mẽ để xơi hết cả nam lẫn nữ?

Cho đến khi đồng nghiệp kéo cô đi nhìn BBS vườn trường, cô mới hiểu được nguyên nhân.


Chỉ thấy trên BBS, đề tài đứng đầu tiên là: tới 818, Giang Tiểu Huệ lão sư có bạn trai thần bí. Hoặc, phía dưới cũng đã có mẩu giấy nhỏ viết hơn một ngàn điều, nhưng còn tiếp tục gia tăng!

Tiểu Huệ sửng sốt một chút, ngay sau đó nghĩ thông suốt, rốt cuộc là từ trong miệng đứa trẻ nào không khóa miệng lại. Chỉ thấy miệng cô khẽ cong, mắt nheo lại: bạn học nam, cậu rất tốt, sau này tôi nhất định sẽ đặc biệt “chăm sóc” lão sư của tôi.

Cô bình tĩnh ngồi trước máy vi tính, xem những mảnh giấy nhỏ thảo luận về mình, mọi người cố gắng vuốt ra, những lời nói yêu nghiệt đều hiện ra rồi. "Có bạn học nói chính mắt nhìn thấy bạn trai của Giang lão sư, bộ dáng thật xin logic người xem, mở xe Tiểu Phá ra, thật sự là hoa nhài cắm bãi phân trâu", "Tôi nghe nói, gần đây Giang lão sư rất có khả năng muốn từ chức, có thể là chuẩn bị tiếp nhận lễ thành hôn đi", "Thì ra là như vậy. . . . . ."

Thấy cái này giống như thần linh "Chân tướng thiếp" vậy, Tiểu Huệ chỉ có ngửa mặt lên trời thở dài: bạn học, các người không đi viết tiểu thuyết thì thật đáng tiếc. Vì vậy hăng hái tăng cao làm ra tình huống thế này, ở trên bàn phím, cô đánh xuống một hàng chữ. Sau đó lấy ba chữ nick name "Giang Tiểu Huệ" thật to để gửi bài viết ——

"Các bạn học thân mến, xét thấy cảm tình của các bạn đối với đời sống của Lão sư vô cùng khẩn thiết quan tâm, hiện tại bản thân đối với lời đồn đãi làm ra cái giải thích, đầu tiên, người đàn ông được kêu là của lão sư có diện mạo so với Phan An, cơ bụng tám múi hùng vĩ đồ sộ, nói đơn giản, một chữ ‘ đẹp trai ’, hai chữ ‘ rất tuấn tú ’, ba chữ. . . . . ."

Bao nhiêu hồi thiếp cùng gửi tới, trong nháy mắt, BBS nhất thời an tĩnh trong ba giây. Tiểu Huệ khẽ mỉm cười, sau đó bình tĩnh tắt máy vi tính, tan tầm về nhà.

Mà cô mới ra khỏi phòng làm việc không tới mười bước, BBS lại vỡ tổ rồi, ngay cả server trường học tựa hồ cũng run run ba lần, vô cùng oán giận nhìn Giang lão sư phủi mông chạy lấy người.

Tâm tình của Tiểu Huệ rất tốt, bởi vì cô đùa giỡn một đám bạn học ăn no dửng mỡ không có chuyện gì để làm, cô nghĩ: bọn nhóc con này lại rỗi hơi trong cuộc sống rồi. Nhưng mà bọn họ cứ đi tìm anh trai soái khí có cơ bụng tám đi, nếu như tìm được. . . . . . Tiểu Huệ sẽ dẫn đầu nhào lên, người đàn ông cực phẩm đấy.

Thời điểm ở cổng trường học, nhận được một cú điện thoại, nhìn mã số là Quả Táo Quân, Tiểu Huệ nở nụ cười: "Quả Táo Quân, thành thật khai báo, cậu mang theo Kỷ Thiên Hàng đi nơi nào? Tôi đã nói với cậu rồi, cậu nhất thiết phải cẩn thận với anh ta, nói không chừng bị anh ta bán đi, cậu còn giúp anh ta kiếm tiền đấy."

Đầu bên điện thoại ho hai tiếng, sau đó xuất hiện tiếng cười ngàn đao: "Huệ Huệ, cái người này, sao hiểu tôi thế."

Tiểu Huệ giống như nghe được tiếng "băng ca", đó là âm thanh nơi góc xó xỉnh nào đó bể tan tành, đó là thanh âm nói sau lưng huyên thuyên bị người ta phát hiện, được rồi, đây chính là loại thanh âm làm cho người ta rối rắm. Hồi tưởng lại, trước đây Tiểu Huệ cũng đã làm loại chuyện như vậy với Quả Táo Quân, cô chỉ có thể nhận.

Có một câu là như vậy nói: đi ra ngoài lăn lộn, luôn phải trả.


Dĩ nhiên Tiểu Huệ là vịt chết còn cứng mỏ, còn thẳng cổ, quát: "Kỷ Thiên Hàng, anh là trộm à, dùng điện thoại của Quả Táo tìm tôi làm gì! Rất rối loạn có biết không hả!"

Thời điểm Tiểu Huệ đang nói chuyện, giọt —— một tiếng, bên tai đột nhiên vang lên âm thanh của tiếng còi.

Đợi cô quay đầu, được rồi, oan gia chính là như vậy: lúc mình không muốn gặp anh, anh lại cả ngày lắc lư trước mặt mình.

Đầu Kỷ Thiên Hàng lộ ra từ trong cửa xe, lộ ra loại nụ cười vô hại dân lành.

Chỉ là nụ cười này, Tiểu Huệ thấy thế nào cũng cảm thấy thiếu dạy dỗ, giống như là một cái đầu dài rất không tự trọng, tiến gần, nói với tôi: "Tới đây, tới đánh tôi đi."

Cô cười theo: "Tôi nói thật không sai, Quả Táo thật sự bị anh bán, bằng không điện thoại di động của cậu ấy còn có Chery QQ của cậu ấy thế nào đã đem đến trên tay anh. Anh thật đúng là được, công phu lừa gạt bịp bợm, không chỉ có tác dụng ở trên người cô gái, đối với đàn ông cũng hữu hiệu, bội phục, bội phục."

Lông mày Kỷ Thiên Hàng cao thấp, bất bình nói: "Hôm nay, lần đầu tiên ca ca tôi đón em tan việc, em——", lúc nói chuyện anh còn hất đầu, làm ra bộ dạng đùa quá lố, chỉ là bi kịch tôii, đầu anh không phải sắt thép luyện thành, nên nó đã tiếp xúc thân mật với khung xe.

Lời nói của anh còn chưa nói hết, vừa rụt cổ vừa vê cái ót, vừa cảm khái: Chery, mày cố tình không cho ca qua được, có phải hay không!

Tiểu Huệ ở một bên vui vẻ nhìn xem, lớn tiếng cười nói: "Ca ca à, đùa quá lố là muốn bị sét đánh à." Nhìn oan gia tự tìm khổ ăn, tâm tình của Tiểu Huệ càng tốt hơn.

Nhưng còn có một câu, vui quá hóa buồn. Đúng vậy, vui mừng nhiều cũng sẽ bị sét đánh.

Một đám học sinh rảnh rỗi không có chuyện làm đột nhiên xông tới, cười hỏi: "Giang lão sư, vị này chính là cơ bụng tám múi sao?"

Tiểu Huệ cảm thấy đầu có chút nặng, cô đây là tự bê cục đá đập vào chân của mình, nhưng mà, Kỷ Thiên Hàng có cơ bụng tám múi sao? Cô nhìn oan gia từ trên xe chậm rãi đi xuống, giống như minh tinh được trải thảm nghênh đón, người đó còn điềm tĩnh phất tay, vừa lộ ra nụ cười tự cho là mê chết người.

Tiểu Huệ run lên một cái, thầm nghĩ mình nghĩ cái gì vậy, Kỷ Thiên Hàng này, thân thể ăn chơi đàng điếm thì tạm được, làm sao có thể chân tài thực liệu, vì vậy cô cười hướng học sinh: "Ai, anh ta làm sao có thể chứ, không tin, các người đi sờ một cái xem, cơ bụng có thật hay được làm giả."

Mấy học sinh nữ sắc mê hướng về phía Kỷ Thiên Hàng quan sát: bề ngoài của người đàn ông này cũng không tệ lắm, thích hợp thưởng thức.


Kỷ Thiên Hàng lộ ra nụ cười thân thiện hỏi chuyện gì, dĩ nhiên mục tiêu đã định, học sinh nữ bên cạnh nhìn trộm anh.

Nữ học sinh kia giống như bị điện giật, vì vậy đại não đem nguyên nhân hậu quả kia đổ ra.

Tiểu Huệ ở một bên nói nhưng cũng không có cơ hội chen vào, chỉ có thể cảm khái: Kỷ Thiên Hàng, đại ca lại đang hại tiểu cô nương rồi.

Kỷ Thiên Hàng mỉm cười gật đầu, trên mặt không nhìn ra chút dấu vết không bình tĩnh nào, nhưng sự thực là, học sinh nữ kia tạo phản đem một câu nói rõ chuyện tình, ước chừng nói hơn 10' đồng hồ. . . . . .

Rốt cuộc khi kể xong, Kỷ Thiên Hàng cười đến mức có chút rực rỡ, hai chữ cám ơn kia nói càng ôn tồn lễ độ, giành được khen ngợi của học sinh nữ.

Thế mà anh lại chậm rãi đi tới, tay tự nhiên khoác lên trên vai Tiểu Huệ, ôm cô nói: "Hi vọng mọi người có thể giúp chúng tôi giữ bí mật, dù sao trong nhà còn chưa có đồng ý, cho nên không thể công bố sớm với mọi người." Nói xong, anh dùng ánh mắt rất thâm tình nhìn Tiểu Huệ một cái.

Ánh mắt kia khiến cả người Tiểu Huệ nổi da gà: trình độ đùa giỡn của đại ca càng dày công tôi luyện nhỉ, rất tốt, để cho anh diễn, xem anh còn có thể nói gì.

Trên nét mặt của một đám học sinh làm một bộ "Quả nhiên là như thế", anh lại khẽ nhíu mày: "Muốn nói xin lỗi với mọi người, gần đây thân thể của Tiểu Huệ không thoải mái, cho nên tôi muốn mang cô ấy đi trước. Lần sau có cơ hội tôi sẽ nhận thức với mọi người, thật ra thì Tiểu Huệ từng nói với tôi, các bạn những đứa nhỏ đáng yêu."

Chính sách của Tiểu Huệ là mặc cho Kỷ Thiên Hàng thâm tình ôm cô lên xe, cuối cùng còn phải ngoái đầu nhìn lại cười một tiếng, cùng mọi người tạm biệt.

Chờ xe mở cửa, lúc này cô mới bật cười: "Anh thật sự dám diễn, cơ bụng tám múi, nếu đám nhóc kia làm đợt kiểm hàng, không phải anh sẽ bị lộ tẩy sao?"

Kỷ Thiên Hàng vẫn đang mỉm cười chợt thu hồi nụ cười, bỗng thắng phanh lại, sau đó lại túm tay Tiểu Huệ, đem dán vào bụng của mình, la to: "Vóc người của ca ca như tôi đây tốt lắm, chính em sờ thử xem."

Cảm thụ bắp thịt lồi lõm chắc chắn, Tiểu Huệ cảm thấy mặt mình nóng quá, cô chính là nói khống cơ bụng, sờ rõ ràng như vậy, còn không sóng lòng sôi sục sao, cẩn thận nhảy vọt. . . . . .

Kỷ Thiên Hàng vô cùng hài lòng, cười.

Hết chương 7


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui