Thẩm Thanh Huyền sợ Tiểu Tăng không rõ, vì thế nhấn mạnh thêm lần nữa: “Gửi thiếp mời, phải có lễ nghi chu toàn.” Đừng có thần hồn nát thần tính.
Lão Tăng lập tức thẳng lưng, cực kỳ “nhạy bén” nhận ra hàn ý tận xương từ trong lời nói du dương như đàn sáo của Thẩm Thanh Huyền, ngưng trọng đáp: “Đệ tử nhất định không phụ kỳ vọng của Tôn chủ.”
Thẩm Thanh Huyền cảm thấy không có vấn đề gì, Tăng Tử Lương không phải Diệp Trạm, không đến mức giương cung bạt kiếm với Tâm Vực, đồ tôn khéo đưa đẩy hẳn có thể xử lý việc này một cách thỏa đáng.
Trước khi đi, y sực nhớ ra một chuyện: “Đưa thiếp mời cho ta.”
Tăng Tử Lương lập tức dâng thiếp mời bằng hai tay.
Thẩm Thanh Huyền phất tay áo, một cây bút lông bỗng xuất hiện giữa hai ngón tay, bút lông đặt xuống, hai chữ “Liên Hoa” xuất hiện trên giấy.
“Được rồi.” Thẩm Thanh Huyền thu tay lại, “Gửi cái này đi.”
Tăng Tử Lương cung kính đáp: “Vâng.”
Thẩm Thanh Huyền cùng Tiểu Kim vừa đi, chân lão Tăng lập tức mềm nhũn, phải đỡ ghế thái sư chậm chạp ngồi xuống.
Không ngờ Tôn chủ lại ký tên trên thiếp mời!
Tăng Tử Lương không dám nhìn lâu hai chữ tôn quý nhưng cấm kỵ này … Hắn vỗ ngực, sau một lúc mới bình tĩnh trở lại.
Xem ra trận chiến này không thể tránh rồi!
Tăng Tử Lương không dám chậm trễ, vội vàng đưa thiếp mời đến Tâm Vực.
Đưa thiếp mời xong hắn không về Vô Phương tông ngay, mà khẩn trương truyền tin cho chưởng môn sáu phái, tập hợp ở Tử Ngọ quan.
Độc giả của truyenfull mau cút khỏi truyện mình dịch
Thấy mọi người tề tụ đông đủ, Tăng Tử Lương kể lại chuyện “chiến thư”, năm người còn lại đồng loạt lộ vẻ mặt ngạc nhiên.
Trình Tịnh hỏi: “Ngươi có xuyên tạc ý Tôn chủ không đó?”
Trán Tăng Tử Lương chảy mồ hôi lạnh: “Vậy ngươi cho rằng Tôn chủ còn có ý gì?”
Một câu làm Trình Tịnh mê man, phải ha … còn có thể có ý gì!
Diệp Trạm đập bàn đứng dậy: “Sớm phải vậy! Chư tử Tâm Vực đi ngược thế đạo, lẽ ra phải thanh lý môn hộ từ sớm!”
Hắn dùng từ cũng chẳng sai, dù gì đồng chí lão Cố vẫn là “phản đồ” của Vạn Pháp tông, mặc dù Vạn Pháp tông đã biến mất, nhưng sáu phái kế tục Tam Thánh, lại còn là đồ tôn của Thẩm Thanh Huyền, cũng xem như là hậu sinh của Vạn Pháp tông.
Từ trước đến giờ Trịnh Tình là một người trầm ổn, hắn nói: “Nhưng vô duyên vô cớ, tự dưng …” Hắn còn chưa dứt lời … song những người còn lại đã hiểu.
Tuy rằng Thiên Đạo và Tâm Vực không đội trời chung, nhưng mấy ngàn năm qua — nhất là những năm Cố Kiến Thâm chấp chính, song phương êm ấm thái bình. Mặc dù hô hét khẩu hiệu ầm ĩ, song chưa bao giờ bùng nổ chiến tranh quy mô lớn, như đám người Tăng Tử Lương, Lạc Hoan, Mộc Dung có đôi khi còn “buôn bán” qua lại với người Tâm Vực.
Tam Thánh bế quan, Thẩm Thanh Huyền không hỏi thế sự đã lâu, sao bỗng nhiên …
Diệp Trạm là fan cuồng chân chính của Tôn chủ, há mồm chỉ có: “Tôn chủ đã hạ chiến thiếp, chúng ta tích cực chuẩn bị chiến tranh là được.” Cần gì nghĩ sâu xa? Dù sao Tôn chủ nói gì cũng đúng.
Tăng Tử Lương không hổ là người “gây chuyện”, hắn trầm ngâm: “Ta cho rằng Tôn chủ sắp phi thăng …”
Đám người Trình Tịnh đồng loạt nhìn hắn: “Xin chỉ giáo?”
Lão Tăng “bình tĩnh” phân tích: “Các ngươi ngẫm lại xem, hiện giờ vì sao Thiên Đạo và Tâm Vực có thể tường an vô sự?”
Vì Thiên Đạo có Liên Hoa Tôn chủ, Tâm Vực có Đế tôn Cửu Uyên.
Tăng Tử Lương nói tiếp: “Nếu Tôn chủ đại nhân phi thăng, có phải cân bằng này sẽ bị phá vỡ không?”
Hắn lập tức soi sáng cho mọi người.
Trình Tịnh và những người khác ớn lạnh cả lưng, Lạc Hoan sống buông thả xưa nay nhịn không được mà nói: “Tôn chủ đại nhân sợ sau khi ngài phi thăng không thể che chở Thiên Đạo?”
Tăng Tử Lương: “Nhất định là thế!”
Không thể không nói, cách nghĩ của lão Tăng tuy không hợp lý nhưng lại rất thuyết phục.
Hiện giờ giới tu chân được thái bình nhờ có cân bằng hai giới, nếu một trong hai bên phi thăng, cân bằng này sẽ bị phá vỡ.
Cuồng đồ Cố Cửu Uyên có khả năng xưng đế ở Tâm Vực, chứng tỏ tính hắn bá đạo tập quyền cỡ nào, hiện giờ hắn không dám đặt chân vào Thiên Đạo toàn bộ là vì có Liên Hoa Tôn chủ tọa trấn.
Nhưng nếu Tôn chủ phi thăng, dù Tam Thánh xuất quan, chỉ e Cố Cửu Uyên cũng chẳng hề sợ hãi.
Đến lúc đó Thiên Đạo sẽ “sinh linh đồ thán” đến bậc nào?
Mặc dù sáu người họ không được chứng kiến thời thịnh thế của Vạn Pháp tông, nhưng từ bé đã nghe kể về thảm án Thượng Đức phong, cũng nghe về sự tàn bạo của Cố Kiến Thâm!
Ma đế bị quyền lực mê hoặc tâm hồn ấy làm sao không mơ tưởng đến Thiên Đạo phồn hoa?
Nghĩ theo mạch não của lão Tăng, chưởng môn sáu phái đều kéo căng thần kinh, lĩnh hội “dụng tâm lương khổ” của Tôn chủ đại nhân.
Fan cuồng Diệp Trạm nghe xong đương nhiên nhiệt huyết dâng trào, hận không thể ngay lập tức vọt tới Tâm Vực đại chiến một trận.
“Tôn chủ sắp phi thăng, còn không quên lo cho chúng ta …” Trình Tịnh lắc đầu khẽ thở dài, “Tại chúng ta vô năng, thật sự … thẹn với giáo dưỡng của sư tổ.”
Câu nói ấy khiến năm người còn lại bứt rứt trong lòng.
Diệp Trạm vực dậy tinh thần: “Đừng ủ rũ, chúng ta chỉ cần chuẩn bị cho tốt, giúp Tôn chủ không còn nỗi lo về sau nữa!”
Tăng Tử Lương cũng nói: “Vẫn nên nắm chắc thời gian chuẩn bị đi, bảy ngày sau sẽ luận đạo ở Tinh Hải, cấp bách như thế chỉ e Tôn chủ đại nhân không còn nán lại giới tu chân được lâu nữa.”
Thẩm Thanh Huyền ngàn dò vạn dặn, còn đặc biệt tìm Tăng Tử Lương khá là “hiểu chuyện” để làm việc này, kết quả nhóm đồ tôn vẫn hoàn mỹ lái khỏi chân tướng.
Cũng không thể trách đám lão Tăng, mặc dù họ ảo tưởng hơi nhiều, nhưng hướng nghĩ cực kỳ chính xác, cực kỳ hợp lý!
Về phần “hẹn người Tâm Vực nhất là Đế tôn Tâm Vực cùng ngắm bình minh hoàng hôn thuận tiện đốt pháo hoa đắp người tuyết …” mới thực sự là mạch não của thần có biết không! Nó không còn là hố trong não nữa mà thành hố đen mất rồi!
Về phần Tâm Vực nhận được thiếp mời …
Tứ hộ pháp tám đại tướng (còn được gọi là thập nhị tướng) lần lượt vọt lên trời, nổ thành pháo hoa!
Họ khẩn cấp đưa thiếp mời đến Duy Tâm cung, lén lút mở thật nhiều cuộc họp nhỏ, ai nấy đều căm phẫn, hận không thể san bằng Thiên Đạo dối trá ngay bây giờ.
Vì cớ gì Thẩm Thanh Huyền muốn viết cái tên chói lọi của mình lên thiếp mời.
Khiêu khích chăng? Làm gì có, y chỉ đang buộc lão công lộ diện mà thôi.
Chỉ là một thiếp mời luận đạo, Thẩm Thanh Huyền sợ Cố Kiến Thâm làm “rùa già rút đầu”, chỉ để thuộc hạ tham gia thì y phải làm sao?
Vậy nên y viết tên mình, để nói cho chư tử Tâm Vực biết, y cũng tới luận đạo.
Thẩm Thanh Huyền đi, tất nhiên Cố Kiến Thâm không thể không đi.
Đặc biệt là cả Tâm Vực đều biết Thẩm Thanh Huyền sẽ đi, nếu Cố Kiến Thâm không đi sẽ gây ảnh hưởng không tốt: một mặt trông có hơi hèn (mặc dù thực tế hèn hơn tưởng tượng gấp trăm lần), mặt khác nếu không đi, chẳng khác nào hắn bỏ mặc thần dân của mình rơi vào nguy hiểm không màng tới.
Suy cho cùng trong mắt Tâm Vực, Thẩm Thanh Huyền chính là kẻ nguy hiểm nhất giới tu chân.
Thẩm Thanh Huyền đánh bàn tính xong xuôi hết rồi, cũng thực sự đáng tin cậy lắm.
Nhưng tác dụng phụ là cả Thiên Đạo và Tâm Vực đều “rục rịch”, nhiệt huyết sôi trào, toàn dân giơ vũ khí, trong đó không thiếu trí giả giống lão Tăng.
Các trí giả đều cho ra cùng dự đoán — trận chiến định mệnh này cuối cùng cũng sắp khai hỏa!
Dựa theo một ý nghĩa nào đó, nó thực sự là định mệnh.
Chỉ tiếc không phải chiến tranh, mà là “pháo”.
_____
Tiểu kịch trường:
Mộc Huân cắn kẹo hồ lô: Cho nên á, có gì mà một pháo không thể giải quyết? Nếu một pháo không được thì … một đêm bảy pháo, mọi người hiểu mà?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...