Từ đó Thẩm Thanh Huyền quên mất Cố Kiến Thâm, cũng hoàn toàn từ bỏ.
— Vì vướng bận thời niên thiếu mà lãng quên, mà từ bỏ.
— Vì quyến luyến thâm tình trước khi thành thánh mà lãng quên, mà từ bỏ.
Phong Tâm quyết hoàn toàn đột phá gông xiềng, đưa Thẩm Thanh Huyền thành thánh!
Hai năm ngắn ngủi, dị tượng phủ khắp trời, ánh sáng bạc gột rửa diễm sắc lưu lại nơi chân trời …
Cả Vạn Tú sơn như được sống dậy, tinh vân lượn lờ, biển xanh trời quang, cảnh đẹp không gì sánh bằng cùng lắm chỉ là một màu trắng rất nhẹ.
Mà người đứng trên núi, rực rỡ như trăng sáng trên trời.
Tất cả mọi người đều biết thế gian lại có thêm một vị thánh nhân.
Thẩm Liên Hoa của Vạn Pháp tông, rốt cục cũng đã thành thánh.
Cứ vậy, Thẩm Thanh Huyền và Cố Kiến Thâm bỏ lỡ nhau, quên mất nhau, buông lẫn nhau, hướng về một cuộc đời dài dằng dặc lại không hề có mục đích.
***
Thẩm Thanh Huyền mở mắt, đặt tay lên ngực mình, nhưng đâu đâu cũng là nỗi đau chằng chịt như bị kim đâm.
Tuyệt vọng trong ký ức dường như gần ngay trước mắt, thống khổ khi bị lừa gạt, bị vứt bỏ như thể vẫn còn trỗi dậy một cách sống động trong huyết dịch.
Y cho rằng mình bị Cố Kiến Thâm đùa bỡn, cho rằng tất cả tình cảm mình đánh đổi đều bị lừa dối và xem là trò cười, cho rằng bản thân không tiếc từ bỏ mọi thứ để cố chấp sánh đôi cùng một người lại chính là ma quân lạnh tâm lạnh tình của Tâm Vực.
Y liều lĩnh bao nhiêu, thì bị tổn thương càng nghiêm trọng bấy nhiêu.
Điều đó khiến y hoàn toàn quên tình tuyệt dục, hoàn toàn vượt qua rào cản vẫn không thể bước qua, hoàn toàn hiểu rõ Phong Tâm quyết.
Trả giá một lòng, đổi lại chỉ toàn tổn thương, vậy không bằng phong kín nó rồi giấu đi, đừng để cho ai nhìn thấy.
Sau khi thành thánh, Thẩm Thanh Huyền luôn lạnh tình hời hợt.
Rất nhiều người lầm tưởng đó là di chứng của Phong Tâm quyết, chính y cũng cho là thế, nhưng thực ra y đã khóa mình lại, dù không có tâm pháp này, y cũng không nguyện lại trải qua mùi vị sống không bằng chết ấy nữa.
Nói thật, dù là y hiện giờ vẫn còn thấy sợ hãi.
Thẩm Thanh Huyền không hối hận vì đã tìm lại đoạn ký ức này, nhưng cả người y như bị trút hết sức, hoàn toàn hư thoát.
“Quay về đi.” Một giọng nói vang vào tai y giữa khoảng không.
Thẩm Thanh Huyền ngẩn người.
Giọng Cố Kiến Thâm vang lên lần thứ hai: “Ta xin lỗi.”
Là Cố Kiến Thâm ở ngoài tâm cảnh, hắn tỉnh rồi.
Y đã nhớ lại, nói vậy hắn cũng nhớ ra tất cả rồi.
Thẩm Thanh Huyền không thoát khỏi tâm cảnh, y khẽ nói: “Ta muốn đi gặp ngươi.”
Cố Kiến Thâm: “… Ta đã quên em rồi.”
Thẩm Thanh Huyền biết: “Là vì cứu các sư huynh sao?”
Cố Kiến Thâm đáp: “Ừ.”
Thẩm Thanh Huyền: “Có thể để ta xem đoạn ký ức kia của ngươi không?”
Cố Kiến Thâm ngập ngừng, rồi nói: “Được.”
Vì chủ nhân của tâm cảnh đã tỉnh, ảo cảnh này cũng sẽ tùy tâm sở dục.
Trong nháy mắt, Thẩm Thanh Huyền đứng trên phế tích ở Lan Phất quốc, trong trận chiến mà y đã bỏ lỡ.
Y nhìn thấy Cố Kiến Thâm, một Cố Kiến Thâm thất hồn lạc phách không hề có sự sống.
Y có thể tưởng tượng được, nhưng khi thực sự chứng kiến, trái tim vẫn đau đớn không sao đành lòng.
Cố Kiến Thâm hiện giờ đã hoàn toàn mất hết mọi hy vọng.
Vì Phong Tâm quyết, vì thân phận của mình, càng bởi vì thân thể vạn huyết … Hắn hiểu lời Thượng Tín chân nhân, hiểu vô cùng.
Hắn không thể hại chết Thẩm Thanh Huyền, chỉ có thể buông tay.
Nhưng sau khi buông tay thì thế nào? Hắn không biết nữa.
Việc hắn có thể làm bây giờ, cũng chỉ có hồi sinh các sư huynh đã mất, hồi sinh các đệ tử Vạn Pháp tông, hồi sinh những người uổng mạng.
Hắn biết Thẩm Thanh Huyền rất quan tâm họ, hắn biết Thẩm Thanh Huyền yêu Vạn Pháp tông.
Máu của hắn có thể giúp cho người sắp chết sống lại.
Chỉ mong hiện giờ vẫn còn kịp.
Năm đó, Cố Kiến Thâm còn chưa tới trúc cơ đã có thể giúp Thẩm Thanh Huyền sắp chết sống lại, hiện giờ nam nhân sắp thành thánh, dùng máu cả người để gọi về vô số linh hồn quẩn quanh, giúp họ sống lại lần nữa.
Dùng cách này cứu người chỉ có một kết cục.
Hắn sẽ mất ký ức, người được hắn cứu cũng sẽ quên.
Hắn quên Nghiêm Thiên Thụy, quên thất sư huynh, quên những gì đã trải qua ở Lan Phất quốc, cũng quên trận chiến này.
Lẽ ra hắn không nên quên Thẩm Thanh Huyền, nhưng hắn cứu quá nhiều người, mà những người này đều có liên quan tới Thẩm Thanh Huyền, tựa như một xâu chuỗi khép kín, tất cả đều bị chặt đứt, sợi xích vẹn toàn ấy không còn nữa, cuối cùng phần liên quan đến Thẩm Thanh Huyền cũng biến mất.
Vì đã quên, cho nên mới còn sống.
Mặc dù sống không biết chốn về, sinh không biết sở cầu, nhưng cuối cùng hắn vẫn sống.
Thế nhân đều coi Cố Cửu Uyên Tâm Vực là sát nhân trong trận chiến này, dùng máu để thành thánh.
Nhưng thực chất hắn ở trong vực sâu tuyệt vọng nhất, cứu quá nhiều người, nên đắc đạo phong thánh.
Nhất diện phật, nhất niệm ma.
Ma mà Thiên Đạo nhận định, thực ra là phật giúp đỡ chúng sinh.
Thẩm Thanh Huyền nhìn nam nhân đứng giữa biển máu, nhìn bầu trời đầy sắc đỏ, nhìn thế giới bị nhiễm thẫm, nhìn thấy trái tim mềm mại nhất kia.
Cố Kiến Thâm của y, có trái tim dịu dàng nhất thiên hạ này.
— Dù thân vùi trong địa ngục, dù lưng đeo bêu danh, dù gánh chịu bao tội ác.
Cố Cửu Uyên của y, người nam nhân vận hồng y ấy là người tốt đẹp nhất y từng gặp.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...