Thấy hai sư huynh đệ đều đến, Thượng Tín chân nhân nhíu mày: “Có chuyện gì?”
Không đợi thất sư huynh mở miệng, Thẩm Thanh Huyền đã làm đại lễ: “Đồ nhi bất hiếu, cô phụ kỳ vọng của sư phụ và sư huynh.”
Thượng Tín chân nhân nhìn về phía Tinh Hoa.
Trong giọng nói thất sư huynh tràn đầy hối hận: “Đều tại đồ nhi vô năng, để cho tặc nhân tính kế, rơi vào thế giới thứ ba, A Thanh vì cứu chúng ta nên cùng Hạ Thanh Thâm … cùng hắn …”
Hắn đổ hết sai lầm lên mình, mà hắn cũng thực sự cho rằng như vậy, Thẩm Thanh Huyền vì ổn định sinh linh thế giới thứ ba, thể theo nguyện vọng của chúng mà hôn môi với Hạ Thanh Thâm. Nửa năm … suốt thời gian nửa năm, nảy sinh chút tình cảm khác cũng là chuyện bình thường!
Sao Thẩm Thanh Huyền có thể để thất sư huynh áy náy và tự trách? Y nói thẳng: “Trước khi rơi vào thế giới thứ ba, con đã có tình cảm với Hạ Thanh Thâm rồi.”
Thất sư huynh quay phắt lại nhìn y.
Trên mặt Thượng Tín chân nhân không có gì thay đổi, qua thật lâu mới bảo: “Hạ Thanh Thâm, là con người bạn cũ kia của ta?”
Thực ra lão hỏi câu này rất kỳ lạ, đã là con bạn cũ, sao ngay cả tên cũng không dám chắc? Nếu đã biết trước tục danh, hà cớ gì lại hỏi thế?
Chẳng qua hiện giờ Thẩm Thanh Huyền cùng thất sư huynh đều không có đủ nhạy bén để nhận ra điều đó, song nếu nhận ra thì như thế nào?
Thất sư huynh và Cố Kiến Thâm vốn không quen, đã qua gần hai ngàn năm, làm gì còn nhớ rõ? Thẩm Thanh Huyền thì lại càng quên không còn một mảnh. Chưa kể, sao họ có thể ngờ sư phụ nhà mình lại gọi phản đồ tông môn đến giúp đỡ bày trận?
Thượng Tín chân nhân nhìn Thẩm Thanh Huyền bằng ánh mắt vô cùng phức tạp, lão hỏi y: “Ngươi thích hắn thật sao?”
Thẩm Thanh Huyền nói một cách chắc chắn: “Đúng vậy!”
Thượng Tín chân nhân lại hỏi: “Tu vi khổ luyện hai ngàn năm đều bỏ hết?”
Thẩm Thanh Huyền không hề tỏ ra do dự: “Con bỏ!”
Thượng Tín chân nhân yên lặng nhìn y: “Hắn biết không?”
Hắn này đương nhiên là chỉ Cố Kiến Thâm.
Thẩm Thanh Huyền lắc đầu: “Không biết ạ.”
Thượng Tín chân nhân nói: “Nếu biết ngươi vì hắn từ bỏ tiền đồ cả đời, ngươi sẽ giải quyết thế nào?”
Thẩm Thanh Huyền kiên định: “Con sẽ ở bên cạnh hắn, bọn con ở bên nhau sẽ có tương lai tốt hơn.”
Thượng Tín chân nhân nhíu chặt mi tâm, trầm giọng không nói.
Thân phận Cố Kiến Thâm, tâm pháp của Thẩm Thanh Huyền cùng thân thể vạn huyết đều là những trở ngại khó khăn, đã định sẵn hai người là nghiệt duyên.
Lão rất rõ tính đồ đệ nhà mình, đừng thấy y đã hai ngàn tuổi, chứ thực ra không khác gì hồi mười mấy, một khi đã quyết định sẽ không thay đổi, không sợ trời không sợ đất, dù có trả giá bằng mọi thứ cũng không tiếc.
Nhưng lão không thể nhìn y hủy hoại bản thân.
Phong Tâm quyết không phải muốn tu là tu, không phải muốn không tu là có thể không tu.
Càng chưa kể đó là tu vi gần hai ngàn năm? Y có từng nghĩ không có tu vi này, bản thân sẽ suy sụp thành dạng gì không?
Tu sĩ hai ngàn tuổi, không có tâm pháp chống đỡ cũng chỉ là một con người.
Người, làm sao sống được tới hai ngàn tuổi.
Thượng Tín chân nhân hiểu rất rõ Thẩm Thanh Huyền, cho nên lão không giận, cũng không đối cứng với y, chỉ hỏi rằng: “Tâm ý ngươi đã quyết rồi?”
Thẩm Thanh Huyền gật đầu: “Đúng vậy, đồ nhi bất hiếu, khiến sư phụ thất vọng rồi.”
Thượng Tín chân nhân nói: “Vi sư không phải người ngoan cố không thay đổi, ngươi thích ai, ta vốn không nên can thiệp, nhưng tâm pháp của ngươi rất tráo trở, không phải nói buông là buông được.”
Lão ôn hòa nói như thế, khiến vẻ mặt Thẩm Thanh Huyền thả lỏng hơn rất nhiều.
Y biết sư huynh và sư phụ rất thương mình, y cũng biết mình sẽ phải đối mặt những gì, nhưng y thật sự không sợ, vì Cố Kiến Thâm yêu y, y cũng yêu Cố Kiến Thâm, nghĩ thế, y như có vô vàn dũng khí, có gan đối mặt mọi thứ có thể xảy ra.
Thượng Tín chân nhân ngập ngừng nói: “Ngươi đừng xúc động, theo lý thì cảnh giới này ngươi cũng nên thành thánh rồi, chỉ cần thành thánh, ngươi có thể ở bên hắn, không còn gì phải cố kỵ, chẳng phải một công đôi việc?”
Thẩm Thanh Huyền hiểu chứ, nhưng y cụp mắt nói: “Sư phụ, Phong Tâm quyết sẽ không để con thành thánh.”
Y đã cảm nhận được tâm pháp phản phệ, từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Hạ Thanh Thâm, y đã mơ hồ nhận ra rồi.
Dạo ấy nó rất nhẹ, rất chậm, nhưng đã có dấu hiệu. Cho nên từ khi đó y đã thích hắn, chỉ do bản thân không chịu thừa nhận mà thôi.
Lúc ở thế giới thứ ba, vì không có linh lực nên Phong Tâm quyết ngủ say, nếu không sợ rằng nửa năm đó y đã xảy ra chuyện.
Sau khi trở lại giới tu chân, y vội vã đi tìm Cố Kiến Thâm như thế, cũng vì Phong Tâm quyết đang không ngừng đẩy nhanh tốc độ phản phệ.
Y phải nói cho Cố Kiến Thâm biết y thích hắn thật nhanh, y cũng muốn xác định tâm ý của hắn, như vậy y mới có thể quyết định, có sức mạnh đối mặt tất cả.
Thượng Tín chân nhân trầm mặc, cuối cùng mở miệng: “Ta có thể phong bế tạm thời đoạn ký ức này của ngươi.”
“Phong bế ký ức?” Thẩm Thanh Huyền ngạc nhiên nhìn lão.
Thượng Tín chân nhân nói: “Đúng, ngươi có thể đi nói rõ với Cố … Hạ Thanh Thâm, hẳn là hắn có thể cảm thông, các ngươi chẳng qua chỉ xa nhau tạm thời, đợi ngươi thành thánh, ta sẽ cởi bỏ đoạn ký ức này cho ngươi, lúc đó ngươi có thể bầu bạn cùng hắn suốt quãng đời còn lại.”
Nghe có vẻ tốt đôi đường, Thẩm Thanh Huyền không cần bị Phong Tâm quyết phản phệ, lại càng không cần thiết từ bỏ tu vi, chỉ cần nhanh chóng thành thánh, tâm pháp sẽ không còn là ràng buộc, mọi người đều vui mừng.
Nhưng có thật như vậy không?
Thẩm Thanh Huyền lắc đầu: “Con không muốn quên hắn.”
Thất sư huynh sốt ruột: “A Thanh! Ngươi bình tĩnh chút đi, không phải bắt ngươi quên hắn vĩnh viễn, chỉ là tạm thời, chỉ cần thành thánh là các ngươi có thể ở bên nhau không cần kiêng dè!”
Thẩm Thanh Huyền nhìn sư huynh, lại nhìn sang sư phụ: “Con không thể thành thánh.”
Y đã kẹt ở cảnh giới này hơn một ngàn năm, dựa theo hiệu suất của Phong Tâm quyết, lẽ ra đã thành thánh từ lâu rồi, nhưng y vẫn không tìm được cửa ải cuối cùng, không thể nào bước qua được.
Trước kia y không biết nguyên nhân, hiện giờ đã mơ hồ hiểu được rồi.
“Nói tới cũng thật buồn cười.” Thẩm Thanh Huyền khẽ bảo, “Mặc dù con với hắn chỉ mới gặp nhau lần đầu, nhưng dường như đã tìm hắn thật lâu, vì vẫn luôn tìm hắn nên trong lòng có nhớ thương, không thể nào vô tâm vô dục, cũng không có cách nào tu Phong Tâm quyết đến đỉnh điểm.”
Thất sư huynh nói: “Sư phụ có thể khóa ký ức ngươi, đến lúc đó …”
Thẩm Thanh Huyền lắc đầu: “Vô dụng thôi, có tu luyện thêm bao năm nữa, ta cũng không có cách nào dùng Phong Tâm quyết thành thánh.”
Một câu của y khiến Thượng Tín chân nhân chấn động mãnh liệt.
Trong lòng lão hiện lên hình ảnh đã từ rất lâu khiến lão suýt nữa quên mất.
Hai thiếu niên nằm trong vũng máu, ôm nhau thật chặt, nhưng lại quên mất nhau.
Khi đó …
Thượng Tín chân nhân lạnh cả người, khi đó hai đứa đã yêu nhau rồi sao?
Vì thân thể vạn huyết nên đã quên mất nhau?
Sau đó Thẩm Thanh Huyền tu Phong Tâm quyết, Cố Kiến Thâm đụng phải biến cố Thượng Đức phong, từ đó về sau hai người bỏ lỡ nhau gần hai ngàn năm.
Lỡ nhau đã lâu, cũng quên nhau thật lâu, vậy mà lần nữa gặp lại vẫn yêu nhau.
Nhưng mà … họ đã bỏ lỡ hoàn toàn, không có cách nào ở bên nhau nữa rồi.
Thượng Tín chân nhân biết Thẩm Thanh Huyền nói thật, nhưng cũng không muốn để y rơi vào con đường bi kịch đã định sẵn ấy.
Lão nhíu mày, khi lại mở miệng, giọng nói đã trở nên lạnh lẽo: “Gần đây đang có chiến sự, ngươi trở về suy xét, chờ mọi chuyện xong xuôi chúng ta sẽ bàn lại.”
Thẩm Thanh Huyền nóng nảy: “Sư phụ, chuyện này không có gì để bàn lại, con …”
“Đi xuống!” Thượng Tín chân nhân dùng lệnh cấm ngôn, Thẩm Thanh Huyền há miệng nhưng không nói được gì.
Thất sư huynh kéo tay y, đưa y về phòng.
Thẩm Thanh Huyền nói không được, truyền âm cũng không dùng được, chỉ có thể nhìn thất sư huynh mà lo lắng suông.
Thất sư huynh nói: “A Thanh, nghe sư phụ đi, người sẽ không hại ngươi.”
Thẩm Thanh Huyền kéo tay thất sư huynh, thất sư huynh biết rõ y muốn nói gì, cũng biết y muốn cầu xin hắn điều gì.
Hắn ngập ngừng, cuối cùng vẫn không đành lòng: “Ngươi yên tâm, ta sẽ nói với hắn một tiếng.”
Thẩm Thanh Huyền thở phào nhẹ nhõm, thất sư huynh đóng cửa rồi rời đi.
Sau đó là chờ đợi vô vọng dài đằng đẵng …
Thẩm Thanh Huyền không liên lạc được ai, cũng không thoát khỏi lồng giam mà sư phụ đã lập, trái tim y nóng như lửa đốt, nhưng không biết làm sao cho đành.
Y không biết ngoài kia xảy ra chuyện gì, thậm chí không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, thứ y có thể cảm nhận được chỉ có trái tim đang nhảy lên không ngừng, cùng Phong Tâm quyết đang từng bước ăn mòn y.
Đã đến nước này, Thẩm Thanh Huyền nhớ ra rất nhiều chuyện.
Tuy mơ hồ đứt quãng, nhưng có thể hợp lại hình dạng mơ hồ.
Y bị sư phụ cấm túc, bên ngoài là khói lửa nổi lên bốn phía.
Vạn Pháp tông và Lan Phất quốc hoàn toàn trở mặt, mỗi bên bày trận, thề đấu tranh tới chết, tình hình chiến đấu hết sức căng thẳng, tai họa cũng giáng từ trên trời xuống!
Lan Phất quốc âm thầm che giấu sức mạnh còn ghê gớm hơn so với họ tưởng tượng.
Đám người Nghiêm Thiên Thụy, thất sư huynh dẫn đầu tinh anh ở Vạn Pháp tông ác chiến cùng chúng suốt ba năm, cuối cùng phá vỡ kết giới, vọt vào quốc gia của chúng.
Mà sau đó … Lan Phất vương phát rồ tế ra quân đội phàm nhân.
Phàm nhân yếu ớt — hơi chút tác động sẽ da tróc thịt bong — nhưng cũng dũng cảm không màng sợ hãi nhất!
Lan Phất vương hiểu rất rõ lòng người — gã tạo kẻ thù chung cho đám phàm nhân, biết nhu cầu bức thiết nhất của họ, lại hiểu rõ uy lực chủ yếu trong đó, cuối cùng triệt đệ khiến nhân tính bạo phát ác liệt.
Phàm nhân điên cuồng tay không tấc sắc, lại có thể trở thành sự tồn tại khiến các tu sĩ phát lạnh cả người.
Bọn họ lợi dụng tấm lòng thương hại của tu sĩ, lợi dụng lòng trắc ẩn của họ, dùng cách đồng quy vu tận tạo ra tai họa đáng sợ.
Chiến tranh chấm dứt với kết quả vô cùng thảm thiết.
Thẩm Thanh Huyền bị nhốt ở Vạn Pháp tông, mà Cố Kiến Thâm lại đang ở chiến trường.
Hắn chứng kiến Nghiêm Thiên Thụy chết, thất sư huynh chết, chứng kiến Vạn Pháp tông lung lay sắp đổ.
Vì trận chiến này mà Thượng Tín chân nhân già đi chỉ trong một đêm, trên trán đầy tóc bạc.
Cố Kiến Thâm hỏi lão: “Tiền bối, ta có thể gặp y được không?”
Thượng Tín chân nhân nói: “Ngươi hy vọng y còn sống không?”
Thân thể Cố Kiến Thâm khẽ run, thấp giọng: “Ta chỉ muốn gặp y một lần.”
Thượng Tín chân nhân nhắm chặt mắt, mệt mỏi nói: “… Từ bỏ đi.”
Cố Kiến Thâm ngơ ngác thật lâu, cuối cùng vẫn hành lễ rồi bỏ đi.
Hắn đã sớm biết Phong Tâm quyết, biết Thẩm Thanh Huyền bị nó phản phệ, cũng biết bọn họ không thể ở bên nhau.
Người họ quen đều đã chết hết, nơi họ gặp gỡ trở thành biển máu, tình yêu của họ cũng đã chấm dứt.
Cố Kiến Thâm mờ mịt bước trên phế tích, trên những tàn thi, trên sự thối rữa, ở nơi linh hồn không một chốn để về.
Hắn không đợi được Thẩm Thanh Huyền, không bao giờ có thể đợi y được nữa.
Nghiêm Thiên Thụy, thất sư huynh, cùng với rất nhiều đệ tử ở Vạn Pháp tông …
Trận chiến này đã hy sinh rất nhiều người không đáng chết, tạo nên hậu quả không nên xảy ra.
Việc hắn có thể làm dường như chỉ còn lại lau sạch huyết tinh, trả lại người nhà đã mất cho Thẩm Thanh Huyền.
Hồi sinh tất cả người chứng kiến họ gặp nhau, yêu nhau.
Nhưng tình yêu của họ đã chết rồi.
…
Thẩm Thanh Huyền rốt cục có thể rời khỏi Vạn Pháp tông, rốt cục có thể đi tìm Cố Kiến Thâm … Nhưng y lại không dám đi dù chỉ là một bước.
Y nhớ hết rồi, nhớ hết mọi thứ không còn vướng lại điều gì.
Bị nhốt đã lâu, nhờ thần thức do Thượng Tín chân nhân lưu lại liên tục giúp y chống cự Phong Tâm quyết phản phệ, cho nên y không chật vật đến thế.
Nhưng sau khi xuống núi, phản phế bị áp chế lập tức bùng phát, Thẩm Thanh Huyền trở nên già nua thật nhanh, làn da trắng nõn mất đi sự nhẵn nhụi, thân thể thon dài khòm đi trông thấy, rất nhanh, ngay cả đôi mắt trong suốt cũng trở nên vẩn đục thành màu xám trắng.
Nhưng y không ngừng bước, vội vàng muốn đi tìm Hạ Thanh Thâm.
Chỉ tiếc lúc này làm gì còn Hạ Thanh Thâm? Chỉ có Cố Kiến Thâm.
Người nam nhân bước ra từ Lan Phất quốc, thành thánh giữa biển máu ngập trời.
Vô số người đều chứng kiến một màn kinh động ấy.
Biển máu ngập trời, gào khóc thảm thiết, màu đỏ nhiễm cả trời đêm, nhiễm đỏ trăng sáng, nhiễm đỏ cả thế giới.
Dị tượng ấy thật đáng sợ, thật khủng bố, và cũng thật tai họa …
Ai cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ thấy người nam nhân bước ra từ đêm máu.
Tóc dài diễm lệ, huyết mâu đỏ sẫm, gương mặt anh tuấn nhưng lạnh giá, còn có trường bào đỏ sẫm như hấp thu tất cả máu tươi.
Chiến tranh chấm dứt, Lan Phất bị diệt, Cố Kiến Thâm Tâm Vực lại thành thánh.
Thẩm Thanh Huyền không tin, làm sao có thể?
Sao Hạ Thanh Thâm có thể là Cố Kiến Thâm? Sao hắn lại là người Tâm Vực? Sao hắn lại là phản đồ của Vạn Pháp tông?
Y không tin, có lẽ có ẩn khuất gì đó, y phải đi tìm Hạ Thanh Thâm, y sẽ hỏi hắn cho rõ, hỏi hắn rốt cục đã xảy ra chuyện gì, đến cùng đã xảy ra chuyện gì.
Y không tìm được Hạ Thanh Thâm, lại thấy cục nắm Tiểu Bạch bị bọn trẻ ức hiếp.
Là tiểu bánh trôi, sao nó lại ở đây? Không phải nó nên ở cạnh Hạ Thanh Thâm sao?
Thẩm Thanh Huyền đi qua, khi mở miệng mới sực nhận ra giọng mình đã già đi trông thấy: “Các ngươi đừng dọa nó, nó sợ đau.”
Đám trẻ bất thình lình thấy một ông lão, ai nấy đều hoảng sợ: “Ngươi … ngươi là ai?”
Trên người cục nắm Tiểu Bạch dính đầy bùn, mắt nhắm chặt, hoảng sợ vô cùng.
Thẩm Thanh Huyền đau lòng không thôi, đi tới nâng nó lên: “Không sao, không sao đâu.”
Nghe giọng nói quen thuộc, cục nắm Tiểu Bạch mở mắt ra, ngay sau đó hai hàng nước mắt lã chã, nó y nha khóc thút thít nghẹn ngào, tựa như một đứa trẻ rốt cục cũng tìm được người nhà, tủi thân nhưng lại không dám khóc lớn tiếng.
“Đừng khóc …” Giọng Thẩm Thanh Huyền run rẩy, y muốn chạm vào nó, rồi lại sợ bàn tay thô ráp của mình tổn thương nó, “Không sao rồi, chúng ta đi tìm Hạ Thanh Thâm, đừng sợ …”
Y nói xong, trong lòng lại lạnh lẽo một mảnh.
Vì sao Hạ Thanh Thâm bỏ nó lại đây?
Hạ Thanh Thâm có thể nào bỏ nó lại đây?
Không phải hắn rất thích nó sao? Không phải đã hứa sẽ đối xử với nó thật tốt sao? Không phải đã giao hẹn sẽ chăm sóc nó chu đáo sao?
Nó là ân nhân cứu mạng của họ, nó là ngôi sao may mắn của họ, nó là bảo bối của họ cơ mà.
Tại sao hắn lại bỏ nó ở đây?
Thẩm Thanh Huyền không muốn nghĩ nhiều, nhưng không sao ngừng lại ý lạnh trong lòng, tựa như trượt chân vào vết nứt vạn năm, hàn ý thấu xương không ngừng lan tràn từ gan bàn chân hướng lên, ăn mòn từng chỗ trên cơ thể, đóng băng hết mọi ngọt ngào cùng ám áp trở thành cây gai bén nhọn, hướng vào lồng ngực, nhắm ngay vào trái tim yếu ớt.
Thẩm Thanh Huyền đi dọc theo Lan Phất quốc, liên tục tìm kiếm Hạ Thanh Thâm.
Cuối cùng, y tìm được Hạ Thanh Thâm ở một trấn nhỏ giáp Tinh Hải.
Thẩm Thanh Huyền vội vàng đuổi theo, song chưa kịp tới gần, y nhìn thấy người Tâm Vực đang quỳ đầy đất.
Bọn họ hành lễ với “Hạ Thanh Thâm”, cung kính gọi hắn: “Thánh nhân Cửu Uyên.”
Cửu Uyên … là ai?
“Hạ Thanh Thâm” hời hợt nói: “Đi thôi, quay về.”
Quay về đâu cơ?
Thẩm Thanh Huyền không dám cử động cái nào, chỉ có thể tránh trong góc, lẳng lặng chứng kiến tất cả.
“Hạ Thanh Thâm” đi qua Tinh Hải, tiến vào Vọng Tẫn, trở thành thánh nhân Cửu Uyên của Tâm Vực.
Cửu Uyên, thì ra đây là tên tự của Cố Kiến Thâm; Cố Kiến Thâm, thì ra đây mới là tên thật của hắn.
Phản đồ của Vạn Pháp tông, Cố Kiến Thâm táng tận thiên lương, đồ sát Thượng Đức phong, diệt sạch các sư huynh.
Cả người Thẩm Thanh Huyền trở nên lạnh lẽo, y ôm chặt nắm bánh trôi, khẽ thì thầm: “Không có khả năng, điều đó không có khả năng, đúng không?”
Nắm bánh trôi rúc vào người y, không dám cử động dù chỉ là một chút.
Thẩm Thanh Huyền nhắm nghiền mắt, khi mở ra, trong con người vẩn đục bộc phát ánh sáng quỷ dị, y nói: “Ta phải đi tìm hắn.”
Vượt qua Tinh Hải, đi vào Vọng Tẫn, y phải đi tìm Cố Kiến Thâm, muốn đi để hỏi cho ra lẽ.
Nếu mọi thứ đều là âm mưu, nếu mọi thứ đều là giả dối, nếu …
Thẩm Thanh Huyền không biết còn có thể thế nào, y chẳng qua chỉ cố chấp tin tưởng, tin rằng tất cả đều là thật.
Gặp nhau, thương nhau, hiểu nhau, bên nhau, tất cả đều là thật.
Cứ thế, Thẩm Thanh Huyền đặt chân vào Tâm Vực. Bộ dạng này của y không ai đến ngăn cản, nhưng cũng không thể gặp Cố Kiến Thâm.
Đợi không biết bao lâu, đến khi y cảm thấy mình sắp không còn thời gian, y rốt cục cũng nhìn thấy Cố Kiến Thâm.
Đó là yến hội vô cùng long trọng, là yến hội ăn mừng Cố Kiến Thâm thành thánh.
Nam tử vận hồng y ngồi trên cao, anh tuấn và phi phàm đến thế.
Vô số người chúc mừng hắn, vô số người khen tặng hắn, môi mỏng hắn khẽ nhếch, cười đến là hời hợt.
Rõ ràng là người quen thuộc, ngũ quan quen thuộc, nhưng Thẩm Thanh Huyền lại thấy sao quá đỗi xa lạ.
Y muốn đi tới, lại không biết nên qua đó làm sao.
Buổi tiệc náo nhiệt vô cùng, có người nâng rượu cao giọng: “Vẫn là thánh nhân Cửu Uyên của chúng ta giỏi hơn, Thẩm Liên Hoa kia chỉ có hư danh thiên kiêu, cuối cùng vẫn không thể thành thánh!”
Bỗng dưng nghe thấy tên mình, Thẩm Thanh Huyền ngẩn ra, cuống quýt nhìn Cố Kiến Thâm, hy vọng có thể thấy được gì đó.
Nhưng sắc mặt Cố Kiến Thâm vẫn hời hợt như trước, không nói một lời.
Lại có người hỏi: “Thánh nhân đến Thiên Đạo một chuyến, có từng gặp Liên Hoa đạo quân kia chưa?”
Cố Kiến Thâm lắc đầu: “Chưa từng gặp.”
“Chưa từng gặp sao? Nghe nói Liên Hoa kia có ngoại hình mỹ mạo vô song, đẹp hơn mấy mỹ nhân hàng đầu ở Tâm Vực chúng ta mấy phần, nếu gặp …”
Cố Kiến Thâm bình tĩnh: “Ta không có hứng thú.”
Chưa từng gặp. Không có hứng thú.
Thẩm Thanh Huyền mở to mắt, dùng sức mở to mắt nhìn nam nhân ở đằng xa.
Đây là Hạ Thanh Thâm ư?
Phải.
Đây là một trò đùa thôi ư?
Phải.
Đây chỉ là sự ảo tưởng của một mình y thôi ư?
Phải.
…
Thượng Tín chân nhân tìm được tiểu đồ đệ của mình trong “kim ngân ổ”.
Nhưng hiện giờ không thể gọi nó là “kim ngân ổ” được nữa, vì tất cả vật bên trong đều bị Thẩm Thanh Huyền đập vỡ, tâm ái của y, vật chí ái y góp nhặt suốt hai ngàn năm, tất cả đều trở thành những mảng cháy sém hỗn độn.
Y ôm cục nắm Tiểu Bạch thật chặt, suy sụp, thất hồn lạc phách dựa vào mặt đất khô cằn.
Thượng Tín chân nhân đi tới, lẳng lặng nhìn y.
Thẩm Thanh Huyền ngẩng đầu, giọng nói khàn đi trông thấy: “Sư phụ, con xin lỗi.”
Thượng Tín chân nhân nói: “Từ bỏ hết đi, quên hết mọi thứ đi.”
Lão đưa tay, một luồng sáng tím bao phủ lên Thẩm Thanh Huyền.
Thẩm Thanh Huyền nhắm mắt lại, một giọt lệ trượt xuống từ khóe mắt, rơi trên cơ thể cục nắm Tiểu Bạch, nóng hổi khiến nó phải rụt người.
“Sư phụ, xin giúp con chăm sóc nó.”
“Nó tên Hạ Đình, đợi khi con thành thánh, tìm một cơ duyên để nó bái con làm sư đi.”
— Hạ Đình.
Từ nay về sau chấm dứt (đình chỉ) hết mọi luyến lưu si mê vì hắn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...