Thực ra nó không nói ngôn ngữ giới tu chân, nhưng Thẩm Thanh Huyền và Cố Kiến Thâm đều là đại năng đã đi qua không ít thế giới thứ ba, cho nên biết pháp môn chuyển đổi ngôn ngữ, vậy nên có thể nghe hiểu.
Nhưng giờ nghe hiểu với không nghe hiểu chẳng có gì khác nhau, nó mới nói cái quái gì thế?
Đại bánh trôi kia cực kỳ hăng hái, cứ nhảy nhót liên hồi trông rất chi là vui vẻ: “Hôn một cái hôn một cái đi, nhanh hôn một cái đi nào!”
Thẩm Thanh Huyền nhìn Cố Kiến Thâm.
Lão lưu manh tự dưng “ngây thơ” đột xuất: “Nó đang nói gì thế?”
Đang nói gì ngươi thật sự không biết hả?
Thẩm Thanh Huyền cũng phải giả vờ “thẹn thùng”: “Không rõ nữa.”
Đại bánh trôi đã trở thành bối cảnh nhạc nền êm tai, nó nhảy rồi nhảy, thân thể tưng tưng, giọng nói vui sướng, rất chi là thiếu đòn: “Hôn đi hôn đi mà, hôn một cái sẽ tha các ngươi đi!”
Cố ngây thơ nghe không hiểu tự dưng giờ lại hiểu: “Hình như nó đang nói thả chúng ta đi.”
Thẩm Thanh Huyền không tiện giả ngu chung với hắn: “Đang gạt chúng ta thì có.”
Cố Kiến Thâm: “Lỡ thật thì sao? Lúc này tiết kiệm được chút linh lực vẫn tốt hơn.”
Chứ không phải muốn hôn sao? Bày đặt tiết kiệm linh lực cái gì!
Tất nhiên Thẩm Thanh Huyền muốn cự tuyệt, y nói: “Ta cảm thấy rất phí thời gian.”
Cố Kiến Thâm thấp giọng: “Cũng đâu tốn nhiều lắm đâu …”
Đại bánh trôi đợi hết nổi, trắng trợn uy hiếp họ: “Không hôn liền ném các ngươi xuống! Bên dưới là dung nham đó!”
Dọa người quá, đáng sợ quá à, thật muốn hôn nha! Rất muốn trợn mắt đạp mi một phát!
Nếu không phải trông nó xinh, Thẩm Thanh Huyền đã sớm xử lý nó rồi.
Cố Kiến Thâm vốn đang ôm chặt y, lúc này nghe đại bánh trôi kêu la, bèn cúi đầu nhìn y, chỉ thấy miệng khô lưỡi khô, không muốn uống nước mà muốn chạm vào đôi môi đạm sắc của y.
“Ngươi để ý không?” Cố Kiến Thâm hỏi y.
Gương mặt Thẩm Thanh Huyền hiện một lớp ửng đỏ, khiến Cố Kiến Thâm càng nhìn càng khó nhịn.
Thẩm Thanh Huyền khẽ nói: “Hôn cũng vô dụng thôi … ưm …”
Cố Kiến Thâm hôn môi y, ngăn cản lời còn chưa thốt ra.
Thẩm Thanh Huyền bỗng dưng mở to mắt. Bị y nhìn như thế, Cố Kiến Thâm chỉ thấy toàn thân nóng lên, rất muốn hôn y sâu hơn, nóng bỏng hơn nữa.
Đáng tiếc bây giờ không phải lúc.
Hắn lưu luyến buông y ra, nhìn đại bánh trôi rồi nói: “Có thể thả chúng ta ra không?”
Nghiêm túc ghê thật, nghe cứ như vì tiết kiệm linh lực thật vậy!
Đại bánh trôi chớp chớp đôi mắt đậu xanh, khinh thường: “Cái này mà gọi là hôn á? Là hôn cơ á? Các ngươi đang đùa ta à!”
Thẩm Thanh Huyền: “…” Một cục bánh trôi biết nhiều vậy hả?
Cố Kiến Thâm: “…” Đúng là bánh trôi tốt, đáng yêu lại hiểu chuyện.
Đại bánh trôi nhảy nhót, cực kỳ hung tợn: “Nhanh hôn coi! Phải hôn thiệt là lâu! Hôn kêu bẹp bẹp luôn á!”
Thẩm Thanh Huyền bị nó nói cho mặt già đỏ bừng.
Thật ra hai người không cần thiết bị cục bánh trôi này “bắt nạt”, hơi động ngón tay cũng đủ tránh thoát trói buộc rồi, nhưng cả hai đều là người cần kiệm chăm lo việc nhà, vì muốn tiết kiệm linh lực, cho nên đại bánh trôi đang quăng lưới trúng hai tên không muốn ra ngoài.
Nếu cái đứa nhún nhảy bình bịch bên ngoài là một người, đảm bảo Thẩm Thanh Huyền sẽ không mặc hắn làm càn, nhưng đó là cục bánh trôi, còn có màu da cam, ngoại hình xinh xắn đáng yêu như thế, vì vậy …
Thẩm Thanh Huyền cụp mắt: “Nó muốn chúng ta hôn môi.”
Đại bánh trôi nghe không hiểu họ nói gì, lại hét: “Hôn đi, mau hôn đi, phải thiệt là thân mật!”
Cố Kiến Thâm: “Mạo phạm.”
Dứt lời, hắn hôn Thẩm Thanh Huyền, một nụ hôn chân chính, khi môi chạm môi bèn dò vào cổ họng, hôn hết cả trong lẫn ngoài, không theo một cách thức nào, vừa nóng bỏng, vừa sôi trào tình yêu dư dôi không cách nào che lấp, gần như tràn ra và nhấn chìm hai người.
Bọn họ hôn xong, từ lâu đã quên mất đây là chốn nào, trong mắt chỉ có đối phương.
Thẩm Thanh Huyền cúi đầu, không dám nhìn Cố Kiến Thâm cái nào.
Cố Kiến Thâm lại nhìn y chằm chằm, không sao dời mắt nổi.
Mãi đến tận bùm một tiếng, hai người mới rơi xuống đất.
Đại bánh trôi này thả họ ra thật à? Đáy lòng hai người bỗng dưng có cảm giác thất vọng …
Bọn họ cùng nhau nhìn sang, nhất thời hết chỗ nói.
Đại bánh trôi trước đó vui mừng nhảy nhót, lúc này lại quay lưng ưỡn ẹo tới lui: “Ù ôi ù ôi, mắc cỡ quá! Mắc cỡ quá đi!”
Cố Kiến Thâm & Thẩm Thanh Huyền: “…” Không phải mi muốn nhìn bọn ta hôn à!
Đại bánh trôi mắc cỡ một lúc, đoạn quay đầu, hai mắt sáng rực: “Đại Hoàng ta nói chuyện giữ lời, thả các ngươi ra đó!”
Thả thật hả? Không suy tính chút sao?
Bánh trôi Đại Hoàng là bánh trôi ngoan, nó nhảy tới, không thấy tay đâu mà vẫn mở được lưới ra.
Vừa lấy lại tự do, Thẩm Thanh Huyền tức thì muốn bắt nhóc đáng yêu màu cam này.
Ai ngờ đại bánh trôi quá linh hoạt, nhảy một phát cao ba thước, ngay sau đó thêm một tấm lưới hạ xuống.
Cố Kiến Thâm và Thẩm Thanh Huyền lại bị quấn vào nhau.
Đại bánh trôi cười hí hí: “Lại bị bắt rồi! Lần này phải hôn ba cái mới thả các ngươi nha!”
Thẩm Thanh Huyền: “…”
Cố Kiến Thâm: “…” Tự dưng vui quá, nhất định không được biểu hiện ra.
Đại bánh trôi rất có quy tắc, nó nói: “Không phải ta trêu các ngươi đâu, ta đã cho các ngươi cơ hội, tại các ngươi quá chậm! Không chịu chạy!”
Ai mà biết mi thả thật, ai mà biết mi còn cái lưới nữa?
Đương nhiên, có biết thì e rằng cũng sẽ có mấy người cố tình mặc kệ, làm bộ chạy không thoát …
Đại bánh trôi mừng quýnh: “Nhanh hôn, nhanh hôn đi, phải giống như hồi nãy, hôn bên trái hôn bên phải, còn phải nhắm mắt lại, hai má đỏ đỏ!”
Ê, ai, ai đỏ mặt! Tôn chủ đại nhân vạn vạn không ngờ có một ngày mình lại muốn đánh sml một nhóc đáng yêu màu cam.
Cố Kiến Thâm thấm thía nói: “Ta thấy nó cũng không có ác ý.”
Không có ác ý? Vậy tất cả đều là thiện ý đúng không!
Thẩm Thanh Huyền nghĩ tới bản thân hồi hai ngàn tuổi, mình và Cố Kiến Thâm rơi vào thế giới thứ ba này, rồi bị đại bánh trôi trói chặt, “bị ép” hôn lấy hôn để …
Ai mà chịu cho nổi? Vốn đã có thiện cảm với Cố Kiến Thâm, lại có hạc giấy béo trước đó xúi giục, Thẩm Thanh Huyền hãy còn ngây thơ làm sao chống đỡ được?
Cố Kiến Thâm gần như là dán vào tai y mà nói: “Chúng ta tạm thời thỏa mãn nó, chờ nó thả ra ta sẽ dắt ngươi chạy.”
Thẩm Thanh Huyền nói khẽ: “Nhắm chạy thoát không?”
Cố Kiến Thâm ung dung: “Yên tâm, ta sẽ dốc hết sức.”
Thẩm Thanh Huyền tin, tin hắn sẽ dốc hết sức không chạy!
Không biết từ lúc nào, chung quanh đại bánh trôi xuất hiện rất nhiều tiểu bánh trôi, một đám bánh trôi nhảy bần bật, tất cả đều chớp mắt nhìn họ.
Hôn thôi mà, bộ đẹp vậy hả? Còn hô bằng gọi hữu tới xem?
Đại bánh trôi tiếp tục giục: “Hôn môi, nhanh hôn môi đi!”
Sợ nhất là mấy đứa dùng chất giọng ngây thơ vô số tội nói ra lời không biết xấu hổ như thế, Thẩm Thanh Huyền nói với Cố Kiến Thâm: “Vậy chúng ta thử xem.”
Y vừa dứt lời, Cố Kiến Thâm đã hôn y rồi.
Trái tim Thẩm Thanh Huyền rung động, ngón tay siết chặt xiêm y hắn, cố gắng kìm nén kích động trong lòng.
Bàn về kĩ thuật hôn, Thẩm Thanh Huyền hiện giờ cao hơn Cố Kiến Thâm một bậc.
Có điều tên này có thiên phú dị bẩm, sau khi hôn mấy lần liền vô sự tự thông, ngày càng biết cách hôn rồi.
Thật ra hôn môi không liên quan nhiều đến kỹ xảo, đặc biệt là hai bên tình nguyện, vì tình cảm đâm chồi, nên làm gì cũng khiến người nhộn nhạo, dĩ nhiên có kỹ thuật có thể thêm điểm, mà không thuần thục vẫn có chút gì đó mê người thú vị.
Nói cho cùng, hôn môi không có gì, có vấn đề chính là hai người.
Ôm trong lòng cảm xúc ấy, dù làm gì cũng trở thành việc nóng bỏng.
Mất nửa ngày mới hôn xong, lúc buông ra, Thẩm Thanh Huyền lén nhìn đám bánh trôi.
Đúng như dự đoán, lớn nhỏ đều xoay lưng lại, mắc cỡ không dám nhìn!
Đây là tật xấu gì chứ?
Rõ ràng không tiện xem, vậy mà cứ bắt họ hôn nhau … Chẳng lẽ đây là cảm giác ngồi tàu lượn siêu tốc? Sợ quá chừng nhưng vẫn muốn tìm kích thích cho bằng được?
Tạm nghỉ hồi lâu, đại bánh trôi xoay lại phân phó: “Lại thêm cái nữa! Thêm cái nữa!”
Cố Kiến Thâm đã xe nhẹ quen đường, lại ấn gáy y rồi hôn.
Đại bánh trôi rít lên, nhóm tiểu bánh trôi cũng kêu chít chít, Thẩm Thanh Huyền dùng khóe mắt nhìn sang, đám hỗn đản này lại xoay người nữa rồi!
Chẳng trách muốn họ hôn bẹp bẹp, chúng nó căn bản chỉ nghe tiếng chứ không dám nhìn!
Dường như nhận ra y không chuyên tâm, Cố Kiến Thâm nhẹ nhàng cắn y, Thẩm Thanh Huyền nguýt hắn, cái nhìn này làm cho tâm can bạn học Cố run rẩy, hôn càng thêm càn rỡ.
Hai nụ hôn kết thúc, Thẩm Thanh Huyền không thể không vận dụng chút linh lực, đè nén thân thể đang khô nóng.
Y có linh lực áp, Cố Kiến Thâm lại không có.
Hai người ôm chặt như thế, vật cứng rắn nào đó căn bản không giấu được.
Thẩm Thanh Huyền nhận ra, cả thính tai đều đỏ lên.
Cố Kiến Thâm: “Xin lỗi …”
Thẩm Thanh Huyền không tiện trả lời hắn.
Cố Kiến Thâm chỉ có thể dùng sức ôm y chặt thêm, không dám nói quá nhiều, chỉ có thể để tiếng tim đập của mình chiếm hết mọi âm thanh của tai y.
Lúc hai người hôn nhau, đám bánh trôi không thèm nhìn, hôn xong, giải quyết xong thì nhảy nhót tưng bừng, hăng hái vô cùng: “Còn cái thứ ba, cái thứ ba, còn một cái nữa!”
Cố Kiến Thâm đã chủ động nhiều lần, lần này Thẩm Thanh Huyền cũng nên chủ động rồi.
Y vừa hôn hắn, vòng tay Cố Kiến Thâm ôm y lại dùng sức.
Thẩm Thanh Huyền mau chóng nhắm mắt lại, so với hai lần trước, Cố Kiến Thâm hôn còn nóng bỏng, còn khó thể dằn nén, còn …
“Được rồi được rồi, thả các ngươi, ta đây sẽ thả các ngươi!”
Đại bánh trôi đúng là một bánh trôi tốt giữ lời, nếu không lật lọng thì càng tốt hơn.
Nó thả họ ra rồi, nhưng Cố Kiến Thâm chưa kịp lấy lại tinh thần từ trong ngọt ngào, thế là hai người lại bị trói tiếp.
Thẩm Thanh Huyền cảm thấy cả đời này mình trốn không thoát “tấm lưới” này.
Cố Kiến Thâm xấu hổ: “Ta chưa kịp phục hồi tinh thần.”
Thẩm Thanh Huyền còn có thể nói gì? Dù sao chính y cũng chưa bình tĩnh lại.
Đại bánh trôi cười hí hí, còn biết nghỉ ngơi lấy sức, nó nói: “Ta muốn mang các ngươi về thành bảo! Ta muốn nuôi các ngươi! Rồi mỗi ngày hôn cho ta coi!”
Thẩm Thanh Huyền đã không còn muốn nói gì nữa.
Cố Kiến Thâm: “Tạm thời vậy đi, chúng ta đến thành thị của nó nhìn thử …”
Tiến vào thế giới thứ ba chưa được khai phá, muốn rời khỏi phải có bí quyết, chỉ cần thăm dò quy tắc thế giới, tìm được giới điểm của nó, thông qua linh khí của mình rồi cùng giới tu chân sinh ra cộng hưởng là có thể trở về.
Nghe có vẻ đơn giản, nhưng thực chất khó trăm bề, đầu tiên, giới điểm rất khó tìm, hơn nữa linh lực tiêu hao cũng rất lớn, cho nên Thẩm Thanh Huyền mới phải tận lực tiết kiệm linh lực.
Lan Phất vương tính toán rất chu toàn, gã lợi dụng linh lực của mấy người họ mở thế giới thứ ba, chờ họ bị kéo vào thì ai cũng đã trong tình trạng tiêu hao linh lực quá độ.
Dưới tình huống đó, đừng nói trở lại giới tu chân, ngay cả sống sót trong thế giới thứ ba hung hiểm cũng trở thành chuyện cực kỳ khó khăn.
Tám người bọn họ chết, trong thời gian ngắn, giới tu chân đừng mong lại cử thêm người đến bày trận.
Dù sao cũng vì bày trận thành công, chưởng môn Vạn Pháp tông còn mượn cả Cố Kiến Thâm Tâm Vực đến giúp đỡ nữa kìa!
Có điều, Lan Phất vương vẫn có chỗ thất sách.
Gã đánh giá thấp Cố Kiến Thâm, cũng đánh giá thấp Thẩm Thanh Huyền.
Nghĩ đến năm đó Cố Kiến Thâm cũng che chở Thẩm Thanh Huyền vào thời khắc mấu chốt, mặc dù linh lực Cố Kiến Thâm tiêu hao hầu như không còn, nhưng Thẩm Thanh Huyền vẫn giữ lại hơn nửa phần linh lực.
Nhìn đám bánh trôi ngốc nghếch đáng yêu này, có lẽ vận may của họ không tệ, thế giới thứ ba này không phải tiểu thế giới quá nguy hiểm, bởi vậy mới bảo lưu được linh lực, cuối cùng về giới tu chân.
Về phần sau đó xảy ra chuyện gì, Thẩm Thanh Huyền không rõ, chỉ có thể từ từ nghĩ biện pháp rời khỏi đây.
Rốt cục đại bánh trôi không bắt bọn họ hôn nhau nữa, mà kéo bọn họ đến chỗ hồ nước kia.
Đúng như Thẩm Thanh Huyền đoán, hồ nước đó quả nhiên không phải hồ nước thật.
Đại bánh trôi đứng trên không, hô to một tiếng: “Bululu, chúng ta về nhà thôi!”
Hồ nước dờn dợn như rau câu, sau đó đột nhiên đứng dậy.
Thẩm Thanh Huyền ngửa đầu … dùng sức nửa đầu, liều mạng ngửa đầu mới có thể nhìn toàn bộ quái vật che kín bầu trời.
Hay rồi … hồ nước này cũng là một đại bánh trôi.
Mà cái màu này không nên gọi là bánh trôi, nói chung là một cục tròn vo, to ơi là to, quanh thân màu thủy lam, dường như trong thân thể nửa trong suốt có sóng nước đang dập dềnh.
Ánh mặt trời sáng ngời, chiếu vào người nó phản xạ từng luồng kim quang, rất là chói mắt.
Lần đầu tiên Thẩm Thanh Huyền cảm thấy … thì ra xanh lam cũng có thể đẹp đến vậy, ờm … nguyên nhân chủ yếu do phản xạ được ánh mặt trời.
Mặc dù đại bánh trôi nhỏ hơn viên nước bự này rất nhiều, nhưng có vẻ là chủ nhân của nó.
Nó nói: “Ta bắt được hai nam nhân nè, quay về có thể biểu diễn hôn môi cho mọi người xem!”
Mọi người?? Thế giới thứ ba này chắc là thế giới bánh trôi ha!
Viên nước bự Bululu phát ra tiếng ồm ồm: “Bululu.”
Hay lắm, cuối cùng cũng biết nguồn gốc cái tên của viên nước này rồi.
Bululu đột nhiên thu người lại, trở nên cực kỳ lùn, đại bánh trôi mang Thẩm Thanh Huyền và Cố Kiến Thâm lên, tiểu bánh trôi cũng nhảy bắn lên, cùng nhau vây quanh họ.
Sau khi họ ngồi vững, Bululu lại biến thành quả cầu to, thú vị là ở giữa lõm xuống, vừa khéo để họ ngồi vững trong đó.
Mặc dù không xác định có phải đại bánh trôi đang ngồi hay không …
Đại bánh trôi cực kỳ thỏa mãn với hai tên giống đực mình bắt được, nó nói: “Các ngươi nghe lời, quay về hôn sáu lần rồi ta thả cho đi.”
Đi mẹ mi, về lão trạch của mi còn chạy đi đâu?
Đại bánh trôi vẫn là bánh trôi có đầu óc, chỉ nghe nó nói điêu: “Đương nhiên, các ngươi không muốn đi càng tốt hơn, ta nhất định sẽ đối xử tốt với các ngươi, chỉ cần mỗi ngày hôn ba cái cho ta coi là được, những lúc khác có thể tùy ý chơi đùa.”
Thẩm Thanh Huyền thật sự đoán không được mạch não của bọn này.
Thế mà Cố Kiến Thâm đã học xong ngôn ngữ của chúng, hắn hỏi nó: “Tại sao nhất định muốn chúng ta hôn môi?”
Đại bánh trôi nhảy lên: “Đương nhiên vì chơi vui rồi!”
Cố Kiến Thâm lại hỏi: “Hai nam nhân hôn môi trông rất vui sao?”
“Phải đó phải đó!” Đại bánh trôi vui vẻ nói, “Nam nhân hôn môi là vui nhất đó!”
Hỏi cứ như không hỏi ấy …
Thế nhưng có thể xác định đám bánh trôi này không có ác ý, chỉ đơn thuần cảm thấy vui mà thôi.
Tựa như hài đồng không rành thế sự, ôm lòng hiếu kỳ mãnh liệt đối với những điều mới mẻ, chỉ vì thấy vui mới làm.
Cố Kiến Thâm nói với Thẩm Thanh Huyền: “Ngươi đừng gấp, bên chỗ chúng ta không có nguy hiểm, chắc chắn các sư huynh cũng không có chuyện gì.”
Trước đây Cố Kiến Thâm toàn gọi họ là đạo quân, bây giờ lại kêu một tiếng sư huynh …
Thẩm Thanh Huyền khẽ mím môi: “Ừ.”
Cố Kiến Thâm thấy y không ngại cách gọi của mình, nhất thời nhộn nhạo trong lòng, được nước làm tới: “Sau này ta có thể gọi tên tự của ngươi không?”
Mi mắt Thẩm Thanh Huyền hơi rũ xuống: “Có thể.”
“Liên Hoa …” Hắn cách y thật gần, lại dùng chất giọng như thế gọi y, nhất thời Thẩm Thanh Huyền đỏ mặt tới tận mang tai.
Cái này không phải giả vờ, chỉ do nhớ tới vài hình ảnh khiến người ta đỏ mặt mà thôi.
Hai người bên nhau đã lâu, có lời tâm tình gì mà chưa từng nói? Đặc biệt là lúc cầu hoan, Cố Kiến Thâm càng thích trêu y, kêu loạn làm y chân run eo nhũn.
Đại bánh trôi nghiêm túc ở bên kia đếm bánh trôi, thấy bọn họ thì thầm với nhau nên lại chen vào: “Ta nói trước nhá, lúc ta không thấy mà các ngươi hôn thì không được tính đâu!”
Thẩm Thanh Huyền: “…” Có thể đừng vậy không! Y sắp chôn mình trong Bululu luôn rồi!
Đoạn đường này đi rất nhanh, đầu bự như Bululu đi một bước bằng mười bước của người ta, hơn nữa còn thuộc thể lỏng, trượt trên đất vô cùng lưu loát.
Mà tiểu thế giới này là thế giới thứ ba an nhàn hiếm có.
Có lẽ do không có linh khí, cũng không có hình thái năng lượng tương tự, cho nên không tạo ra loài sinh vật nào quá mạnh mẽ.
Sinh vật chủ yếu ở đây chính là bánh trôi đủ mọi kiểu dáng.
Màu gì cũng có, tất cả đều hình tròn, quá lớn hay quá nhỏ đều không biết nói, chỉ có một thước vuông mới có trí tuệ.
Cơ mà bánh trôi có trí tuệ cũng không hẳn thông minh, có thể ví nó như đứa trẻ bốn năm tuổi loài người.
Chúng ham chơi, ngập tràn lòng hiếu kỳ với sự vật xa lạ, không biết sợ hãi là gì.
Dọc đường, Thẩm Thanh Huyền lại bắt gặp vài bánh trôi, trong đó có một đứa đỏ thẫm cực đẹp, tựa như thái dương đỏ rực trên biển.
Bánh trôi đỏ thấy y nhìn nó, thế là nhảy lên nói: “Tiểu Hoàng, tặng ta giống đực này đi! Hình như y thích ta đó!”
Bánh trôi Đại Hoàng ủn nó xuống: “Không phải ngươi mới nhặt được hai tên sao? Còn muốn đoạt với ta!”
Bánh trôi đỏ tủi thân: “Của ta nhặt được còn đang ngủ, không chịu tỉnh lại hôn cho ta coi!”
Thẩm Thanh Huyền nghe xong, nhất thời căng thẳng trong lòng, Cố Kiến Thâm liền hỏi: “Còn giống đực giống bọn ta ư?”
Đại Hoàng nói: “Đúng vậy, thêm các ngươi nữa thì tổng cộng có bốn đôi, chỉ tiếc trừ hai người thì họ đều đang ngủ.”
Nói lại nói thêm: “Vẫn là ta may mắn, quơ được hai tên có thể hôn chơi cho coi, có điều không sao hết, chờ bọn hắn tỉnh là có thể hôn rồi!”
Thẩm Thanh Huyền: “!!!”
_____
Tiểu kịch trường:
Các sư huynh: Không có khả năng! Không có khả năng! Bọn ta cự tuyệt!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...