Tuy nói trẻ con uống sữa mẹ là tốt nhất, nhưng tình trạng sức khỏe Cố Phi thế kia rất khó để cung cấp nhu cầu dinh dưỡng cho Cố Kiến Thâm.
Vốn đã gặp nạn, dù được Thẩm Thanh Huyền chăm sóc cẩn thận trong thời gian mang thai thì gốc rễ vẫn bị hư tổn.
Sinh con chảy máu lại càng hại thêm, đừng nói là làng chài bé nhỏ này, dù có đến bệnh viện chính quy cũng có khả năng bị mất mạng.
Cố Phi muốn chăm sóc con, nhưng cô đào đâu ra sức? Chỉ nhìn một lần như thế rồi lại mê mang.
May mà Cố Kiến Thâm gần gũi Thẩm Thanh Huyền, thỏa thích uống sữa, không cần sợ bị đói.
Mấy ngày sau đó càng khoa trương hơn, Cố Phi chỉ muốn ôm một chút mà Cố Kiến Thâm đã giãy đành đạch không chịu yên.
Cố Phi dở khóc dở cười: “Nhóc hỗn đản này!”
Thẩm Thanh Huyền an ủi cô: “Bé thương chị nên không muốn chị mệt.”
Dứt lời, y ôm nhóc xấu xa kia lên, tiểu tử vốn đang cục cựa lập tức thành thật, mắt mở tròn xoe dòm Thẩm Thanh Huyền, miệng còn bẹp bẹp.
Lại đói bụng nữa rồi …
Thẩm Thanh Huyền cảm thấy không phải mình đang nuôi con nít, mà là một con lợn con ăn siêu nhiều.
Cố Phi vẫn rất mất mát, cô nói: “Cũng tại chị không đủ khả năng.”
Bởi vì cơ thể quá kém nên cô gần như không có sữa, cứ tưởng bé không thích sữa mẹ nên cô định ôm cho uống sữa bột, nào ngờ bé vẫn không chịu.
Thẩm Thanh Huyền thấy cô như thế bèn khuyên nhủ: “Chị cứ điều dưỡng thân thể cho khỏe, nuôi con không chỉ có bấy nhiêu.”
Nói cũng đúng, Cố Phi nhất thời lên tinh thần.
Cô phải nuôi con khôn lớn, dẫn nó rời xa chốn thị phi này, bảo vệ đứa con của họ tiếp tục sống cho đến chết.
Vì có rất nhiều chuyện không tiện, Thẩm Thanh Huyền đành thuê một bác gái tới chăm sóc Cố Phi.
Có thần y Thẩm Thanh Huyền ở đây, thân thể Cố Phi có kém cỡ nào cũng sẽ được điều dưỡng tốt.
Có điều đây là một quá trình có trình tự, không thể gấp mà phải chiến đấu lâu dài.
Trong thời gian ở cữ, phần lớn người khác vừa mệt vừa khổ vừa chịu giày vò, sinh con xong cơ thể suy nhược, chưa kể còn phải cho con bú, tối lại không nỡ ngủ, phải chú ý đủ điều, thật sự là một lời khó nói hết.
Còn Cố Phi thì sao, suốt ngày hết ăn rồi ngủ, nuôi mình khỏe là được.
Còn đứa con?
Thằng con thối ấy chỉ cần thấy Thẩm Thanh Huyền sẽ ngưng khóc ngay tắp lự!
Bác gái đến giúp đỡ cũng rất đỗi ngạc nhiên, tỏ vẻ: “Thằng bé ngoan quá, nghe lời ghê.”
Ngoan? Nghe lời? Để mẹ nó ôm thử coi! Nó sẽ quậy nghiêng trời lệch đất cho bà xem!
Hết ngày ở cữ, sức khỏe Cố Phi đã tốt hơn nhiều, song hành động vẫn còn bất tiện.
Thẩm Thanh Huyền sợ cô ở trong phòng suốt ngày đâm buồn chán, bèn nhân lúc thằng nhóc kia đang ngủ đỡ cô ra ngoài phơi nắng.
Cố Phi nhìn biển rộng mênh mông vô bờ, tâm trạng trở nên thoải mái hơn nhiều.
Cô nói: “Mặt trời đẹp thế kia, ôm bé con ra phơi nắng luôn đi.”
Thẩm Thanh Huyền tất nhiên đồng ý, nói: “Chị ngồi xuống trước đi.”
Cố Phi gật đầu, ngồi lên ghế.
Thẩm Thanh Huyền vào nhà, cẩn thận ôm Tiểu Kiến Thâm, nhóc con này rất chọc người thương, Thẩm Thanh Huyền vừa ẵm lên, bé liền túm áo y, ngoan như một thiên thần nhỏ.
Thẩm Thanh Huyền ôm bé đi ra, Cố Phi thấy họ từ xa, chợt cảm thấy hình ảnh này thật là đẹp.
Ngoại hình Thẩm Thanh Huyền rất đẹp, hơn nữa y cũng thật lòng yêu đứa bé trong ngực, động tác lẫn thần thái đều ngập tràn dịu dàng.
Thỉnh thoảng Cố Phi có một cảm giác hoang đường rằng, một lớn một nhỏ này có lẽ có duyên phận từ kiếp trước.
Bằng không sao lại hợp ý đến vậy?
Cố Phi nhìn bọn họ, nhịn không được mở miệng: “Đặt tên giúp chị đi.”
Thẩm Thanh Huyền sửng sốt, ngẩng đầu nhìn cô.
Cố Phi nói: “Dù gì em cũng được xem là cha đỡ đầu của bé mà? Đặt tên cho bé đi.”
Cha đỡ đầu ư …
Thẩm Thanh Huyền cũng biết cái từ này, hiện thế phân chia rất nhiều tôn giáo, y nhớ Cố Phi từng bảo mẹ cô theo đạo Cơ Đốc, đưa ra yêu cầu như thế cũng là bình thường.
Thẩm Thanh Huyền lại nhìn bé con trong ngực, môi mỏng mấp máy, khẽ nói: “Kiến Thâm.”
Kỳ tích thay, bé con đang ngủ bỗng mở mắt, một đôi mắt đen láy như quả nho nhìn y không chớp, cứ như nghe hiểu y đang gọi bé.
Cố Phi nhận ra, vui mừng nói: “Bé thích cái tên này.”
Thẩm Thanh Huyền cười tít mắt, nói tiếp: “Cố Kiến Thâm, tự là Cửu Uyên.”
Cố Phi hứng thú: “Có cả tên tự sao?”
Thẩm Thanh Huyền khẽ hỏi: “Không được ư?”
Cố Phi cười nói: “Được chứ!”
Tương phùng nơi ngã rẽ đêm thâu, nước mắt nhạt nhòa người xót xa.
Dùng tên bé con để nhớ những lần cô và người ấy gặp gỡ, bên nhau rồi đến ly biệt, thật tốt.
Cố Phi mỉm cười, trong mắt đượm nỗi âu lo, lời thơ trong Nạp Lan Tính Đức khiến cô hơi khó chịu, nhất là nửa phần sau – bao đêm đơn chiếc suốt nửa đời, trằn trọc bên gối vương lệ rơi. Hồi tưởng những gì cực lạc nhất, ngắt một nhành hoa vẽ váy tơ.
Sinh tử chia ly là việc đau khổ nhất, may mà cô vẫn còn ký ức của mình và người ấy, còn có cốt nhục huyết mạch của người ấy.
Cố Phi nhìn đứa con yên tĩnh, mở miệng: “Tiểu Kiến Thâm, con nhất định phải sống tốt.” Đời này cô không mong gì hơn, chỉ nguyện bé có thể khỏe mạnh, bình an trưởng thành.
Thẩm Thanh Huyền từng cho rằng qua vạn vạn năm, mình sẽ không biết chăm sóc một đứa trẻ là như thế nào.
Nhưng hôm nay, y lại mang vẻ hứng thú mà ôm bé con trong tay.
Có lẽ do bé con rất phối hợp, tiểu bảo bối càng lớn càng đáng yêu thật sự rất chọc người thích!
Ba tháng qua, Tiểu Kiến Thâm đã nghiễm nhiên thành một đứa “Tôn chủ khống”, khống đến tình trạng gì hả? Chỉ cần là Thẩm Thanh Huyền, dù có làm gì nó cũng cười hì hì, mặc cho có bị đánh đi chăng nữa.
Đúng vậy, Thẩm Thanh Huyền đánh nó, chẳng phải đánh yêu mà là đánh thật!
Nguyên nhân ấy à? Người này chỉ cần không thấy y là lại làm trời làm đất.
Điển hình như một lần Thẩm Thanh Huyền lên mạng kiếm tiền, bác gái chăm sóc tiểu tử đang ngủ say kia, Tiểu Kiến Thâm bỗng tỉnh, mắt mở to, không thấy người đâu lại bắt đầu gào khóc.
Bác gái ôm bé, bé khoa tay múa chân, cứ như có người đang bắt nạt bé nên quyết liều chết phản kháng.
Mấu chốt là thằng nhóc này có thân thể rắn chắc, cực kỳ có tinh thần, bác gái sợ làm đau bé nên không dám dùng sức, thế là cái tay núc nắc kia giáng xuống, bác gái bị bé tấp cho ngu người!
Thẩm Thanh Huyền nghe động tĩnh bèn chạy vội sang, y còn chưa lộ diện, chỉ cần nghe tiếng bước chân tới gần thì thằng nhóc này sẽ đột nhiên ngừng khóc, ngừng náo loạn.
Thẩm Thanh Huyền vào phòng, bé lại y nha bì bõm chìa tay cầu ôm ôm, khóc ở đâu ra, không thấy nó cười toe toét như trăng lưỡi liềm kia à.
Bác gái cũng rất bối rối, bác đâu thể tố cáo một đứa con nít, đúng không! Song thực tế bé vừa quậy tung lên, còn đánh bác, đánh cực đau, bác gái cực kỳ tủi thân!
Thẩm Thanh Huyền cực kỳ tỉnh táo, hoàn toàn không bị thằng nhóc xấu xa này lừa, lập tức xách bé lên vỗ cái bốp vô mông thịt.
Y đánh hơi đau, nhưng Tiểu Kiến Thâm chẳng hề khóc, ngược lại còn cười khanh khách, cứ như Thẩm Thanh Huyền đang giỡn với bé.
Thẩm Thanh Huyền chẳng nỡ dùng sức, đánh mấy cái lại xoay bé lại, tên này lại chìa cái tay béo đòi ôm y.
Cơn tức động trời của Thẩm Thanh Huyền chẳng mấy chốc tan thành mây khói.
Y ôm bé, tên nhóc kia lập tức mừng rỡ cười tít mắt, y hệt một thiên sức nhỏ.
Bác gái nhìn mà trái tim mềm nhũn, song chợt nhớ tới tiểu ác ma vừa rồi, nhất thời chẳng dám đưa tay …
Hiện giờ đãi ngộ của Cố Phi còn tốt hơn bác gái, dù gì cũng là mẹ ruột, nhóc thối kia rất biết nhận định tình hình, chỉ cần Thẩm Thanh Huyền cách bé không xa, bé vẫn có thể cho Cố Phi một nụ cười.
Điều kiện tiên quyết là cô đừng đút sữa.
Cái việc đút sữa này chỉ ưu đãi cho Thẩm Thanh Huyền, ai mà dám bé liều mạng với người đó …
Dù Cố Phi có dùng bình sữa cũng không được, chẳng biết tật xấu gì mà chẳng chịu cho ai tới gần, rất giống một con thú hoang bảo vệ thức ăn.
Thời gian trôi nhanh như chó chạy ngoài đồng, chẳng mấy chốc nhóc khốn nạn này đã được sáu tháng tuổi.
Thân thể Cố Phi đã tốt hơn nhiều, có thể gánh vác phần lớn việc nhà.
Cô rất muốn nhận việc chăm sóc trẻ con khổ cực này, ấy vậy mà không làm được, mẹ ruột thật sự không hiểu con trai ruột của mình bị gì.
Nhóc khốn nạn này ăn ngon ngủ thơm, có lẽ do gien tốt nên thân cường thể tráng, ba tháng đã có thể quậy cho gà bay chó sủa, sáu tháng lại càng quá đáng hơn, Cố Phi hoàn toàn không trị được bé, cực kỳ muốn nhét ngược vào bụng đẻ lại!
Thẩm Thanh Huyền dựa vào bói toán tích góp được không ít tiền, thế là muốn nghiên cứu thêm nghề khác.
Bói toán trên mạng nên thu tay lại, vì nếu tiếp tục sẽ dễ bị xem là kẻ lừa đảo, hoặc có thể trở thành đối tượng bị mấy nhà nghiên cứu khoa học truy lùng, tóm lại rất phiền mà chẳng phải nghề nghiệp lâu dài.
Thẩm Thanh Huyền đành xin Cố Phi tư vấn.
Cố Phi sửng sốt: “Bán chữ bán tranh?”
Lúc rỗi rảnh Thẩm Thanh Huyền sẽ viết chữ, vẽ vài bức tranh, lúc đó cô kinh động như gặp tiên nhân, trình độ này … chẳng khác nào Thẩm hoàng hậu tái thế!
Nghe cô khen ngợi, khóe miệng Thẩm Thanh Huyền co giật liên hồi.
Cố Phi tưởng y không thích nghe mình bị so sánh với phụ nữ, đành giải thích: “Tài nghệ của Thẩm hoàng hậu rất cao …” Cô là sinh viên ưu tú chuyên ngành lịch sử, nói bla bla một hồi, làm Thẩm Thanh Huyền càng nghe càng đau não.
Thẩm hoàng hậu như thế nào, chẳng ai rõ bằng Thẩm Thanh Huyền.
Vì y chính là Thẩm hoàng hậu nguyên bản đây!
Phàm nhân thật là, vì sao lại tạo ra môn lịch sử kia chứ? Lôi chuyện xưa ra nghiên cứu khiến y nghe mà xấu hổ quá chừng.
Cuối cùng, còn chưa kịp nghiên cứu ra gì, bên Thẩm Thanh Huyền đã xảy ra chuyện.
Thực ra Thẩm Thanh Huyền và Cố Phi đều rõ, cũng biết sẽ có một ngày như thế, thậm chí vì ngày này mà Cố Phi không khăng khăng tự tay chăm sóc con.
Khi thực sự xảy đến, Thẩm Thanh Huyền mới sâu sắc cảm nhận được sức mạnh của thế lực này.
Trong màn đêm yên tĩnh, Tiểu Kiến Thâm ngủ say sưa, Thẩm Thanh Huyền lại đột nhiên mở bừng mắt.
Bên ngoài vô cùng yên ắng, bé con trong ngực vẫn đang ôm cánh tay y, ngủ thơm ngon vô cùng.
Thẩm Thanh Huyền biết nguy hiểm đang gần trong gang tấc.
Y cố gắng bình tĩnh, lẳng lặng nghe, sau đó cả lòng lạnh lẽo.
Không xong!
Cố Phi gặp nguy hiểm!
Hiển nhiên kẻ tập kích không ngờ đứa bé lại ở chỗ y, cho nên trực tiếp tới chỗ Cố Phi.
Thẩm Thanh Huyền lấy túi địu em bé, cột Tiểu Kiến Thâm vào trước ngực, dùng tốc độ nhanh nhất chạy sang phòng bên cạnh.
Tiếc rằng đã muộn …
Cố Phi đã bị bắt!
Gã đàn ông da đen xa lạ bịt miệng Cố Phi, súng lục đặt ngay huyệt thái dương cô.
Cố Phi vừa thấy Thẩm Thanh Huyền liền lạnh lòng, cô không nói nên lời, song trong mắt đầy ý cầu xin … xin y đi, xin y mang Tiểu Kiến Thâm trốn đi, xin y bảo vệ bé chu toàn.
Con ngươi Thẩm Thanh Huyền co lại, nhanh chóng xoay người, một quyền đánh bay kẻ định bắt y, đồng thời đoạt súng trong tay đối phương.
“Bản lĩnh không tệ,” Một giọng nói già nua chợt vang lên …
Thẩm Thanh Huyền giơ tay, không chút do dự lên đạn.
Trong bóng tối, một lão già chậm rãi đi ra, đôi mắt đen kịt, cảm xúc hoàn toàn giấu trong tối, tầm mắt nhìn Thẩm Thanh Huyền vừa bình tĩnh vừa lạnh lùng.
Lão nói: “Cậu có thể giết ta, nhưng con đàn bà kia vẫn sẽ chết.”
Cố Phi phát ra tiếng nức nở tuyệt vọng, không phải vì mạng mình mà là mong Thẩm Thanh Huyền đừng nghe lời lão.
Thẩm Thanh Huyền nhíu chặt mi tâm, nhìn về lão già kia.
Lão già dời mắt, dừng trước ngực Thẩm Thanh Huyền, con ngươi đen sẫm rất nhanh lóe lên, chầm chậm nói: “Đây là cháu ta, ta sẽ không tổn thương nó, cho nên có thể trả nó lại cho ta không?”
Đôi mắt Cố Phi mở to, cô nhìn Thẩm Thanh Huyền, trong mắt ngập tràn cầu xin, cầu xin đến từ một người mẹ tuyệt vọng.
Thẩm Thanh Huyền không lên tiếng, y lặng lẽ quan sát, nỗ lực tìm cửa đột phá vẹn toàn từ trong thiên la địa võng.
Không thể tổn hại Tiểu Kiến Thâm, cũng không thể để Cố Phi chết!
_____
Tiểu kịch trường:
Lão đầu: Nếu trời cao cho tao thêm cơ hội, tao nhất định sẽ lo làm người, không chui đầu vào hố.
(Hình như thế giới này có xíu hắc bang, btw, mai lại phải đi làm QAQ)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...