Kỳ thật chuyện này vốn không như cô tưởng tượng lại có thể đau đầu như vậy, nếu nói khách quan, bình thường gặp mặt làm quen thì không khác nhau mấy. Nhưng mà không biết là hình như những lời nói không rõ ràng của Thẩm Dịch vẫn khiến trong lòng cô không lý do mà khẩn trương, Tống Tiểu Tây cảm thấy có phần không được tự nhiên, giống như bề ngoài cũng thân thiết.
Thẩm Dịch cười nói với Lý Duy Diệp một câu: “Tiểu Thất cảm thấy hứng thú đối với cậu, cũng cảm thấy hứng thú về chuyện xấu của cậu và bạn gái Trịnh Yên Yên, nếu không có gì thì hai người nói chuyện vài câu”, sau đó, bất chấp ánh mắt đang ám chỉ của cô cũng không chút lưu tình quăng cô lại rời đi. Thẩm Dịch vừa đi, cảm xúc xấu hổ của Tống Tiểu Tây bắt đầu dâng lên. Đồng thời chính cô cũng không hiểu, rõ ràng ngữ điệu của Lý Duy Diệp rất nhu hòa đúng mực, hiền lành hơn nhiều so với Giang Thừa Mạc, sao cô lại xuất hiện cảm giác không thoải mái dữ dội như vậy.
Giờ phút này ánh mắt Tống Tiểu Tây nhìn xung quanh, thường xuyên thất thần, hai má đỏ bừng. Nếu Giang Thừa Mạc đứng ở đây, chắc chắn sẽ không thương tiếc cho cô một trận về biểu hiện này, đánh xong về sau còn có thể bắt đầu trách mắng cô không hăng hái tranh giành, trong đó nhất định sẽ nói câu nói vạn lần không đổi: “Giống như cái gì.”
Ở trong lòng cô khinh thường mình một chút, hít một hơi thật sau, nói: “Thẩm Dịch… Anh ấy nói anh không cần tin. Bình thường anh ấy thích nhất nói đùa, trong mười câu nói có đến chín câu đều là tàu chạy.”
Lý Duy Diệp nở nụ cười gật đầu, chỉ một món đồ chơi sang trọng cách đó không xa, lại chỉ người chủ trì đang tười cười mời những nam nữ trẻ tuổi chơi: “Dù sao cũng nhàn rỗi đứng ở đây, em thích con chó đó không? Hai chúng ta cùng chiến thắng giành được nó thế nào?”
Tống Tiểu Tây quay đầu nhìn nhìn, hai người bên kia không biết nói cái gì, khóe mắt Thẩm Dịch lộ ra vài phần trêu đùa, Giang Thừa Mạc lại lộ ra khuông mặt nghiêm nghị đối với anh ấy, xem ra là trước sau như một mím môi không đáp lại.
Cô quay lại nhìn Lý Duy Diệp đang cười, nghĩ nghĩ vẫn gật đầu.
Theo lý thuyết của Tống thị, hai người nam nữ gặp mặt lần đầu, việc đầu tiên là lịch sự như thế nào để không trở thành quá khách khí. Tuy nhiên, điều này có vẻ không đúng lắm đối với Lý Duy Diệp. Biểu hiện Tống Tiểu Tây càng lịch sự, Lý Duy Diệp còn muốn lịch sự hơn cô. Chỉ là lịch sự của anh còn ẩn nấp so với cô, có thể dùng hai chữ quý ông để thay thế. Lý Duy Diệp khéo léo diễn đạt bằng giọng nói nhẹ nhàng, không như những lời nói ác độc có vài phần hùng hổ dọa người của Giang Thừa Mạc, cũng không lém lỉnh giống như Thẩm Dịch, lúc nói chuyện với cô còn hơi nghiêng người, khóe miệng cười thành hình cung, cho thấy rất tận tâm lắng nghe.
Anh càng thể hiện lễ nghĩa toàn diện, khiến cho Tống Tiểu Tây càng luống cuống tay chân.
Tống Tiểu Tây than thở trong lòng. Vì sao cô gặp ai người đấy sâu hiểm khó dò, chỉ còn lại một mình cô như trứng chọi đá không biết làm sao.
Lúc Tống Tiểu Tây đang miên man suy nghĩ thì Lý Duy Diệp may mắn rút một lá thăm vượt qua ván đầu tiên, dựa vào bàn bên cạnh cau mày suy tư cúi đầu nhìn nam nữ xung quanh. Dù lúc anh im lặng thì khóe miệng vẫn có vài phần ý cười, mắt hơi cong cong lên, ngày thường Tống Tiểu Tây nhìn quen khuôn mặt lạnh băng không cảm xúc của Giang Thừa Mạc, chợt nhìn thấy bộ dáng dịu dàng của anh như vậy, trái tim vốn dần dần bình ổn lại bắt đầu thùng thùng nhảy vài cái.
“Cái kia đúng lúc trái ngược với anh,” Lý Duy Diệp quay đầu hơi cười đi đến, “Có đợt thi trung học, có mười đề hỏi lựa chọn anh đoán bừa đúng tám.”
Tống Tiểu Tây nhìn trần nhà, “Lịch sử chính trị à, đó là phao cứu sinh của em, hồi đó em đến trường dựa vào nó để cao điểm. Em kém toán nhất, em tình nguyện học mười trang văn cổ cũng không muốn làm một đề đại số nào hết.”
Thực ra chuyện này không phải không có quan hệ với hình thức giáo dục của Giang Thừa Mạc đối với Tống Tiểu Tây. Tống Tiểu Tây bị bắt ngâm thơ văn cổ trong thời gian quá dài, làm cho sáng tác văn như là bản năng của cô. Có thế lấy ra một đống bản thảo văn chương viết trên lụa, ý nghĩa không hề mơ hồ. Tống Tiểu Tây tự hào nhất là ở năm nhất trong một lớp văn học cổ điển, bởi vì làm kiểm tra, ba bạn cùng phòng của cô và cả cô là bốn người đã nộp lên một tác phẩm văn cổ có bốn phong cách khác lạ. Lúc ấy cô viết rất hưng phấn và hồi hộp, khi tan học khuôn mặt đỏ bừng, tay phải run nhè nhẹ.
Chỉ là Tống Tiểu Tây học lệch nghiêm trọng, cô giỏi ngữ văn bao nhiêu thì toán học kém bấy nhiêu, một kỳ thi thử ở cao trung đã thất bại không vượt qua được. Sau lại chết không hết để Giang Thừa Mạc nhìn thấy bài thi toán của cô, Tống Tiểu Tây đứng trước mặt anh khẩn trương nhìn khuôn mặt không thay đổi kia, đáy lòng đều run rẩy.
Chẳng qua Giang Thừa Mạc không tiến hành cách xử phạt về thể xác là chịu đói đứng góc tường, miệng chỉ hơi tức giận hé ra, sau đó ngẩng đầu lên, lạnh lùng nói: “Tống Tây, lúc Thẩm Dịch kém ngữ văn nhất mà điểm còn cao hơn điểm hiện giờ của em.”
“…”
Nhìn vào câu nói này, một hòn đá trúng hai con chim.
Lý Duy Diệp hợp tác thuận lợi với Tống Tiểu Tây, chính xác chọn một câu thở cổ ít thấy, Tống Tiểu Tây có được con chó trong lời chúc mừng có chút phóng đại của người chủ trì.
Con chó nhung ôm vào trong ngực còn to lớn hơn so với nhìn ở xa, gần như cao bằng người Tống Tiểu Tây. Tống Tiểu Tây đi giày cao gót ôm con chó cẩn thận đi xuống khỏi bục lĩnh thưởng, nhìn Lý Duy Diệp đang vỗ tay, nhỏ giọng nói một tiếng cảm ơn anh.
Lý Duy Diệp lắc đầu với cô: “Không cần khách khí như thế.”
Phía sau anh có một người, một người hồng sáng, yểu điệu tinh tế. Lý Duy Diệp mở miệng rất nhanh: “Đây là em gái anh, Lý Duy Ngữ.”
Tống Tiểu Tây đưa bàn tay ra để bắt tay với cô ấy: “Xin chào, tôi là Tống Tiểu Tây.”
“Đã nghe qua”. Lý Duy Ngữ tự nhiên thoải mái, tười cười nói rõ ràng: “Thần khải thiên kim của Tống tổng, cũng rất nổi tiếng ở thành phố A.”
Tống Tiểu Tây không biết rằng bản thân thường bị Giang Thừa Mạc nhắc tới “Trăm người không ai là Tống Tây”, lan rộng trong thành phố A. Nghĩ đến tám chín phần mười là hai ngày trước Lý Duy Ngữ cùng qua lại bàn công việc với cha cô, nghe ông nói linh tinh mà thôi.
Lý Duy Ngữ cười xinh đẹp: “Tống tiểu thư còn đang học đại học phải không? Là nghiên cứu sinh?”
“Gọi tôi Tống Tiểu Tây là được rồi.” Tống Tiểu Tây nói, “Ở đại học T, sang năm sau là có thể tốt nghiệp.”
Lý Duy Diệp ở bên cạnh nở nụ cười: “Đại học T?”
“Thật là khéo, trước kia anh của tôi cũng học đại học T đó. Khoa tài chính đại học T.” Lý Duy Ngữ cười ấm áp, nháy mắt, “Hai ngày nữa đại học T khải giảng hả? Nếu có duyên, cô và anh tôi có thể gặp lại.”
Lại hàn huyên vài câu, cuối cùng Tống Tiểu Tây lễ nghi chu toàn rời đi. Chờ trở lại chỗ ngồi, cô mới hậu tri hậu giác nhớ tới cô vốn có thể quanh co lòng vòng hỏi người trong cuộc có thật sự có quan hệ yêu đương với Trịnh Yên Yên, đáng tiếc trong lòng vẫn nghĩ đến vấn đề này, liền bị nụ cười tươi mê hồn của Lý Duy Diệp đánh mất câu hỏi chính.
Tống Tiểu Tây gãi mũi chú chó nhung, Giang Thừa Mạc không để ý tới cô, anh đang thấp giọng nói chuyện với một người đẹp. Mắt của anh hơi nhếch lên, vừa thấy thì biết ngay đó là dấu hiệu không kiên nhẫn, nhưng ánh mắt nhìn qua lại vẫn rất kiên nhẫn như trước, hơn nữa vẻ mặt thật tùy ý, thậm chí bày ra bộ dáng lắng nghe.
Cũng không biết lúc trước nhắc tới cái gì, người đẹp hình như vui vẻ, Tống Tiểu Tây hơi hơi nghiêng lỗ tai, nghe được một câu hỏi mềm mại: “Làm sao bây giờ em còn không tin, thật sự là như vậy sao?”
Vẻ mặt Giang Thừa Mạc không thay đổi: “Tôi rất ít nói dối.”
Người đẹp thoạt nhìn dịu dàng như nước khẽ lắc đầu, vẫn tỏ vẻ không tin. Tua rua dài của đôi khuyên tai lay động, đôi mắt nhìn chằm chằm, mím môi cười: “Chỉ một câu này là đủ nói dối nha.”
Tuy rằng kinh nghiệm tình yêu của Tống Tiểu Tây không nhiều lắm, nhưng theo những gì cô hiểu biết về giới tính, cô vẫn có biết chút, người đẹp này nói chuyện có vài phần trêu trọc khẳng định cũng hi vọng người đàn ông đối diện cũng trêu chọc lại như vậy. Nếu lúc này đối diện người đẹp kia đổi thành Thẩm Dịch, chuyện tiếp theo sẽ phát triển thuận lợi bình thường: đầu tiên là trao đổi tinh thần, lại trao đổi ánh mắt, rồi trao đổi vật chất, lại trao đổi người cho nhau, cuối cùng lại trao đổi vật chất, sau đó là chia tay sảng khoái. Nhưng thật bất hạnh là, giờ phút này đối mặt với cô ấy là Giang Thừa Mạc ngàn năm băng sơn không thay đổi, đến bây giờ Tống Tiểu Tây còn không có gặp qua người đẹp nào khiến anh tan chảy. Tống Tiểu Tây nhìn vị này không biết là người đẹp như hoa thứ bao nhiêu liều lĩnh đâm đầu vào, trong lòng không nhịn được vì cô ấy mà thương tiếc như những năm trước.
Nếu cô không đoán sai, phản ứng Giang Thừa Mạc nhất định vẫn là trăm lần không đổi như này: vẻ mặt thản nhiên, giọng nói nhàn nhạt, một câu sau đó “Quả thật tôi rất ít”, tiếp theo sẽ không mở miệng lại nữa.
“Quả thật tôi rất ít.”
Tống Tiểu Tây nhìn trần nhà, cô biết là sẽ như vậy mà.
Rốt cuộc người đẹp rời đi, lúc giày cao gót đi xa Tống Tiểu Tây cũng không nhẫn tâm nhìn sắc mặt cô ấy. Giang Thừa Mạc quay đầu sang, liếc mắt chỗ ngồi của con chó nhung, khóe miệng nhếch lên một chút trào phúng không rõ: “Cuối cùng không cam chịu quay trở lại?”
Tống Tiểu Tây vươn hai tay, để lông mi con chó nhung lớn ép lại cùng nhau, làm cái miệng lõm xuống, thoạt nhìn rất giống đang mím môi. Sau đó cười tủm tỉm với anh: “Giang Thừa Mạc, anh xem như vậy không giống anh sao?”
Giang Thừa Mạc dùng ánh mắt kinh điển khi thấy chỉ số thông minh không bình thường nhìn Tống Tiểu Tây, sau đó khoát hai tay lên tay vịn, không để ý tới khuôn mặt tươi cười của cô.
“Làm sao sự hài hước của anh lại không cao như vậy chứ?” Tống Tiểu Tây ngượng ngùng, ngồi bên cạnh lắc đầu chú chó nhung không ngừng trước mặt anh: “Vẫn khuôn mặt nghiêm nghị, cẩn thận lão hóa sớm.”
Mười ngón tay Giang Thừa Mạc giao nhau ở hai đầu gối, liếc mắt đánh giá cô từ trên xuống dưới, lạnh lùng nói tiếp: “Bây giờ có vẻ rất vui vẻ, vừa rồi lúc nói chuyện với Lý Duy Diệp nhanh mồm nhanh miệng chạy đi đâu? Anh từ xa như vậy đều có thể nhìn ra em kém đến mức không thể cùng cấp bậc so với Lý Duy Ngữ. Lúc em cùng với Triệu Viên Viên làm việc chơi thì những thông minh nhỏ bé này cũng rời nhà mà đi phải không? Thực tập ở công ty một tháng, thật sự là một chút tiến bộ cũng không có.”
Tống Tiểu Tây nhịn không được hỏi: “Làm sao anh biết em đi làm hay đi chơi?”
Giang Thừa Mạc tiếp tục dùng ánh mắt kinh điển khi thấy chỉ số thông minh không bình thường nhìn cô một cái.
“…” Tống Tiểu Tây không nhịn được rụt cổ. Vừa rồi lúc cô không ở đây khẳng định có người trêu chọc anh không nhẹ, làm cho hiện tại một bụng tức giận không có chỗ phát, vì thế giận chó đánh mèo lên người cô.
Lại tiếp cận, chọc chọc cánh tay của anh: “Hôm nay anh đưa em tới đây vì uống rượu chán sao? Những loại rượu này không thể so với rượu ngon nhà anh được.”
“Không phải em còn có một con chó hay sao?”
“Anh ghen tị à? Em cho anh được không?”
Giang Thừa Mạc liếc mắt nhìn cô, cười giễu cợt.
“Anh Thừa Mạc,” ngay cả xưng hô Tống Tiểu Tây đều thay đổi, cẩn thận dịch qua một chút, “Có người nói với anh không, thật ra anh cười rộ lên có vẻ gần gũi một chút, hơn nữa càng thêm đẹp trai?”
“Tống Tây,” Giang Thừa Mạc quay đầu nhìn sang, vẻ mặt không có gì thay đổi, tiếng nói lại lạnh băng như nước hồ sâu, khiến cô lập tức giật mình, “Tối hôm nay em nhìn Lý Duy Diệp đã nhiều rồi đi, bây giờ lại còn muốn lấy vẻ mặt tươi cười của hắn cho lên mặt của anh?”
Anh tùy tiện để rượu đỏ vào khay, đứng lên đi về phía cửa. Tống Tiểu Tây túm tay áo của anh nhưng bước chân anh không ngừng như cũ, cô liếc mắt một cái ai oán trên người anh, đành phải chạy chậm đuổi theo.
Đêm nay Giang Thừa Mạc thật sự kỳ quái, ở trong xe Tống Tiểu Tây dò xét sắc mặt anh, xác định giờ phút này không thể trêu chọc anh, vì thế dọc đường đều im miệng, vẫn nên nhìn cảnh đêm bên ngoài cửa kính xe.
Một lát sau cô thấy có điều lạ: “Đây giống như không phải đường về nhà? Sao lại đi đến đây vậy?”
Giang Thừa Mạc giảm tốc độ, chuyển động tay lái, dừng lại ở vị trí để xe: “Ăn ít cháo trước, buổi tối cũng chưa ăn cái gì.”
“Nhưng em vẫn chưa đói.”
Anh đóng cửa xe lại, cũng không quay đầu lại: “Anh đói.”
“…”
Tuy rằng khuôn mặt Giang Thừa Mạc lạnh lùng, dáng ăn vẫn tao nhã. Anh đã có thói quen không nói cười tùy tiện, ung dung tao nhã, thậm chí Tống Tiểu Tây còn chưa bắt gặp anh ngáp ở nơi công cộng một lần nào. Ở chỗ nào anh cũng lễ độ chu toàn mà Tống Tiểu Tây tự nhận không bắt chước được, rất nhanh cô ngáp một cái, còn muốn duỗi cái lưng mệt mỏi, bị Giang Thừa Mạc đảo mắt qua, lập tức đổi thành duỗi hai tay một chút.
Lúc Tống Tiểu Tây ăn chung với Giang Thừa Mạc, Tống Tiểu Tây luôn luôn phụ trách điều hòa không khí, nhất là lúc Giang Thừa Mạc cực giống khối băng tỏa khí lạnh vù vù. Tống Tiểu Tây ghé vào trên bàn, dùng sức thay đổi đề tài: “Ông chủ, công ty của anh cung cấp máy tính cho thực tập sinh chất lượng cực kỳ kém, có khi em chơi Võng Du sẽ bị đơ…”
… Vừa mới còn chết không thừa nhận, hiện tại nói lỡ miệng. Tống Tiểu Tây liếc nhìn Giang Thừa Mạc ánh mắt đang càng thêm lạnh lẽo, rất nhanh nói sang chủ đề khác: “Hai ngày trước có người cho em hai túi ổi, khó ăn cực kỳ, so với sầu riêng còn khó ăn hơn.”
“Hai ngày trước em thấy có người chủ trì nào đó ở đài truyền nào đó, trang điểm có vẻ không hợp với ống kính nha.”
“Em kể một chuyện cười cho anh được không? Có một ngày cà chua đi dọc đường, đột nhiên cảm thấy rất đói bụng, vì thế đi siêu thị mua hai quả trứng gà. Ha ha ha…”
“Lần đầu tiên lúc anh để cho bọn bạn đại học của em nhìn thấy, các cậu ấy say mê suốt một tuần, mỗi ngày bắt em kể lại toàn bộ những chuyện vĩ đại liên quan tới anh.”
Tống Tiểu Tây nói đến đây, đã vắt hết óc, còn miệng đắng lưỡi khô. Bộ dáng Giang Thừa Mạc vẫn không nhúc nhích, cứ thế ăn khuya như trước, không để ý tới, không ngẩng đầu lên, không nói lời nào.
Tống Tiểu Tây nhìn anh rồi lại nhìn trần nhà, sau đó hít một hơi thật sâu, sau đó nhắm mắt nghiêm nghị nói: “Vừa mới Lý Duy Diệp kia, chẳng qua là cười lên thì thấy đẹp lắm thôi, anh ấy chỉ là biết phát huy ưu điểm của mình thôi, nào có đẹp trai như Giang tiên sinh của chúng ta. Người nào không biết Giang tiên sinh không cười mà đã cười sẽ khuynh thành, làm sao Lý Duy Diệp có thể so với Giang tiên sinh của chúng ta đâu, quả thực hoàn toàn không thể so sánh được. Hơn nữa anh ấy không biết ông chủ Giang của chúng ta từ nhỏ tư chất thông minh, bất kể chỉ số thông minh đều là một trong những cao thủ, trưởng thành lại anh minh thần võ làm người rộng rãi cần gì cho đấy, người tặng nickname Giang thần đăng.”
Cô nói xong một hơi, rốt cuộc nghe được một tiếng thổi phù. Mở một con mắt ra nhìn, Giang Thừa Mạc lau miệng, nâng mí mắt nhìn cô một cái, nói: “Ngày kia anh đi Nhật Bản một chuyến.”
“Ồ,” Tống Tiểu Tây buồn nôn cười hề hề, “Anh đi bao lâu? Em sẽ nhớ anh.”
“Ai ôi, anh thật vinh hạnh, anh còn tưởng em vẫn không tim không phổi.” Giang Thừa Mạc học cách nói của cô, “Không sai biệt lắm thì một tuần. Nếu muốn cái gì thì gọi điện cho anh.”
“Em kiên quyết không ủng hộ kinh tế Nhật Bản. Anh đi Indonesia hoặc Singapore cái gì có lẽ còn có thể lo lắng.” Tống Tiểu Tây thay đổi vị trí thoải mái, nói, “Anh đi Nhật Bản có thể được nhìn thấy người đẹp Nhật Bản động lòng người, vì sao em không thể nhìn thấy trai đẹp ở trường học. Không phải tướng mạo xấu xí thì là EQ thấp, ngay cả một người bình thường đều không có.
“Thật ra cũng có.” Giang Thừa Mạc ngoắc gọi phục vụ tới trả tiền, thản nhiên mở miệng, “Cửa trường học của em giống thủ tướng Chu Ân Lai, vẫn rất là bình thường.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...