Ngày thường Nhiếp Thanh Hải và bà nội Nhiếp đều có hoạt động, Nhiếp Châu Trạch thì dùng phần lớn thời gian để làm việc của mình, khi Hứa Thời Nguyên đi qua phòng của anh đều sẽ liếc thêm mấy cái theo thói quen.
Nhưng bất cứ khi nào cô liếc nhìn, cửa phòng của Nhiếp Châu Trạch luôn đóng chặt.
Ngoại trừ cửa phòng, Hứa Thời Nguyên không thấy gì cả.
Có đôi khi cô sẽ thầm phỏng đoán xem căn phòng của kiểu người như anh sẽ được bài trí như thế nào.
Một ngày nọ, cô không nhịn được mà hỏi thăm, “Nhiếp Hà Xuyên, chú của cậu cứ ở trong phòng suốt làm gì thế? Hình như tôi ít khi thấy chú ấy xuống tầng xem TV lắm, chắc không phải là lúc nào chú ấy ở trong phòng cũng để học đâu đúng không?”
Nhiếp Hà Xuyên: “Sao lại không thể? Chú tôi sắp lên lớp mười hai rồi, chú ấy không học thì còn có thể làm gì được?”
“Ví dụ như,” Hứa Thời Nguyên thử thăm dò, “Nói chuyện phiếm với bạn gái chẳng hạn?”
Nhiếp Hà Xuyên không thèm nghĩ ngợi mà nói lại ngay: “Cái này còn nực cười hơn, chú ấy không có bạn gái, lớp mười hai rồi mà.”
Không hiểu sao cô lại thở phào một hơi, “Vậy tại sao phòng chú ấy cứ đóng cửa kín mít vậy?”
“Tôi không biết, chú ấy không cho người khác tùy tiện ra vào phòng mình,” Nhiếp Hà Xuyên nghĩ ngợi rồi nói tiếp, “Hình như cho tới bây giờ tôi vẫn chưa vào phòng chú ấy lần nào.”
Nhiếp Châu Trạch là học sinh lớp mười hai gương mẫu.
Hứa Thời Nguyên đã từng nghe qua về nỗi kinh hoàng của năm lớp mười hai, nhưng cô còn chưa vào cấp ba nên không thể nào cảm nhận được.
Từ nhỏ cô đã không chăm chỉ, phần lớn thời gian được chăng hay chớ, thỉnh thoảng sẽ cố gắng học tập mấy ngày như được tiêm máu gà, còn chủ yếu là nước đến chân mới nhảy.
Cô có thể thi đậu vào trường THPT Tây Thành có lẽ cũng là nhờ ông trời ban ơn.
Có thể là vì đã quyết định sau khi khai giảng sẽ “Thay đổi triệt để, quyết định quay đầu làm người” nên bây giờ cô yên tâm lười nhác, không có chút tinh thần cầu tiến nào.
Vậy nên, vào những ngày trong tuần, cô và Nhiếp Hà Xuyên là những người rảnh rỗi nhất.
Nhiếp Hà Xuyên ngồi trong phòng nghịch máy tính, chơi trò chơi, còn cô thì chiếm lấy TV trong phòng khách, quyết tâm xem cho hết bộ phim «Tiên Kiếm Kỳ Hiệp 3».
Nhưng tiếc rằng cô không biết điều chỉnh đầu kỹ thuật số nên TV cứ hiển thị “Không tín hiệu mãi”, cô sợ làm hỏng nên cũng không dám đụng linh tinh vào.
Nhiếp Hà Xuyên vọc một lúc lâu cũng không được, cuối cùng hai người lên tầng xin sự giúp đỡ của Nhiếp Châu Trạch, “Chú ơi, hình như TV bị hỏng rồi, hay là chú gọi người tới sửa đi? Hứa Thời Nguyên cứ đòi xem phim thần tượng cho bằng được.”
“Đó không phải là phim thần tượng, là phim tiên hiệp, phim tiên hiệp.” Cô đính chính lại cách nói của Nhiếp Hà Xuyên.
Nhiếp Châu Trạch thò người ra nhìn đằng sau TV: “Không cần gọi thợ đâu.”
Một giây sau, TV lên hình một cách vô cùng kỳ diệu.
Hứa Thời Nguyên kinh ngạc không thôi, “Chú Nhiếp, chú sửa kiểu gì thế?”
“Nó không hỏng, chỉ là jack cắm của đầu kỹ thuật số chưa cắm vào TV thôi.” Nhiếp Châu Trạch phủi phủi bụi bẩn trên tay, quay đầu lại nói với cô, “Chắc bây giờ có thể xem được rồi.”
À, hóa ra chỉ là chưa cắm jack…
Trong lúc Nhiếp Châu Trạch đi rửa tay, anh chợt nghe một tiếng hét truyền đến từ phòng khách, là tiếng của Nhiếp Hà Xuyên.
“Móa, ở đó có một con bọ, to bằng một nắm tay của tôi luôn.” Nhiếp Hà Xuyên trốn sau lưng Hứa Thời Nguyên, hoảng sợ chỉ vào chỗ nào đó trong góc tường, “Này này Hứa Thời Nguyên, cậu đừng có đứng gần nó như thế, cẩn thận con bọ này nổi điên đấy, hay là lấy giấy bọc nó lại rồi ném đi đi?”
“Đàn ông đàn ang như cậu mà sao lại sợ bọ thế hả?” Hứa Thời Nguyên buồn bực.
Đọc thêm nhiề.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...