Editor: VIÊN NGỌC THÁNG 10 (oct_opal)
.
Giang Tầm Dục không trả lời ngay câu hỏi của Quý Dư Chu, cậu chỉ cúi đầu, vô thức gãi gãi đầu ngón tay.
Quý Dư Chu biết cậu nghe thấy nên cũng không vội thúc đáp án, hắn chậm rãi dựa vào trên sô pha, ánh mắt không hề rời mắt khỏi Giang Tầm Dục.
Một lúc lâu sau, Giang Tầm Dục cuối cùng cũng mở miệng, giọng nói như bò ra từ cổ họng: "...Tại sao?"
Tại sao muốn cứu cậu, tại sao lại muốn đưa cậu trở lại quân khu? Cậu không được học hành, biết đọc chữ cũng là do lén lút học được.
Bộ dạng của cậu trông khác người thường, cái gì cũng không hiểu, cái gì cũng không biết, là một kẻ hoàn toàn vô dụng.
Giang Tầm Dục không tin Quý Dư Chu sẵn sàng đưa những người như cậu trở về.
Giang Tầm Dục giống như một tờ giấy trắng, tâm tư quá dễ hiểu.
Tất cả sự bất an, nghi hoặc và sợ hãi của cậu đều thể hiện chính xác thông qua cơ thể hơi đang run rẩy và giọng nói khàn khàn phát ra từ cổ họng.
Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.
Quý Dư Chu mỉm cười, nói ra những lý do đã chuẩn bị trước: "Cha cậu tên là Giang Cần đúng không? Tôi là bạn của cha cậu."
Chuyện này không phải Quý Dư Chu nói dối Giang Tầm Dục, thật ra thì Giang Cần đã từng cứu Quý Dư Chu, nhưng ở trước mặt Giang Tầm Dục, Quý Dư Chu không tiện giải thích nhiều như vậy.
Đôi mắt của Giang Tầm Dục giống như của Giang Cần, cũng có màu xanh lam.
Trên đời này có rất ít người có đồng tử dị sắc, trước hôm nay Quý Dư Chu tìm khắp thế giới cũng chỉ tìm được Giang Cần có đôi mắt màu xanh lam.
Đó là lý do tại sao hắn lại kích động khi nghe viện trưởng nói Giang Tầm Dục có đôi mắt xanh và cũng dám chắc chắn rằng Giang Tầm Dục là máu mủ của Giang Cần.
Sau sự việc đó, nhà họ Quý đã điều tra toàn bộ thân gia của Giang Cần, nhưng chưa kịp tìm ra thì họ đã bất ngờ nhận được tin Giang Cần tử vong...Họ cũng không ngờ Giang Cần còn lại để lại một đứa con trai trên thế gian này.
Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.
Nghe thấy tên cha mình từ trong miệng Quý Dư Chu, Giang Tầm Dục có chút ngẩn ngơ, cha cậu đã qua đời quá lâu, lâu đến mức khi nghe đến cái tên này cậu đột nhiên cảm thấy mới lạ.
Cậu khẽ cắn môi dưới, trầm giọng nói "ừm".
"Đừng sợ." Giọng nói của Quý Dư Chu trầm thấp, giống như dòng nước chảy nhẹ nhàng, dễ dàng xoa dịu tâm tình bất an của Giang Tầm Dục, "Cha cậu có ân với tôi, tôi sẽ không làm tổn thương cậu."
Vẻ mặt Giang Tầm Dục hơi dịu đi, Quý Dư Chu nới lỏng cà vạt màu xanh lam, tiếp tục dụ dỗ một chút: "Tôi sẽ không ép buộc cậu phải đưa ra quyết định, nhưng nếu cậu bằng lòng cùng tôi trở về, tôi có thể đảm bảo sẽ chu cấp cho cậu nền giáo dục tốt nhất, cho cậu học chương trình chính quy và nếu điều kiện phù hợp, tôi còn có thể được tiến cử cậu vào quân đoàn...Cha cậu từng có nguyện vọng làm sĩ quan, không biết cậu có chí hướng giống như vậy không?"
Những gì Quý Dư Chu nói đủ khiến trái tim của Giang Tầm Dục rung động.
Nếu là người khác nói ra lời này, Giang Tầm Dục sẽ không bao giờ tin, trước đây cậu thường ẩn mình trong bùn sâu u tối, một mình liếʍ ɭáρ vết thương.
Chỉ là ngữ khí của Quý Dư Chu quá ôn nhu, không khí trong phòng ấm áp dễ chịu, mềm mại đến mức khiến người ta không khỏi mê đắm.
Tất cả những điều này đều quá giống một giấc mơ, thậm chí còn viển vông hơn tất cả những giấc mơ kỳ quái mà Giang Tầm Dục từng có trước đây.
Cậu dường như đang dẫm lên vườn bông mềm mại, bất cứ lúc nào cũng sẽ rơi vào vực sâu vạn trượng.
Giang Tầm Dục bị đầu độc bắt làm tù binh, toàn thân co rút lại thành một đoàn, chậm rãi, chậm rãi gai nhọn chống cự trên người dần dần mềm nhũn ra.
Không chút kinh ngạc, cán cân trong lòng cậu khẽ nghiêng: "Chỉ vì...cha tôi từng giúp ngài sao?"
"Không phải hoàn toàn là vậy." Quý Dư Chu nhếch khóe miệng, thẳng thắn cười, "Cũng là bởi vì cậu đủ khiến người khác yêu thích."
*
Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.
Mãi cho đến khi chiếc xe màu đen lái đi xa, Giang Tầm Dục mới bình tĩnh lại, thân thể vẫn cứng đờ, lưng duỗi thẳng, giữ khoảng cách ít nhất hai mươi cm so với lưng ghế phía sau, đầu cậu hơi cúi xuống, ánh mắt vô hồn nhìn những ngón chân của mình.
Quý Dư Chu dù bận vẫn thoải mái ngồi ở bên cạnh, nhìn thấy tất cả những điều này ở trong mắt: "Rất căng thẳng?"
"Không có..." Giang Tầm Dục lắc đầu, trên đầu thiếu mất một thứ có thể che đi mặt mũi, cậu nhất thời có chút không quen.
Giang Tầm Dục đang mặc tạm bộ quần áo mà Quý Dư Chu tìm được, tuy rằng hơi lớn một chút, cổ tay áo và quần tây đều phải xắn lên, nhưng vẫn thoải mái hơn nhiều so với bộ quần áo cũ rách không biết tìm được từ đâu lúc trước, chỉ ngoại trừ áo không có mũ.
Sau khi lên xe, Quý Dư Chu nhàn nhạt dặn dò Giang Tầm Dục cởi mũ ra.
Giọng nói của hắn nhẹ nhàng, không phải mệnh lệnh, nhưng lại uy nghiêm không thể kháng cự: "Ở đây không còn ai, cậu có thể cởi mũ ra."
Giang Tầm Dục có thể hiểu ý của Quý Dư Chu, vì cậu đã quyết định nhập ngũ nên cả đời này cậu không thể giấu mặt được.
Nhưng biết là một chuyện, làm lại là chuyện khác.
Nội tâm Giang Tầm Dục đang giãy dụa và chịu đựng giày vò, đối với cậu, mũ là phòng hộ của cậu, là mai rùa của cậu...chỉ là ánh mắt cổ vũ của Quý Dư Chu rơi lên người Giang Tầm Dục, Giang Tầm Dục không muốn khiến Quý Dư Chu thất vọng.
Chậm rãi từng chút một, Giang Tầm Dục vươn tay run rẩy cởi mũ xuống.
Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.
Cửa sổ đóng chặt, trong xe không có gió, cái đầu cả năm không thấy mặt trời vẫn cảm thấy một trận mát mẻ, ngay sau đó, một đôi bàn tay to mềm mại nhẹ nhàng vỗ về nó.
"Bé ngoan."
Như đã nói, từ tiết kiệm chuyển sang xa hoa rất dễ, từ xa hoa đến tiết kiệm thì rất khó, nhưng nếu sinh trưởng trong vực thẳm không hề có một chút ánh sáng, ngay cả một tia sáng cũng có thể khiến người ta cảm thấy vô cùng chói mắt.
Giang Tầm Dục vốn đã hơi thả lỏng, đột nhiên cứng đờ, lúng ta lúng túng không biết nên nói cái gì.
Quý Dư Chu cười nhẹ, bình tĩnh rút tay về, không nói gì.
Suốt chặng đường không ai nói chuyện.
Chiếc xe nhanh chóng và vững vàng dừng lại trước một tòa nhà lơ lửng.
Trình độ khoa học kỹ thuật thời đại tinh tế phát triển như vũ bão, để tiết kiệm diện tích và đảm bảo an toàn, các tòa nhà treo lơ lửng trên không cũng không có gì lạ, nhưng Giang Tầm Dục luôn sống trong một thành phố cổ lạc hậu chưa từng thấy kiểu kiến trúc mới lại như thế này.
Giang Tầm Dục cố hết sức kiềm chế, không muốn lộ ra phản ứng quá thất lễ, nhưng đôi mắt tròn xoe vẫn không khỏi mở to, nhìn chằm chằm ngôi nhà lơ lửng giữa không trung trước mặt, khóe miệng khẽ mở.
Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.
Phản ứng thú vị của đứa nhỏ thành công khiến Quý Dư Chu hài lòng, âm thanh giòn giã của giày da chậm lại, cho cậu đủ thời gian quan sát: "Chưa từng thấy kiến trúc như vậy?"
Nghe được lời nói của Quý Dư Chu, Giang Tầm Dục đột nhiên tỉnh táo lại, lúc này mới nhận ra giữa mình và Quý Dư Chu đã có khoảng cách, nhanh chóng chạy đến trước mặt Quý Dư Chu, lúng túng cúi đầu: "Tôi xin lỗi, Quý tiên sinh..."
"Không cần xin lỗi." Quý Dư Chu quay sang Giang Tầm Dục, chờ cậu đi tới bên cạnh: "Đây là tư gia của tôi, cậu tạm thời ở với tôi, bên Quân đoàn có ký túc xá, chờ sau này cậu quen với hoàn cảnh trong quân đoàn, cậu có thể tự mình lựa chọn ở lại đây hoặc đến đó."
Nói rồi, Quý Dư Chu đưa tay phải ra chạm nhẹ vào một tấm bảo vệ hình tròn vô hình, một chùm ánh sáng xanh sáng lên, Quý Dư Chu ra hiệu cho Giang Tầm Dục ở phía sau, "Cậu cũng chạm vào thử xem? Hệ thống sẽ tự động ghi lại thông tin của cậu."
Giang Tầm Dục thận trọng vươn tay ra, không lâu sau liền chạm vào vật thực.
Lớp vỏ bảo vệ khác với những gì Giang Tầm Dục tưởng tượng, nó mềm mại, hơi đàn hồi và trơn trượt, giống như một quả trứng mới bóc.
Ngay lần đầu tiên tiếp xúc, vỏ bọc bảo hộ có màu đỏ, Quý Dư Chu đồng thời vươn tay ra, ánh sáng màu đỏ nhanh chóng biến mất, thay vào đó là ánh sáng màu xanh lá cây dịu dàng.
Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.
Rốt cuộc cậu cũng chỉ là đứa trẻ mười bảy mười tám tuổi, chính là lúc lòng hiếu kỳ mãnh liệt nhất, lần đầu tiên tiếp xúc với thứ này, Giang Tầm Dục không khỏi sờ soạng vài cái, đột nhiên phát hiện Quý Dư Chu đang nhìn mình, liền hơi ngượng ngùng dừng lại, buông tay đứng thẳng tại chỗ.
"Không sao cả, sau này còn nhiều cơ hội." Quý Dư Chu mỉm cười đưa Giang Tầm Dục vượt qua lớp phòng hộ, một cơn gió nâng họ từ mặt đất lên, vững vàng đưa họ đến phòng ở bằng phẳng ở tầng một.
Sau trải nghiệm tuyệt vời vừa rồi, Giang Tầm Dục không quá kinh ngạc khi nhìn thấy thứ này lần nữa, chỉ là có chút không thích ứng, lúc vừa đáp xuống mặt phẳng cũng không đứng vững.
Quý Dư Chu lịch sự dừng lại, đợi Giang Tầm Dục đuổi kịp rồi mới tiếp tục đi về phía trước, khi bước qua một tấm thảm mềm, cửa tự động mở ra.
Khác với phong cách trang trí đơn giản bên ngoài tòa nhà, phong cách trang trí bên trong tòa nhà rất ngầu và hiện đại, mảng lớn đen trắng xen kẽ, thoạt nhìn rất phù hợp thẩm mỹ của Quý Dư Chu, khiến cho Giang Tầm Dục nhận thức rõ ràng rằng: Cậu đang đứng trong lãnh địa của Quý Dư Chu.
Quý Dư Chu dừng lại, quay đầu nhìn cậu: "Trước đây nơi này là phòng khách, nhưng chưa có ai ở qua, cũng có người dọn dẹp thường xuyên.
Ngày mai tôi sẽ bảo người chuẩn bị một số đồ dùng hàng ngày mới cho cậu, cậu có thể tạm thời ở đây, được không?"
Đây là căn phòng trong cùng trên lầu hai, yên tĩnh, không phô trương, là nơi thích hợp nhất cho Giang Tầm Dục.
Giang Tầm Dục tự nhiên sẽ không kén chọn, vì vậy vội vàng thấp giọng cảm ơn.
Quý Dư Chu gật đầu: "Làm quen ở đây trước đi, tôi còn có việc phải làm.
Trong phòng có một người máy thông minh, nếu có cần gì, có thể trực tiếp nói cho tôi biết."
Quý Dư Chu đưa Giang Tầm Dục trở về, trong tay hắn còn có rất nhiều chính vụ phải giải quyết, lúc này thời gian đã muộn, hắn cũng nên đi bận chuyện của mình.
Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.
"Làm phiền ngài..." Giang Tầm Dục cúi đầu cảm ơn, đang định vào cửa đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, vội vàng gọi lại Quý Dư Chu đã đi được hai bước, "Quý tiên sinh, xin chờ một chút!"
"Hả?" Quý Dư Chu quay đầu lại, "Còn có chuyện gì?"
"Tôi...tôi nghĩ ..." Giọng của Giang Tầm Dục càng ngày càng thấp, cậu nhéo nhéo đầu ngón tay mình, mới nói hết câu còn lại: "Tôi...ngày mai tôi có thể về cô nhi viện một chuyến được không?"
Quý Dư Chu khẽ nhíu mày, "Còn có cái gì chưa mang về sao?"
Giang Tầm Dục ở nơi đó bị bắt nạt nhiều năm như vậy, theo lý thì nên vội vàng chạy trốn khỏi nơi đó mới phải, tại sao cậu còn muốn quay trở lại?
"Có, có chút việc...Nếu không được cũng không sao, chỉ là chuyện nhỏ..."
Giang Tầm Dục không biết nên giải thích như thế nào với Quý Dư Chu, cậu cảm thấy có chút khó nói nên chỉ có thể cúi đầu để tránh ánh mắt của Quý Dư Chu.
Cậu không thể nói dối, cậu không muốn nói dối Quý tiên sinh.
Thời gian trôi qua từng giây, ánh mắt của Quý Dư Chu quét một vòng Giang Tầm Dục, cuối cùng đáp xuống mái tóc bồng bềnh trên đỉnh đầu của cậu, phản ứng lo lắng của đứa nhỏ đều rơi vào trong mắt hắn.
Cuối cùng, Quý Dư Chu gật đầu nói: "Được."
Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.
Ở độ tuổi này, đứa nhỏ có ý thức rất mạnh, có những bí mật nhỏ không muốn chia sẻ với người khác là chuyện bình thường, chỉ cần không phải là chuyện quá đáng, không ảnh hưởng đến toàn cục, hắn không thèm quan tâm.
Quý Dư Chu cười nói thêm, "Ngày mai tôi cũng có việc bên đấy, tám giờ sáng mai đi cùng tôi?"
Giang Tầm Dục thở phào nhẹ nhõm, vội vàng gật đầu.
Trở lại thư phòng, Quý Dư Chu im lặng bấm máy liên lạc, lệnh cho một binh sĩ đi tới đây một chuyến.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...