Editor: VIÊN NGỌC THÁNG 10 (oct_opal)
Cuối cùng cũng đến bệnh viện, trên người Quý Dư Chu cũng vì lo lắng mà đổ một tầng mồ hôi mỏng.
Hắn ôm Giang Tầm Dục xuống xe, ở đó đã có bác sĩ chờ sẵn.
Giang Tầm Dục yên tĩnh nằm trên giường bệnh và được đẩy vào phòng cấp cứu, chỉ có hô hấp phập phồng cho thấy cậu vẫn còn dấu hiệu của sự sống.
Đèn đỏ bên ngoài phòng cấp cứu bật sáng, đỏ đến mức chói mắt.
Quý Dư Chu thở dài một hơi, ngồi xuống băng ghế bên cạnh, lúc này, nhóm cảnh vệ cũng đến muộn.
Khi đội trưởng đội cảnh vệ nhìn thấy trên người Quý Dư Chu đầy vết máu, khuôn mặt y trắng bệch vì sợ hãi, nhưng Quý Dư Chu vẫn bình tĩnh nói: "Tôi không sao.
"
Hắn nhàn nhạt dặn dò: "Các người trước tiên đi truy vết chiếc xe kia.
"
Đội trưởng nhìn Quý Dư Chu, thần sắc do dự: "Vậy! ngài có muốn thay quần áo trước không?"
Quý Dư Chu ngẩn ra, sau đó mới ý thức được trên người mình bê bết máu, hắn ngẩng đầu nhìn ánh đèn đỏ chói trước cửa phòng cấp cứu, khẽ nói "Được rồi", nhưng lại chậm chạp không có ý định đứng dậy.
Nhóm cảnh vệ có chút không biết làm sao đứng ở nơi đó, Quý Dư Chu rũ mắt xuống: "Các ngươi đi trước đi.
"
Mọi người rụt rè biến mất trong hành lang bệnh viện, Quý Dư Chu lại ngẩng đầu nhìn chằm chằm ánh đèn đỏ.
Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.
Đây là chỗ hẻo lánh, dù điều kiện của bệnh viện có tốt cũng không có nhiều người đến khám, ở hành lang tầng một chỉ có một mình Quý Dư Chu, chỉ có tiếng bơm nước đều đặn từ nhà vệ sinh truyền đến.
Giờ phút này, thời gian như dừng lại, mỗi một giây đều lê thê không chịu trôi qua, Quý Dư Chu không biết mình đã đợi ngoài cửa bao lâu, chỉ thấy ngoài cửa sổ trời dần tối, sao sáng che kín cả bầu trời.
Cuối cùng thì đèn đỏ cũng vụt tắt.
Bác sĩ từ phòng cấp cứu đi ra, vẻ mệt mỏi trên mặt không thể che giấu được: "Quý thượng tướng, ngài yên tâm, chúng tôi đã toàn lực cấp cứu, tính mạng của bệnh nhân đã được bảo vệ, nhưng vết thương của cậu ấy rất nghiêm trọng, thân thể lại không tốt, có lẽ phải một thời gian nữa mới tỉnh lại được.
"
Khuôn mặt lạnh như băng của Quý Dư Chu lúc này mới dễ nhìn một chút, hắn cảm ơn bác sĩ, cuối cùng mới rời đi để thay bộ quần áo dính máu.
Các cảnh vệ đều trải qua lựa chọn nghiêm ngặt, hiệu suất rất cao, lại thêm sự hỗ trợ của thiết bị tinh vi, chiếc xe chạy trốn kia sẽ không có nơi nào để ẩn náu.
Trên xe có tổng cộng hai người, một tài xế và một tay súng bắn tỉa, tài xế lúc bị truy kích đã bị gϊếŧ ngay tại chỗ, còn tay súng bắn tỉa thì bị bắt sống và giam giữ trong ngục giam dưới lòng đất gần nhất.
Nửa ngày là đủ để điều tra rõ ràng đầu đuôi của sự việc và thân thế của hai người họ.
Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.
Đây thực sự là dự mưu đã được lên kế hoạch từ lâu của nhóm hải tặc, gián điệp của chúng đã nhận ra Quý Dư Chu tại lễ hội pháo hoa cho nên chúng đã tạo mưa nhân tạo để giữ Quý Dư Chu lại và câu giờ cho vụ ám sát.
Sau khi thay quần áo, Quý Dư Chu bước vào ngục giam, người đàn ông có bộ râu quai nón bị trói bằng xích sắt lập tức mở to mắt, cứ nhìn từ trên xuống dưới người Quý Dư Chu, vùng vẫy đến mức tiếng xích sắt ma sát vang lên chói tai.
"Mày! Mày cư nhiên không có chuyện gì!"
Quý Dư Chu bình tĩnh cười: "Phải.
"
"Tao rõ ràng nhìn thấy máu bắn tung tóe mới rời đi!"
Đó là bởi vì có người thay tôi chịu một phát súng này.
Trong lòng Quý Dư Chu bỗng trở nên chua xót, nhưng trên mặt vẫn bình tĩnh không chút biểu cảm, ngay cả ánh mắt cũng không thèm bố thí cho người đó.
Hắn lạnh giọng hỏi: "Ai phái anh tới?"
Người đàn ông cười lạnh một tiếng, nghiêng đầu đi không nói một lời.
Quý Dư Chu không hề tức giận mà chỉ tiến lên hai bước, nhướng mắt, khẽ mở đôi môi mỏng: "Hoàng Tu Vĩnh, 32 tuổi, người thành phố C, bí danh Vĩnh ca, tài thiện xạ cực kỳ chuẩn xác, mười bốn tuổi cha mẹ đều mất nên gia nhập tổ chức hải tặc tinh tế.
"
Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.
Người đàn ông hiển nhiên có chút tức giận, râu ria xồm xoàm vì gã hô hấp kịch liệt mà rung động: "Không phải cái gì mày cũng biết sao, sao còn hỏi tao?!"
Quý Dư Chu không trả lời câu hỏi của gã, mà thay vào đó hỏi: "Bọn chúng đã cho anh lợi ích gì mà anh lại vì bọn chúng mà liều mạng như vậy?"
Người đàn ông nhổ nước bọt: "Loại người mặt người dạ thú giả vờ chính nghĩa như mày làm sao hiểu được, cha mẹ tao bị gϊếŧ hại, nhưng chính phủ của chúng mày lại không làm gì cả.
Chỉ có bọn họ mới chịu thu nhận tao, bởi vì bọn họ nên tao mới có thể sống sót.
"
Quý Dư Chu im lặng một lúc, sau đó nói: "Tôi không chỉ biết thân phận của anh mà trong lúc điều tra tôi còn phát hiện ra một thứ mà anh không hề hay biết.
"
Khi hắn giương mắt lên lần nữa, trong đôi mắt vốn dĩ chỉ có lạnh lùng lại mang theo một chút thương hại: "Cha mẹ của anh, chính là do những người mà anh gọi là ân nhân sát hại.
Bọn chúng vì có được một tay súng thần như anh nên quả thực tốn không ít công phu.
"
Người đàn ông cười to hai tiếng: "Mày nghĩ tao sẽ tin mày sao? Đừng cố ly gian tao!"
Vẻ mặt của Quý Dư Chu vẫn rất bình tĩnh, hắn cầm lấy một xấp tài liệu dày cộp từ tay cảnh vệ bên cạnh: "Chứng cứ anh muốn có ở đây, cầm lấy! "
"Không!" Người đàn ông nhanh chóng cắt ngang lời của Quý Dư Chu, giọng điệu của gã trở nên nghiêm túc hơn một chút, cố gắng thuyết phục Quý Dư Chu, đồng thời thuyết phục bản thân, "Tao sẽ không tin tài liệu giả của chúng mày! Hơn nữa, mày nghĩ mày có bao nhiêu sạch sẽ? Những chuyện bẩn thỉu mà mày đã làm chỉ có nhiều chứ không thiếu!"
Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.
Quý Dư Chu không trả lời, người đàn ông đã hoàn toàn bị tẩy não, nói chuyện với gã cũng không còn bất kỳ ý nghĩa gì nữa, hắn nhắc nhở những người cảnh vệ bên cạnh trông giữ gã thật kỹ, để xem có thể từ miệng gã tìm ra vị trí thường trú của nhóm hải tặc hay không, cuối cùng hắn cũng không ngoái lại mà rời đi.
Hắn quay lại bệnh viện một lần nữa.
Khi quay lại, Giang Tầm Dục đã được chuyển đến phòng chăm sóc đặc biệt, hắn chỉ có thể nhìn cậu thông qua phiến cửa kính.
Đứa nhỏ nằm trên giường bệnh, trên người cắm đủ loại ống và máy thở, yên lặng như lúc được đưa vào, ánh mắt Quý Dư Chu vẫn dõi theo từng nhịp thở của cậu, tâm tư lại không hề bình yên.
Câu nói cuối cùng của người đàn ông kia vừa rồi "Những chuyện bẩn thỉu mà mày đã làm chỉ có nhiều chứ không thiếu" vẫn cứ lởn vởn trong đầu hắn.
Hắn có giác quan nhạy bén, đặc biệt là am hiểu nhìn thấu lòng người.
Lúc viên đạn trong khẩu quang tử thương kia phóng tới, Giang Tầm Dục theo bản năng mà lao thẳng về phía hắn, trong khoảnh khắc sinh tử, hắn đã nhìn rõ cảm xúc trong mắt Giang Tầm Dục.
Trong đôi mắt xanh biếc như đại dương kia như có ánh sao, giấu trong đó không chỉ là sự tôn kính đối với trưởng bối, sự biết ơn đối với ân nhân, mà còn là! sự si mê đối với người trong lòng.
Cậu thích hắn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...