Muộn Màng Nói Tiếng Yêu Em FULL


Mấy hôm sau, Niệm Kha cũng không đến làm phiền Yên Chi.

Đến cuối tuần, anh bất ngờ đến nói muốn đưa cô đi làm thủ tục ly hôn.

Một tuần qua, anh đã nghĩ thông suốt, chấp nhận hiện thực là cô sẽ không tha thứ cho mình, nên anh quyết định buông tay.
- Yên Chi, em không muốn nuôi Miu sao?
Yên Chi lạnh nhạt ừ một tiếng.

Sợ anh lại hỏi nhiều, cô còn bổ sung thêm một câu.
- Miu là do anh đem về thì anh đem đi đi.

- Em sẽ không sao chứ? Em yêu con như vậy...
- Tôi chưa bao giờ yêu con bé.

Suốt ngày quấn lấy tôi, phiền chết đi được.

Còn nữa, nếu tôi mang con bé bên mình sẽ làm những người đàn ông sợ chạy mất.

Như vậy thì sao tôi kết hôn được đây?
Yên lặng lắng nghe, Niệm Kha không nói gì, duy trì tư thế lái xe, gương mặt anh không có biểu hiện gì bất thường, vẫn thâm trầm như anh trước đây.
Không khí trong xe lắng xuống.

Đến tận khi xe rẽ vào nhà, Yên Chi chuẩn bị mở cửa đi xuống, Niệm Kha mới mở miệng.
- Em để Miu ở đây một thời gian nữa, anh sẽ từ từ nói chuyện với con, anh sẽ sớm mang con đi không làm phiền em nữa.
Yên Chi lười mở miệng, chỉ khẽ gật đầu.
Cả hai đều hiểu, Vị Thanh còn nhỏ, mẹ ruột mất chưa lâu.

Khó khăn lắm mới có lại được tình thương của mẹ.


Nếu nó biết một lần nữa nó không có mẹ, nó sẽ đau buồn đến dường nào?
- A, mẹ về! Ơ, mà ba đâu rồi? Ba không về cùng mẹ sao?
Vị Thanh chạy ra đón cô, mặt mày hớn hở.

Nhìn quanh không thấy ba ba, mặt nó liền xìu xuống.
- Có việc, đi trước rồi.
- Mẹ, có phải ba mẹ làm hòa rồi không?
- Trẻ con đừng hỏi nhiều.
- Con không phải trẻ con, con lớn rồi mà.
- Thấp hơn mẹ thì vẫn là trẻ con.
Hai người một lớn một nhỏ, lớn một câu, nhỏ một câu đến tận khi vào trong nhà.
......
Vị Thanh không biết chuyện ba mẹ ly hôn.

Nó vẫn vui vẻ cười đùa.

Còn cố ý trước mặt Yên Chi nói tốt cho ba ba.
Con bé không biết, tình cảm Yên Chi dành cho Niệm Kha sớm đã hóa thành thù hận.

Thù hận đó tự cô còn không thể hóa giải, huống hồ là con bé.
Yên Chi dành khoảng thời gian ngắn cuối cùng đối xử tốt với Vị Thanh.

Cô không lạnh nhạt, cũng không đặc biệt ân cần.

Cô sợ mình cho đi quá nhiều tình cảm, lúc con bé rời đi rồi cô sẽ đau lòng.
- Miu, mẹ thực sự rất yêu con, chính vì yêu con, sợ con theo mẹ sẽ không vui, sợ con thiếu tình thương của ba, nên mẹ mới chọn từ bỏ...!Con đừng giận mẹ, cũng đừng buồn, rồi ba sẽ tìm cho con một người mẹ mới, người đó sẽ thay mẹ yêu thương con.

Mẹ xin lỗi, rất xin lỗi...
Yên Chi ôm chặt con gái ở trong lòng, khẽ vuốt mái tóc mềm như tơ của con bé.

Con bé ngủ say trong lòng cô, đôi môi hình như đang cười.
Cô để Vị Thanh đi với Niệm Kha, không phải vì cô không yêu con bé, mà cô sợ quyết định không kết hôn của mình sẽ làm con bé thiếu đi tình thương của ba.

Cô nói với Niệm Kha không yêu thương Vị Thanh là nói dối.

Nói với anh muốn cùng người đàn ông khác kết hôn cũng là nói dối.
Cô đã dành thời gian hai mươi năm để gặp, để quen và để yêu anh.

Yêu một người thật lâu, để quên một người chắc cũng phải lâu như vậy.

Huống hồ, có người đàn ông nào biết cô không thể sinh con mà còn muốn kết hôn cùng cô?
Cô đã định không kết hôn nữa, cũng không muốn yêu ai nữa.

Một mình sống đơn độc đến già, có khi lúc chết đi cũng có một mình.

Đơn độc như chính cái cách cô đã đến với thế giới này vậy.
......
Yên Chi đã chuẩn bị tâm lý rời xa Vị Thanh.

Nhưng không ngờ, lúc con bé thật sự rời đi, cô lại rơi vào trầm cảm nghiêm trọng.
Ngày hôm đó, cô có hẹn với Mỹ Nhân đi xem một chỗ tốt để thuê mở tiệm bánh.


Cô định sau này sẽ dùng tiệm bánh này để sống.

Còn tiền Niệm Kha cho cô gọi là phí hôn nhân kia cô đều trả cho anh, cả căn nhà đứng tên cô.
Lúc cô trở về nhà, gọi Vị Thanh mấy lần đều không nghe con bé trả lời, tìm khắp nhà đều không thấy.

Cô nóng ruột định gọi điện thoại cho Niệm Kha thì thấy tin nhắn anh gửi "Anh mang Miu đi rồi, em yên tâm"
Không biết đứng lặng người bao lâu, Yên Chi tay cầm điện thoại, thẫn thờ đi lên lầu.
Tất cả đồ đạc của Vị Thanh đều không còn.

Trong một buổi chiều, hai cha con dọn dẹp cũng nhanh thật, nói đi liền đi, một lời từ biệt cũng không có.
Không phải đây là kết quả cô mong muốn sao? Bọn họ đều đi cả rồi, cô nên vui mới phải.
Đèn trong nhà không bật, trong góc phòng, Yên Chi ngồi ôm gối, mắt vô hồn nhìn xuống nền nhà, nửa giây chớp mắt cũng không có.
"- Mẹ xem, hoa cẩm tú cầu nở màu hồng kìa.

Đều nhờ ba hóa phép cho đó.

Mẹ, mẹ thấy đẹp không?
- Ừ.
- Ừ là sao? Con hỏi mẹ đẹp không thì mẹ phải trả lời là đẹp hoặc không đẹp! Mẹ hiểu rồi chứ?"
"- Mẹ ơi mẹ, có phải lúc nhỏ mẹ dùng cái vòng tay như thế này để cầu hôn với ba không?
- Nói bậy!
- Là ba nói với con mà.

Ba còn dạy con đan nữa đó nha.

Mẹ thấy con làm có đẹp không?
- Tạm được.
- Con có làm tặng mẹ một cái, để con đeo vào giúp mẹ"
"- Mẹ, có mèo con ở ngoài kia không có mèo mẹ, nhìn rất đáng thương, mẹ cho con nuôi nó nhé?
- Không.
- Cho con nuôi đi mà mẹ, đi mà!"
"- Mẹ, mẹ có biết con giống mẹ ở chỗ nào không?
- Không biết.
- Là đôi mắt.


Ba nói lúc con cười, mắt con sẽ giống như mắt mẹ.

Mẹ con mình cùng cười lên xem thử đi.
- Không muốn.
- Đi mà mẹ, cười lên một cái thôi!"
Từng góc nhà đều văng vẳng tiếng Vị Thanh.

Yên Chi bị những hình ảnh kia làm cho ngơ ngẩn, có lúc cô còn đáp lại.

Đêm nằm ngủ, cô còn mơ thấy con bé.

Lúc tỉnh lại, chỉ có mình cô trong căn nhà rộng lớn, không có hơi ấm, không có vui vẻ, chỉ có không khí lạnh lẽo bao trùm.
Cô ở trong tình trạng đó hơn một tuần liền.

Nếu không có cô bạn Mỹ Nhân kéo cô ra, chắc cô vẫn còn tin Vị Thanh vẫn chưa rời đi.
......
Trong suốt một tuần đó, Niệm Kha cũng không lấy gì thoải mái.

Anh đưa Vị Thanh sang Mỹ để ba mẹ nuôi chăm sóc, mẹ nuôi rất thích con bé, cưng còn hơn bảo bối.

Anh cũng sẽ về Mỹ, nhưng không phải bây giờ.

Anh còn công việc cần bàn giao lại, anh đang sắp xếp người thay mình điều hành công ty.

Anh vùi đầu vào làm việc, cố gắng không nghĩ đến Yên Chi, tập quên đi cô.
Không nghĩ tới, vào một buổi tối, anh nhận được điện thoại Yên Chi gọi tới.
- Anh bây giờ có thể đến quán bar X đem Yên Chi về được không? Cô ấy...!tôi không quản được nữa rồi.
[Hết chap 27]


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui