Muốn Ly Hôn? Không Có Cửa Đâu!

Sau lần đó, trạng thái của Tống Duy bình thường trở lại, Kiều Cảnh Thành tới kiểm tra đột xuất mấy lần cũng không tìm được thuốc lá và rượu nữa. Cuối tuần nếu không muốn ở nhà một mình thì cậu đi tìm Thẩm Trì chơi hoặc là về nhà cũ Kiều gia chơi với cháu. Có thể nói là hoàn toàn không có tật xấu gì, ngoan ngoãn cực độ.

Thẩm Trì thấy Tống Duy thích vẽ tranh, vì muốn cậu có thêm việc để làm nên đưa cho cậu danh thiếp của Na Na. Na Na học vẽ tranh từ nhỏ, gần đây mới mở một lớp dạy vẽ tranh.

Tống Duy liên hệ, lúc rảnh rỗi lại ghé qua bên đó.

Bình thường Na Na còn công việc chính ở chỗ khác, sau khi dạy Tống Duy hai buổi thì nhượng cậu bé lại cho một thầy giáo, nhờ vị kia tiếp tục dạy Tống Duy những bước nền móng cơ bản.

Sau khi quen nhau Tống Duy mới biết vị thầy giáo kia là học trưởng cùng trường đại học với mình, hai người coi như là có duyên phận.

Tống Duy không phải là người duy nhất học vẽ ở lớp này. Cậu cẩn thận quan sát, phát hiện nhân khí của vị thầy giáo kia rất cao, học sinh cấp ba luyện thi đại học ở lớp bên cạnh mang bữa sáng tới cho anh mỗi ngày.

Tống Duy lắc đầu, không hiểu sao lại vô tình nhớ tới buổi họp lớp ngày đó, biểu cảm ngưng đọng, đột nhiên cảm thấy bản thân thật ngu ngốc.

Bùi Trường Hằng dạo quanh một vòng, lúc quay lại vẫn thấy Tống Duy ngồi im bất động, anh nhìn thoáng qua đồng hồ, hỏi: “Khó chịu trong người?”

Tống Duy hoàn hồn, nhìn những nét vẽ linh tinh trên giấy trước mặt, ngượng ngùng cười, “Hôm nay em hơi thiếu tinh thần.”

“Không sao, lần sau vẽ tiếp, lát nữa em về trường không?”

“Em có về, buổi chiều có tiết.” Tống Duy nói, “Anh về không? Đi cùng nhau?”

“Okay, anh bàn giao lớp đã. Em chờ một lát, anh mời em ăn cơm, ăn xong rồi chúng ta cùng về trường.”

Bình thường Bùi Trường Hẳng di chuyển bằng xe bus, thỉnh thoảng Tống Duy đi cùng hắn để trải nghiệm, taxi chỉ là phương tiện của giới có tiền mà thôi.

Cậu cảm thấy những người biết vẽ tranh ca hát rất lợi hại, đa tài đa nghệ, còn cậu ngoài học hành ra chẳng biết một thứ gì.

Hai người quen nhau một thời gian nhưng đây là lần đầu tiên đi ăn cơm với nhau, Tống Duy đi cùng Bùi Trường Hằng tới một quán cơm đồ Thái, hôm nay không phải cuối tuần nên người không nhiều lắm.

Cậu nhìn giá cả trên menu, cũng bình thường.

Nhưng mà cậu thấy thời gian gần đây mình đúng là hay gặp vận xui, đi đâu cũng gặp chuyện khiến tâm tình tụt dốc.

Hai người ngồi ở một cái bàn cạnh cửa sổ, những người đi vào đều phải đi qua chỗ này.

Giây phút Mạnh Thụy Thư bước vào quán, Tống Duy đã nhìn thấy ngay.

Lần này ở bên cạnh hắn không phải là một cô gái mà là một cậu trai trẻ tuổi, Tống Duy đánh giá người này tuổi không chênh mình nhiều lắm.


Tống Duy thở dài, rũ mắt giả vờ không nhìn thấy, dù bao nhiêu tuổi thì cũng chẳng liên quan gì đến cậu.

“Sao thế? Gặp người quen?” Bùi Trường Hằng nhìn ra sau.

Trong lúc anh hỏi, dư quang của Tống Duy đã nhìn thấy người kia đang tiến về phía mình.

Tống Duy lắc đầu, rót nước ra hai ly, “Không có, nhận nhầm người.”

“Thật không?” Một đôi chân dài xuất hiện trong tầm mắt của hai người.

Bùi Trường Hằng: “?????”

Tay cầm bình nước của Tống Duy run lên vì căng thẳng, cậu chợt nhận ra bản thân mình vẫn thiếu tiền đồ như lúc trước, trái tim đập nhanh nhưng vẫn kiên trì không ngẩng mặt lên nhìn người kia.

“Tống Duy, ngẩng đầu lên.” Mạnh Thụy Thư nghiêm giọng.

Mũi bắt đầu lên men, Tống Duy trừng mắt với người không hiểu tại sao lại xuất hiện ở nơi này, “Làm sao?”

Mạnh Thụy Thư mỉm cười, “Mấy năm không gặp, bây giờ giả bộ như không quen biết?”

Tống Duy cắn môi dưới, nghe hắn dùng ngữ khí vân đạm phong khinh nói ra những lời này, trong lòng chỉ cảm thấy thất bại toàn tập.

“Xin lỗi trí nhớ của tôi không tốt lắm, anh là ai?” Cậu nhíu mày tức giận nói.

Mạnh Thụy Thư thở dài, vươn tay xoa đầu cậu, “Giận anh?”

Tống Duy hất bàn tay kia ra, nội tâm tích cóp oán khí và tủi thân qua nhiều năm có xu hướng bùng nổ, cậu sợ mình thất thố trước mặt người quen nên đẩy ghế đứng dậy đi ra ngoài.

“Tránh ra!”

Bùi Trường Hằng không ngờ lại đột nhiên lại xảy ra tình huống này, tuy rằng mới quen Tống Duy không lâu nhưng anh dễ dàng nhận thấy Tống Duy là kiểu người độc lập, không vô cớ gây rối với người khác, kiểm soát cảm xúc tốt. Hết cách, Bùi Trường Hằng chỉ có thể đứng dậy đi tính tiền bữa cơm chưa kịp ăn đàng hoàng.

Vào giây phút Tống Duy bước ra ngoài, Mạnh Thụy Thư đã quay sang nói với người bên cạnh mình, “Thật ngại quá, hôm nay không thể ăn cơm cùng cậu rồi, đứa trẻ nhà tôi tức giận, tôi phải đi xem thử.” Sau đó vội vã chạy ra ngoài đuổi theo Tống Duy.

Tống Duy đeo balo lệch một bên vai, vừa đi vừa không nhịn được quẹt tay lau nước mắt. Bệnh tâm thần! Tra nam! Ai quen hắn ta chứ!?

Chạy được một đoạn thì gặp một trạm tàu điện ngầm, cậu đi xuống luôn mà không cần suy nghĩ.


Mạnh Thụy Thư cảm thấy hôm nay mình khá may mắn, không phải đi làm nên không cần mặc tây trang giày da, đuổi theo Tống Duy xuống trạm tàu điện ngầm, vừa đuổi theo vừa tự hỏi, không biết đứa trẻ này đã học được cách đi tàu điện ngầm từ bao giờ.

Chạy tới một khúc cua mới bắt được người.

Tống Duy còn tưởng là Bùi Trường Hằng, quay người lại nhìn thấy Mạnh Thụy Thư, nước mắt không kìm được nữa, ào ra như đê vỡ.

Đời này của cậu không có ước mơ cũng không có tín ngưỡng, thậm chí chưa từng kiên trì làm bất kỳ chuyện gì, chỉ có duy nhất người trước mặt này ba lần bảy lượt khiêu chiến giới hạn của cậu.

“Làm gì?!” Tống Duy cố sức giật tay mình ra.

Mạnh Thụy Thư căng thẳng, dùng bên tay còn lại lau nước mắt cho Tống Duy, “Đừng khóc.”

Tống Duy nghiêng đầu thoát khỏi tay hắn, hung hăng dụi mắt, “Ai khóc? Anh có thấy phiền không hả?”

“Mọi người đều đang nhìn…” Mạnh Thụy Thư kéo mạnh đối phương lại gần, tiếp tục lau nước mắt cho cậu, “Xin lỗi, năm đó lúc đi không kịp nói với em…”

“Tôi rất thân với anh à?! Ai thèm quản anh đi đâu!” Tống Duy ngắt lời.

Biểu cảm Mạnh Thụy Thư hơi cứng lại, “Đúng đúng, em mặc kệ anh đi đâu, vậy vì sao em khóc?”

Tống Duy bực bội gỡ tay hắn ra, “Đã nói là không khóc, anh thật khiến người ta chán ghét.”

“Đúng đúng, anh là đồ đáng ghét, đồ đáng ghét mời em đi ăn một bữa tiệc lớn có được không?”

Tống Duy che mặt, ngồi sụp xuống, trong lòng không biết là đau khổ hay cảm xúc nào khác. Cậu đã chuẩn bị tâm lý quên người này đi, nhưng lại không kìm được mà vui mừng khi gặp lại hắn, muốn đi ăn cơm với hắn, muốn nhìn lại bộ dạng sạch sẽ thái quá của hắn lúc trước.

Không có tiền đồ! Tống Duy âm thầm tự mắng mình.

Mạnh Thụy Thư cũng ngồi xuống, trong lòng áy náy, không biết phải làm thế nào mới trấn an được cảm xúc của Tống Duy.

“Tống Duy, anh xin lỗi, lúc ấy…” Hắn cảm thấy mình không còn đường nào để ngụy biện, vốn tưởng rằng sau ba năm Tống Duy sẽ quên được hắn đi, dù sao cậu cũng chỉ là một đứa trẻ, không ngờ cậu lại thương tâm như thế này, nhất thời, Mạnh Thụy Thư cảm thấy mình đúng là một tên khốn kiếp.

“Anh xin lỗi…”

Hai người cứ ngồi xổm cạnh nhau như vậy, giằng co thật lâu.


Tống Duy tỉnh táo lại, nghĩ tới nghĩ lui, ba năm trước cũng chỉ là mình yêu thầm Mạnh Thụy Thư, hắn chẳng làm gì sai. Hắn chỉ là không thích mình mà thôi, nháo thành bộ dạng khó coi như vầy có cần thiết không?

“Chân tôi tê rần rồi….” Tống Duy lí nhí nói.

Mạnh Thụy Thư vội đứng lên trước rồi đỡ cậu đứng lên theo, “Đứng dậy từ từ thôi.”

Tống Duy cảm thấy thật mất mặt, nhìn những ánh mắt tò mò xung quanh, lặng lẽ rút tay mình ra khỏi tay Mạnh Thụy Thư, “Ừm…”

Sau khi bình tĩnh lại, hai người đều có chút xấu hổ, Tống Duy yên lặng đeo balo đi trước, không hé răng nói lời nào.

Mạnh Thụy Thư đi theo sau, mãi cho đến khi đi vào trong, nhìn Tống Duy dùng điện thoại quét máy hắn mới hoảng hốt nhận ra mình chưa mua vé, cũng không có app luôn.

Tống Duy đi vài bước mới phát giác người đằng sau có gì đó sai sai, cậu quay lại nhìn, cạn lời thở dài, đưa di động cho hắn, chờ hắn quét app xong mới xoay người đi tiếp.

Mạnh Thụy Thư trả điện thoại lại cho Tống Duy, “Từ khi nào bắt đầu ngồi tàu điện ngầm?”

Tống Duy không nhìn Mạnh Thụy Thư, hờ hững trả lời: “Rảnh rỗi nên ngồi thử.”

Mạnh Thụy Thư: “…..”

Hai người xuống ở trạm gần A đại, Tống Duy nhìn hắn vẫn còn theo mình, không nhịn được mở miệng hỏi: “Anh không đi à?”

Mạnh Thụy Thư mím môi, đáp: “Em còn chưa ăn cơm…”

Tống Duy ngốc lăng, không kiềm được mà cong khóe môi, trong lòng cảm thấy một chút ngọt ngào nhợt nhạt.

“Nhưng mà tôi sắp phải đi học rồi.”

Mạnh Thụy Thư nhìn đồng hồ, “Mấy giờ vào học?”

“14h20.”

“Khi nào tan học?”

“Hả?” Tống Duy hoài nghi nhìn hắn, “Bốn giờ. Anh muốn làm gì?”

“Học ở giảng đường lớn?” Mạnh Thụy Thư vẫn tiếp tục hỏi.

“Ờm… hình như là vậy.” Tống Duy cảm thấy có gì đó không ổn.

“Vậy thì đi thôi, đi tìm cái gì ăn rồi anh đi học với em.”

Tống Duy: “???”

Hai người tìm được một tiệm bánh ngọt gần trường, Mạnh Thụy Thư mua cho cậu hai cái, chờ cậu ăn xong rồi cùng đi vào lớp.


Tống Duy ngập ngừng hỏi người đối diện, “Anh… không ăn à?”

Mạnh Thụy Thư cười, “Em cứ ăn thoải mái đi.”

Tống Duy buồn bực, rõ ràng là đang tốt bụng quan tâm hắn mà, cậu tức giận gặm hai ba miếng hết luôn cái bánh thứ hai.

“Được rồi, ăn xong thì vào lớp thôi.”

Khi đến khu giảng đường, Tống Duy nhịn không được, hỏi: “Anh có chắc chắn muốn vào học không?”

“Tại sao lại không chắc?” Mạnh Thụy Thư nhìn cậu, xem lại giờ giấc, “Sắp đến giờ rồi, có khi nào hôm nay phải ngồi hàng đầu?”

Tống Duy: “Ở trong lớp tôi sẽ coi như không quen biết anh.”

Mạnh Thụy Thư cạn lời, “Có cần thiết phải như vậy không?”

“Cần, nhỡ đâu bạn gái của anh lại hiểu lầm.”

“Hả?” Mạnh Thụy Thư sửng sốt, tự hỏi mình có bạn gái từ khi nào.

“Hả cái gì, nhanh lên, chúng ta phải chiếm được hàng cuối.”

Mạnh Thụy Thư: “…..”

Tống Duy cố tình đưa Mạnh Thụy Thư vào từ cửa sau, nhưng vì cấu trúc bậc thang nên người ở hàng sau dù có ngồi xuống vẫn rất dễ bị nhìn thấy.

Tống Duy nhìn Mạnh Thụy Thư, không nhìn ra cảm xúc của hắn, cậu thầm thì hỏi nhỏ, “Anh có cần đeo khẩu trang vào không?” Có vài người ở hàng ghế đầu đang quay lại nhìn rồi.

Mạnh Thụy Thư mỉm cười, tư thái thoải mái, “Lo đọc sách của em đi.”

Ngồi trước Tống Duy là một cô bạn cùng lớp, dường như cô gái đã nghe thấy cuộc nói chuyện của họ, nhiệt tình quay lại tán gẫu, “Đây là phải là bạn trai của cậu phải không? Đẹp trai thật đấy.”

Tống Duy sững người, không ngờ cô bạn lại hỏi trực tiếp như vậy, biểu cảm cứng ngắc, “Không phải.”

“Hả?” Cô gái ngạc nhiên.

Mạnh Thụy Thư nhìn cô bé đang ngại ngùng, mỉm cười nói: “Vẫn chưa phải.”

Cô gái lập tức hiểu ra, “À ~ Vất vả cho anh đẹp trai rồi, Tống Duy lớp bọn em rất nổi tiếng ở trường đó.”

“Thật à?” Mạnh Thụy Thư liếc nhìn khuôn mặt sững sờ của Tống Duy, “Cảm ơn em đã nhắc nhở, anh sẽ chú ý.”

Tống Duy: “???”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui