Nghiêm Ngôn cầm áo khoác chuẩn bị ra cửa, Tô Tiểu Mễ nằm trong chăn gọi hắn: “Ngôn”
“Hả?”
Tô Tiểu Mễ từ trong chăn ló đầu, nhỏ giọng nhắc nhở “Đừng gây án mạng”
“Anh biết chừng mực ” Dứt lời liền đi ra ngoài.
Đi cùng Lưu Ứng Tinh đến một con đường, ánh mắt Nghiêm Ngôn dừng tại cửa nhà trọ có một đám phụ nữ đủ loại đang đứng tìm mối. Cuối cùng chỉ vào cô gái váy trắng ngoắc ngoắc ngón tay, cô gái kia thấy được anh chàng đẹp trai gọi vui vẻ sáp đến, dựa vào người: “Anh đẹp trai, tối nay có muốn với em không? Thấy anh đẹp trai vậy, tối nay em sẽ đặc biệt giảm giá”
Nghiêm Ngôn mặt không biểu tình nhìn cô gái có vẻ thùy mị, đưa cô lên xe, khởi động rời đi.
Đầu kia Phan Giang vẫn giống như trước lảng vảng trước cửa gaybar, thỉnh thoảng giáo huấn mấy người nhỏ bé từ bên trong đi ra, quả thực không biết mệt mỏi. Đang bận rộn thì có một cô gái xinh đẹp ăn diện mát mẻ đi ngang qua, đám người Phan Giang lập tức huýt gió, cô gái quay đầu biểu tình quyến rũ: “Mấy anh nhìn cái gì đó, chán ghét?” Giọng nói nũng nịu oán trách gần như hòa tan bọn đàn ông.
Đám người nọ bị hấp dẫn, sồ sồ đến vỗ mông cô gái: “Xem chỗ này của em nè, mặc lộ như vậy không phải muốn ra ngoài dụ dỗ đàn ông, có muốn mấy anh giúp em không?”
Cô gái đỏ mặt: “Nói gì đó, người ta là con gái đàng hoàng nha”
“Để anh xem thử em đàng hoàng cỡ nào” Phan Giang là người đầu tiên vòng tay ôm cô gái, cô gái ỡm ờ không chịu đi, một lát sau vẫn bị cứng rắn ép vào phòng trọ nhỏ.
Đợi sau khi xong việc cửa phòng đột nhiên bị đẩy mở, một đám người to con xông vào, bọn người Phan Giang bỗng cảm thấy trước mắt tối sầm hôn mê bất tỉnh. Lần nữa tỉnh lại đã nằm trong kho hàng, tay chân bị trói, miệng bị dán băng không cho lên tiếng, ánh đèn trong kho hàng rất tối nhưng vẫn có thể thấy đối diện có một người ngồi trên ghế hút thuốc, cà vạt kéo mở, toàn thân tản ra hàn khí bức người. Thấy bọn họ đều tỉnh dậy liền ném đầu thuốc lá trên mặt đất, giậm chân đứng lên, ánh mắt Phan Giang trừng to hết cỡ, miệng lẩm bẩm nói chuyện lại vì băng dán mà nghe không rõ
Nghiêm Ngôn tháo ra băng dán trên miệng Phan Giang, đau đến Phan Giang mắng to: “Mẹ nó, mày là ai, có bệnh hả”
“Tao là ai à? Tao chính là đàn ông của người hôm qua bị mày đánh đó”
“Thì ra là tụi đồng tính muốn mửa, mẹ nó, thế giới này sao có nhiều quá vậy”
Nghiêm Ngôn quăng tay cho Phan Giang một cái tát khiến đầu hắn nổi đầy sao: “Xem ra mày còn chưa hiểu, cậu ta không phải người mày có thể đụng vào” Vừa nói một cước hung hăng dẫm lên sinh mạng Phan Giang, sắc mặt Phan Giang tái mét, gầm lên: “Đau, mẹ nó,mày,mày có bệnh đúng không”
Nghiêm Ngôn liếm đôi môi khô nứt, cúi xuống siết cằm Phan Giang : “Hiện tại nói cho tao biết, ai là đồ đê tiện?”
“Mẹ nó, mày chứ ai. . . . .” Phan Giang gào to
Bị Nghiêm Ngôn tăng thêm lực đạo, rốt cục chịu không nổi cầu xin: “Tôi, là tôi” Mẹ nó, anh hùng không cần phân hơn kém, chờ ông đây thoát ra sẽ đi báo cảnh sát, bắt tên điên đồng tính này.
Mấy tên đồng bọn bên cạnh nhìn thấy hết thảy, bị dọa sợ đến động cũng không dám động.
Nghiêm Ngôn buông ra Phan Giang, đi tới đi lui trước mặt bốn gã đàn ông, tay nắm lên ống tuýp trên mặt đất dừng ở giữa hai gã: “Chân hai người đạp lên mình cậu ấy đúng không?” Dứt lời vung gậy đánh mạng lên hai đầu gối gã kia, hai người nọ đau đến cả người run lẩy bẩy, miệng không thể nói chỉ có thể sống chết mở to đôi mắt.
“Yên tâm, tôi sẽ chừa lại cái mạng, dù sao bên ngoài vẫn có việc đang chờ tụi bây”
Nghiêm Ngôn lại quay đến trước mặt người khác, nheo lại ánh mắt nguy hiểm “Mày là người túm tóc cậu ta đúng không?” Dứt lời liền vòng ra phía sau người run rẩy liên hồi, túm lấy tóc hắn, từ túi rút ra một con dao sắc bén quơ trước mặt, cuối cùng rơi xuống mái tóc, lúc Nghiêm Ngôn hạ dao xuống người nọ đã sợ đến lăn ra đất ngất lịm.
Cuối cùng Nghiêm Ngôn lần nữa trở lại trước mặt Phan Giang: “Mày tới nói cho tao biết ai làm sỉ nhục đàn ông?”
“Cậu, cậu bỏ qua cho tôi đi, tôi không biết tên đó là người của cậu, sau này sẽ không dám”
“Tao đang hỏi mày cái gì” Nghiêm Ngôn lạnh lùng cường điệu câu hỏi
“Tôi, tôi, mẹ nó, tôi mới là sĩ nhục của đàn ông”
“Nhưng tao lại thấy trong mắt mày không phải vậy”
“Tôi không có, xin cậu, xin cậu bỏ qua cho tôi, tôi sau này tuyệt đối không xuất hiện trước mắt cậu”
“Nếu tao đã đến tìm mày không phải chỉ nói xin lỗi xin lỗi là có thể giải quyết” Nghiêm Ngôn mặt mày lạnh tanh từ trong túi lấy ra bình bôi trơn, trước gương mặt tái mét của Phan Giang quơ qua quơ lại: “Biết đây là gì không? Đây là sản phẩm mới được quảng cáo rùm beng là thuốc bôi cực trơn, chẳng biết có phải thật không. Phan Giang, mày giúp tao thử xem” Phan Giang còn muốn xin tha lại bị Nghiêm Ngôn đem bình hung hăng nhét vào trong miệng, cổ họng lập tức tiếp nhận dòng chất lỏng dinh dínhkhó chịu muốn chết.
Cuối cùng đổ hết không còn sót một giọt, Nghiêm Ngôn mới ném đi cái bình, ở trong miệng mỗi người nhét một viên thuốc, cởi ra dây trói trên người Phan Giang, Phan Giang ngã xuống đất liều mạng ho kha , hai tay cùng hai chân vẫn bị dây trói buộc. Nghiêm Ngôn đem dao đặt ở một trong bốn người sau đó chậm rãi rời đi: “Nếu không muốn chết ở chỗ này cứ dùng miệng để tháo đi” Mở ra cánh cửa, rời đi để lại bốn người bọn họ.
Khoảng một canh giờ sau, bọn người Phan Giang mới chạy được ra khỏi kho hàng, ôm đầu choáng váng chạy đến cục báo cảnh sát, còn chưa nói gì với cảnh sát đã bị một cô gái khóc lớn tiếng kể tội: “Chính là bọn họ, chính là bọn họ, bọn họ đã cường bạo tôi”
Đầu óc Phan Giang rối tinh rối mù, vẫn thấy rõ cô gái trước mắt: “Thối lắm, mẹ nó, cô nói dối” Mấy cảnh sát nhào đến giám giam giữ bốn người nhóm Phan Giang, một cảnh sát ở trước mặt nói: “Trong người cô gái kia phát hiện có thuốc gây mê, hơn nữa có nhân chứng mục kích bọn anh bức ép cô ấy vào phòng trọ. Nếu như không phải các anh làm, chờ kiểm nghiệm kết quả sẽ biết.” Cảnh sát nói có kẻ mục kích là người trong gaybar.
Phan Tinh rốt cuộc biết xảy ra chuyện gì: “Mẹ nó, ông đây bị hãm hại, chúng tôi bị bọn đồng tính chết tiệt bắt giữ, còn…….” Cảnh sát nhìn thấy ánh mắt mấy người này mơ màng không rõ cùng cách nói chuyện kỳ quái, hỏi: “Có phải các người cắn thuốc?” Nói xong đảo mắt ra hiệu cho cộng sự bắt giam mấy tên mắng chửi thô tục này.
Nghiêm Ngôn ngồi trên xe ngoài cục cảnh sát, thấy đám bọn họ bị bắt giam mới hài lòng lái xe về nhà. Ở nhà Tô Tiểu Mễ lo lắng đi lòng vòng, chờ Nghiêm Ngôn trở lại liền đánh giá cao thấp toàn thân: “Anh có đánh nhau, có bị thương chỗ nào không?”
“Anh là dạng người bạo lực thích giải quyết bằng bạo lực vậy sao?”
“Giải quyết?”
“Giải quyết”
Tô Tiểu Mễ nhìn bộ dáng Nghiêm Ngôn là biết hắn không muốn hé lộ quá trình giải quyết, không thể làm gì khác hơn dai dẳn tiến tới trước mặt Nghiêm Ngôn: “Bọn họ có thể trả thù hay không”
“Nếu như bọn họ dám, sau khi ra anh sẽ cho bọn họ vào trở lại”
“Cái gì a, lời này của anh có ý gì, cái gì đi ra rồi lại đi vào” Tô Tiểu Mễ hoang mang rống to: “Anh rốt cuộc làm chuyện sắc sắc gì với bọn họ, cái gì đi ra rồi lại đi vào”
Nghiêm Ngôn mặt mày đen xì, Tô Tiểu Mễ này rốt cuộc nhầm lẫn chỗ nào rồi: “Anh không có làm mấy chuyện như em nghĩ, mà chỉ cho bọn họ biết kết quả khi dễ em ”
Tô Tiểu Mễ nghe Nghiêm Ngôn nói vậy mới yên lòng: “Có phải những người khi dễ em sẽ không có kết quả tốt? Anh sẽ giúp em thu thập bọn họ?”
“Có chuyện gì”
“Lô Y Y ngày ngày đều khi dễ em, anh nhanh giúp em xé cô ta thành mảnh nhỏ đi”
Nghiêm Ngôn không nghe Tô Tiểu Mễ lảm nhảm, trực tiếp đi pha cà phê nhưng Tô Tiểu Mễ vẫn không tha dán chặt vào người Nghiêm Ngôn: “Còn có Chu Cương, Liêu Phi, Cung Gia Hoa, bọn họ lần trước thừa dịp em uống rượu say chụp hình em, đến bây giờ vẫn còn lấy ra châm chọc. Ngôn, bọn họ khi dễ em”
“Còn có, còn có Dương Huy”
“Đúng đúng, không thể buông tha Lưu Ứng Tinh”
“Ngôn, nhanh đi, đánh ngã từng người bọn họ đi”
“Ngônnnnn~~~ mới vừa rồi không phải anh nói ai khi dễ em sẽ không có kết quả tốt”
“Anh đâu có nói”
“Anh rõ ràng vừa nói”
“Anh đâu có nói”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...