Về đến nhà, đến lúc dùng cơm Tô Tiểu Mễ vẫn giữ vẻ mặt cau có, mẹ Tô nhìn thấy con trai như vậy không nhịn được hỏi: “Tiểu Mễ, con lại có chuyện gì?”
“Mẹ, thật ra còn chuyện con chưa nói, mẹ cũng biết Nghiêm Ngôn đúng không. Người nhà hắn mặt dù có tiền nhưng không có ấm áp tốt đẹp như nhà chúng ta, mẹ hắn vì hận bố hắn hoa tâm tết này một mình ra nước ngoài du lịch, mà bố của Nghiêm Ngôn cũng không về nhà bởi vì ông ta muốn ở cùng tình nhân, bỏ rơi đứa con thân sinh. Tuy rằng Nghiêm Ngôn chưa một lần kể khổ nhưng nhiều lần con nhìn thấy hắn lén lau nước mắt giả bộ kiên cường. Hiện tại hắn tự nhốt mình trong phòng đón năm mới, bởi vậy con muốn dẫn hắn cùng đến nhà bà nội, thật không đành lòng nhìn hắn tự mình ngậm lấy đau khổ” Tô Tiểu Mễ càng nói càng bi thương
Mẹ Tô nghe mà cũng xót cả lòng: “Không ngờ đứa nhỏ Nghiêm Ngôn này đáng thương vậy, sao con không chịu nói sớm cùng lắm bảo cậu ta đến cùng gia đình chúng ta mừng năm mới”
Bố Tô ở bên cạnh phụ họa: “Vậy con gọi điện hỏi xem cậu ta có chịu đến nhà bà nội ở nông thôn không? Haizzz, Tiểu Mễ sau này con phải biết quan tâm đến người nhà hơn đấy”
Tô Tiểu Mễ vô cùng hiểu lễ vỗ vỗ bả vai Bố Tô: “Bố yên tâm, con hiểu “
Mỗi khi đụng đến mấy vấn đề này Tô Tiểu Mễ đặc biệt thông minh, nếu cậu gọi Nghiêm Ngôn nhất định không đi, vì thế cậu đem mục tiêu chuyển hết trên người mẹ Tô: “Mẹ, mẹ cũng biết Nghiêm Ngôn da rất mặt mỏng. Nếu con gọi hắn sẽ nghĩ con đang thương hại hắn, nên mẹ….” Khẩu khí như bậc trưởng bối
“Chuyện này cứ giao hết cho mẹ”
Ở đầu bên kia Nghiêm Ngôn bỗng nhiên thấy sống lưng lạnh buốt. Ngay sau đó điện thoại run lên, từ nhà Tô Tiểu Mễ gọi đến.
“Alô?”
“Nghiêm Ngôn đúng không, dì Tô đây đây, ngày mai Tiểu Mễ phải về nhà bà nội, một mình nó đi dì lại không yên lòng, dì có thể nhờ cháu đi cùng Tiểu Mễ được không, cháu sẽ không từ chối ghét bỏ bà nội Tiểu Mễ ở nông thôn chứ?”
Nghiêm Ngôn không phải kẻ ngốc, đã nói rõ thế này là muốn hắn đi cùng còn gì: “Không có đâu dì, vừa lúc cháu cũng rãnh rỗi”
“Vậy thì tốt quá, vậy thì phiền cháu rồi.Còn nữa, cháu đừng quá thương tâm” Nói xong cúp điện thoại
Nghiêm Ngôn nheo lại hai mắt, đừng quá thương tâm?
Ngày thứ hai, Tô Tiểu Mễ xách theo hành lý xuất hiện trước cửa nhà Nghiêm Ngôn, Nghiêm Ngôn mới vừa mở cửa đã bị Tô Tiểu Mễ như con sói đói khát bổ nhào lên người: “Ngôn ~~~” làm nũng >_<
“Em đã nói gì với bố mẹ?” Nghiêm Ngôn mặt không chút biểu tình hỏi, cả người Tô Tiểu Mễ run lên từ trên người Nghiêm Ngôn nhảy xuống: “A, ha ha, quần áo anh thu xếp xong chưa, chúng ta nhanh đi thôi, còn phải đón xe nữa đỏ”
Tô Tiểu Mễ chạy trối chết phóng đến phòng ngủ, thấy Nghiêm Ngôn không chú ý liền dùng thước đo bình “tiểu nhuận” so với trước có ít hơn không, hừ, may không có ít, nếu không anh chết chắc. Tô Tiểu Mễ nhìn về phía cửa ngẫm nghĩ, lại lấy thêm chút quần áo ngày thường Nghiêm Ngôn hay dùng nhét vào trong túi mình, sau đó mới tíu ta tíu tít chạy ra ngoài: “Ngôn, chúng ta đi thôi”
Ngồi trên xe trở về nông thôn Tô Tiểu Mễ bắt đầu phát huy trí tưởng tượng biến hóa đa dạng của mình, chỗ ở bà nội rất ít người, đầu tiên cậu có thể cùng Nghiêm Ngôn nắm tay đi dạo khắp núi, hái hoa, Nghiêm Ngôn sẽ dùng hoa đóa đan thành một vòng hoa đội lên cho cậu, hơn nữa thị lực bà nội cậu lại không tốt, thính lực cũng không hơn là bao, chuyện của cậu cùng Nghiêm Ngôn sẽ không bị phát hiện, nghĩ tới đây Tô Tiểu Mễ vỗ mạnh lên đùi, chỗ của bà nội quả nhiên là nơi tốt nhất để nói chuyện yêu đương.
Nghiêm Ngôn ngồi bên cạnh thấy Tô Tiểu Mễ một lát cau mày, một lát lại cười ngây ngô, thầm nghĩ quả nhiên điên rồi, tiện tay lấy ra MP3 nhét vào tai, cầm quyển sách lên đọc.
Dọc theo đường đi Tô Tiểu Mễ hưng phấn đến ngồi không yên, xuống xe hết nhảy Tây đến nhảy Đông giống như hầu tử nhốn nháo trước mặt Nghiêm Ngôn. Sau đó Nghiêm Ngôn lại bị cậu kéo ngồi lên ba bánh, dọc đường xốc nảy khiến xương hai người muốn vỡ vun ra. Một canh giờ sau Tô Tiểu Mễ mới xuống xe đã đứng ngoài sân hô to: “Bà nội, cháu đã trở về”
Ngay sau đó một chú chó trong nhà chạy đến trước Nghiêm Ngôn cùng Tô Tiểu Mễ, hộc đầu lưỡi phe phẩy cái đuôi, Tô Tiểu Mễ hô to một tiếng chạy ra chắn trước mặt Nghiêm Ngôn: “Không cho phép mày chạm vào Ngôn, không cho, không cho a, mày ăn phân mà vẫn còn sống, hay thật đấy, không ngờ ăn phân lại có thể kéo dài tuổi thọ đến vậy?”
Phía sau bà nội Tô Tiểu Mễ tập tễnh đi tới: “Tiểu Mễ, con về rồi hả, vị này là bạn con đúng không, mẹ cháu đã gọi điện nói với bà rồi”
Tô Tiểu Mễ vẫn giữ nguyên tư thế bảo vệ Nghiêm Ngôn: “Ngôn, anh yên tâm, em sẽ không để cái tên ăn phân này đụng vào bất cứ chỗ nào của anh đâu, bà nội, tại sao Tiểu Hắc còn sống”
“Tiểu Hắc chết lâu rồi, nó là con hắn”
Nghe thấy Tô Tiểu Mễ mới dám thả lỏng, tuy nhiên vẫn vô cùng cảnh giác nhìn chằm chằm cái con đen thui kia, mẹ sao con vậy, mẹ nó thích liếm phân thì gia tộc nó cũng thích. Tô Tiểu Mễ mãi suy nghĩ Nghiêm Ngôn đi lướt qua cậu, đến trước mặt bà nộ cười vui vẻ: “Bà nội, chào, thân thể bà xem ra vẫn còn rất khỏe đây, thế ông đâu hở bà?”
“Ông ấy sao, ổng qua phố bên kia đánh bài”
“Ngại quá, khoảng thời gian tới con đến đây phiền ông bà rồi”
“Đừng nói vậy chứ, đứa nhỏ này thật hiểu chuyện hơn Tiểu Mễ nhà bà “
Ảo giác, tuyệt đối là ảo giác, người đứng trước mặt là ai vậy, Nghiêm Ngôn bình thường không bao giờ cho cậu sắc mặt tốt chứ đừng nói cười toe toét như bây giờ trước mặt bà nội, thế giới này quả nhiên điên mất rồi. Tô Tiểu Mễ canh cánh trong lòng đi theo phía sau hoài nghi nhìn Nghiêm Ngôn đến khi vào nhà, nhà bà thuộc hàng cấp bốn, tất cả đều nhà trệt, có bốn gian phòng chính giữa đặt bài vị tổ tiên, kế phòng ông bà nội có một gian, nơi đó là nhà bếp.
“Nghe các con đến bà đã chuẩn bị xong hai gian phòng”
Những lời của bà nội khiến Tô Tiểu Mễ phục hồi tinh thần: “Hai phòng gì?”
“Tiểu Mễ, con ở đây còn Nghiêm Ngôn ở phòng khách.” Ngón tay bà nội chỉ vào gian này rồi đến gian kia: “Để bà đưa các con đi xem” Cậu và Nghiêm Ngôn không phải ở chung một chỗ? Nhà bà nội sao có nhiều phòng quá vậy, thật không vui, sớm biết lúc tết cậu sẽ không đốt hết pháo mà chừa lại một ít, bây giờ có thể cho nổ căn phòng rồi.
Bà nội tiếp tục đưa Tô Tiểu Mễ cùng Nghiêm Ngôn đến phòng khách: “Nghiêm Ngôn, cháu ở đây đi”
“Dạ” Lễ phép, khóe môi mang theo nụ cười hòa nhã.
“Tiểu Mễ, cháu cũng về phòng dọn dẹp đi, để bà đi pha chậu nước cho các con rửa mặt” Thừa dịp bà nội rời đi, Tô Tiểu Mễ nhấc hành lý lên thần thần bí bí chạy vào phòng của mình. Nghiêm Ngôn thấy có điều bất thường bèn đi tới xem, ai ngờ phát hiện Tô Tiểu Mễ lại từ trong túi lấy ra thiết chùy gõ gõ vào giường, cái cậu này ngay cả thứ đó cũng mang đến. Tuy nhiên Nghiêm Ngôn đứng bên cạnh không đi đến ngăn cản, dù sao hành động của cậu ta cũng đem lợi ích thật to cho mình nên chỉ đứng cạnh cửa hút thuốc lá, lúc thấy bà nội tới mới nhẹ giọng hô: “Tô Tiểu Mễ, bà nội của em tới”
Tô Tiểu Mễ vội vàng đem thiết chùy cất vào túi, oa oa kêu to sau đó vọt tới bên cạnh bà nội: “Bà nội, giường này hư rồi bảo cháu làm sao ngủ, trước kia cháu đã nói gỗ này dễ hư lắm rồi mà”
Bà nội nghe Tô Tiểu Mễ nói như vậy liền nhíu mày, để xuống chậu nước đi vào phòng nhìn, quả nhiên hư rồi còn hư một cách kỳ lạ, hơi buồn bực gằng: “Không thể nào, buổi sáng bà dọn dẹp nó vẫn còn rất tốt mà”
“Bà nội, hôm nay cháu phải ngủ ở nơi nào?”
“Để bà đi sang nhà hàng xóm mượn đỡ cái giường”
Tô Tiểu Mễ vừa nghe tay chân luống cuống: “Đừng mà, phiền lắm bà ơi, cháu ở cùng phòng Nghiêm Ngôn cũng được”
“Bà sợ hai con phải chen chúc?”
“Không sao, hai thằng con trai sợ gì chen chúc, mấy ngày nữa sẽ quen thôi, đúng không?” Tô Tiểu Mễ quay sang nháy mắt ái muội với Nghiêm Ngôn.
Dứt lời vui vẻ vui vẻ xách hành lý chạy vào phòng Nghiêm Ngôn, Nghiêm Ngôn ôm tay nhìn Tô Tiểu Mễ thu xếp đồ đạc, hỏi: “Tô Tiểu Mễ, em có cần khát khao vậy không?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...