Làm việc trong quán bar có thể kiếm được rất nhiều tiền, nhưng tiền này cũng không dễ lấy.
Ngay khi Tô Thu Tử vừa bước lên sân khấu hâm nóng bầu không khí, bên dưới đã vang lên rất nhiều tiếng la ó.
"Ngực tấn công, mông phòng thủ, tướng tá ngon như thế, che lại làm cái gì?"
Đây không phải lần đầu tiên Tô Thu Tử đến quán bar, nơi này ngư long hỗn tạp, dù người khác nói cái gì cũng nhất định không được phản ứng lại, nếu không họ sẽ không buông tha cho cô.
Nghe thấy những lời bình luận của người bên dưới khán đài, Tô Thu Tử chỉ mỉm cười, nói mấy câu làm nóng hiện trường rồi đi xuống.
Thật ra, các buổi diễn ở quán bar đều không yêu cầu người dẫn chương trình làm nóng không khí, hầu hết những người tới đây đều có sẵn máu sung trong người, chỉ sau một vài màn biểu diễn, tiếng nhạc và tiếng la hét đinh tai nhức óc đã hòa vào nhau.
Tô Thu Tử sau khi kết thúc phần việc của mình liền đi đến bên quầy bar ngồi xuống.
Tiếp theo đó là phần biểu diễn hài kịch của Lâm Thanh, tầm nhìn ở đây rất tốt, có thể quan sát được cô ấy đang đối diễn với đàn anh của mình trên sân khấu.
Ngay khi cô vừa ngồi xuống, một vài người đang ngồi trên các dãy ghế khác đã đứng dậy đi về phía cô.
Phần lớn đều là con trai trạc tuổi cô, ngoại hình cũng không tệ, ăn mặc hợp mốt, toàn thân đều toát ra khí chất của một phú nhị đại.
Mấy người đó khi qua đây, đầu tiên là tụ tập lại một chỗ rồi nói vài câu gì đó, một lúc sau, có người vỗ vào bả vai cô, Tô Thu Tử định thần lại, chàng trai đứng gần nhất đang làm động tác đưa ly rượu cho cô.
"Anh mời em một ly." Bề ngoài người con trai này không tệ, nước da trắng, mũi cao, đôi mắt hơi nhỏ, có chút giống với mấy diễn viên người Hàn Quốc.
Ly rượu vừa được đưa tới, mấy người đi theo sau chàng trai đồng loạt lên tiếng.
Chàng trai kia nhìn cô, hơi chu môi ra hiệu cho cô mau uống cạn.
Tô Thu Tử không muốn đắc tội với những người này, nhưng cô cũng biết rằng rượu được người khác trong quán bar đưa tới không thể tùy tiện uống được.
Cô bày ra dáng vẻ hối lỗi, xua tay từ chối: "Chồng tôi quản rất nghiêm, không cho tôi uống rượu ở bên ngoài."
Câu nói này khiến mấy người kia đều sửng sốt, sau đó phá lên cười.
Chàng trai kia mỉm cười hỏi cô: "Người chồng kia chắc là bạn trai em đúng không? Không sao đâu, em cứ uống đi.
Anh chỉ muốn kết bạn với em thôi mà.
Rượu này sạch sẽ lắm, bên trong không bỏ gì đâu."
Tô Thu Tử lắc đầu, mỉm cười đính chính lại: "Không phải bạn trai, tôi đã kết hôn rồi."
Cô vừa dứt lời, sắc mặt của chàng trai kia liền thay đổi, chắc là đang suy nghĩ xem lời cô nói là thật hay giả.
Nhưng người ở phía sau cậu ta thì không được kiên nhẫn như vậy, vẫn cố chấp đưa ly rượu cho cô, nói: "Em trông còn trẻ như vậy sao đã vội cùng anh ta bước vào nấm mồ tình yêu sớm thế chứ? Với cả, dù là kết hôn rồi thì sao, em vẫn có thể hồng hạnh vượt tường nha..."
Câu cuối cùng được hắn ta nói ra vô cùng ái muội, ngay sau khi hắn vừa dứt lời, một vài người phía sau cũng nở nụ cười đầy ẩn ý.
Trong khi mấy người kia vẫn đang cười cười nhìn cô, ly rượu trước mặt Tô Thu tử đã bị một bàn tay lấy mất.
Ly cocktail màu lam được đặt lên quầy bar, Tô Thu Tử còn chưa kịp phản ứng, trong tay đã có thêm một ly nước trái cây.
Cô hơi sửng sốt, ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông, anh ta đang đứng ngay bên cạnh, đôi mắt đen sâu rũ xuống nhìn cô.
Người đàn ông vừa đi tới, tiếng cười ái muội đột ngột dừng lại, mấy người đó nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt này, trong lúc nhất thời không biết phải nói gì.
Người đàn ông toát ra khí chất trưởng thành, thành thục mà ổn trọng, dáng người cao lớn, khí chất nho nhã thanh lịch, sức hấp dẫn người đàn ông này toát ra vượt xa tầm với của bọn họ.
Đây là lần đầu tiên hai người gặp lại sau đêm tân hôn.
Tô Thu Tử vẫn chưa hoàn hồn lại, cô vẫn không biết nên chào hỏi với Hà Ngộ như thế nào.
Chỉ cầm theo ly nước trái cây đứng dậy từ trên ghế, bước đến gần anh, gọi một tiếng: "Ch...chồng."
Đôi môi cô hơi mím lại, Hà Ngộ nhàn nhạt đáp lời.
"Ừm."
Sau khi Tô Thu Tử kết thúc buổi diễn tối hôm đó, cô lên xe về nhà cùng Hà Ngộ.
Anh có uống một chút rượu, đang nhắm mắt nghỉ ngơi, Tô Thu Tử cũng không quấy rầy anh, hai người đều trầm mặc suốt quãng đường về nhà.
Sau khi về đến nhà, Hà Ngộ dùng phòng tắm ở tầng hai tắm rửa, Tô Thu Tử ngửi thấy mùi rượu và khói thuốc trên người mình nên cũng đi vào phòng dành cho khách để tắm.
Sau khi tắm rửa xong, cô đi ra thì thấy Hà Ngộ đang ngồi trên sopha phòng khách gọi điện thoại, từ nội dung cuộc trò chuyện thì có lẽ anh đang sắp xếp công việc cho ngày mai.
Cúp điện thoại xong, anh với lấy cốc nước trên bàn uống một ngụm.
Hà Ngộ đảo mắt nhìn quanh căn nhà một vòng, sạch sẽ và ngăn nắp, không có gì thay đổi so với trước khi anh rời đi.
Anh như nhớ ra điều gì đó, quay đầu nhìn về phía cầu thang.
Tô Thu Tử đứng ở cuối cầu thang, đầu hơi cúi như đang suy nghĩ điều gì.
Cô mặc một bộ đồ ngủ bằng bông ở nhà.
Mái tóc dài xõa ra, dưới ánh đèn, hàng mi dài và dày cùng đôi mắt nâu trong veo càng lộ rõ hơn.
Cô gái ít nói này, khác hoàn toàn so với người dẫn chương trình anh đã gặp ở quán bar buổi tối hôm nay.
Sau khi đưa cô đến gặp mẹ, Hà Ngộ mới biết rằng cô học chuyên ngành Phát thanh và Truyền hình ở trường đại học.
Còn lại anh không biết một chút gì về công việc của cô, hiểu biết về cô thậm chí còn ít hơn.
"Em làm ở quán bar à?" Hà Ngộ nhìn cô và hỏi.
Hàng lông mi hơi run lên, cô ngước mắt nhìn anh, lắc đầu nói: "Không phải, chỉ là làm thêm thôi.
Bình thường em làm thực tập sinh ở đài truyền hình, cuối tuần đến phòng gốm giúp đỡ, nhưng vì công việc hôm nay có thể kiếm được nhiều hơn nên mới đến đó."
Cô đang là sinh viên năm cuối, đồng thời đang thực tập và làm thêm công việc bán thời gian.
Ngày cưới hôm đó, cô chỉ hỏi anh tiền học và tiền sinh hoạt, những khoản khác thì không hề đề cập đến.
"Thiếu tiền?" Hà Ngộ hỏi.
Tô Thu Tử nắm lấy tay vịn cầu thang, cô cảm thấy mình và Hà Ngộ bây giờ giống như thầy trò vậy.
Thầy giáo bắt được lỗi vi phạm của cô, bây giờ đang tiến hành tra hỏi.
Khi câu hỏi này được đặt ra, Tô Thu Tử sững người một lúc.
Cuối cùng, cô chỉ nói: "Dù sao cũng là sinh viên nghèo mà."
Hai người nói chuyện cách nhau một khoảng lớn, khi giọng nói cô truyền đến chỗ anh đã nhỏ đến mức không nghe được.
Hà Ngộ đứng dậy khỏi ghế sopha và đi về phía Tô Thu Tử.
Người đàn ông đã thay bộ quần áo sáng màu ở nhà, dù vậy, dáng người cao lớn kia trông vẫn rất áp bức.
Tô Thu Tử nắm chặt tay vịn, nhìn anh đang bước đến gần cô.
Vẻ mặt anh không có nhiều biến đổi, vẫn ôn hòa, nhã nhặn.
Anh nhìn cô, mỉm cười, giơ tay đưa cho cô một tấm thẻ, nói: "Về sau sinh hoạt phí cứ dùng tiền trong tấm thẻ này."
Hai người đã kết hôn, hiện tại là người một nhà, là người đàn ông của gia đình, anh nên gánh chịu những khoản chi tiêu trong gia đình.
Tô Thu Tử nhìn tấm thẻ đen trong tay anh, cũng không khách sáo mà đưa tay nhận lấy, gật đầu nói: "Được."
Sau khi nhận tấm thẻ, Tô Thu Tử mới nhớ tới chuyện xảy ra tới nay, cô nhìn anh, nói: "Anh không thích em đến những nơi như vậy à?"
Cô vừa tắm xong, trên người thoang thoảng mùi hương hoa trà, gương mặt trắng nõn cùng với đôi mắt trong veo như ngọc.
Trên người cô toát ra một loại hơi thở trẻ trung và tươi mát, sạch sẽ lại trong sáng, điều này quả thực không hợp với bầu không khí trong quán bar.
"Đó là quyền tự do của em, chỉ cần bảo vệ tốt bản thân là được." Hà Ngộ nhìn cô, sau khi nói xong lại bổ sung một câu: "Anh không phải một người chồng nghiêm khắc."
Sau khi nói xong, anh trở về phòng ngủ, còn Tô Thu Tử nhất thời không phản ứng kịp.
Mãi một lúc sau, cô mới nhận ra lời anh nói ứng với câu bị chồng quản nghiêm của cô ở quán bar, khóe môi cô hơi cong lên.
Hai người lên giường, mỗi người một bên, nhưng dù sao không gian này cũng có hạn.
Tô Thu Tử có thể cảm nhận được hơi thở của người đàn ông, cũng đồng thời ngửi thấy mùi sữa tắm dễ chịu trên người anh, nó giống như sự hòa trộn giữa hương vị tươi mát của nước biển và mùi hương thảo*, khiến người ta có thể tưởng tượng ra dáng vẻ một người đàn ông cao lớn, đẹp trai lại sạch sẽ, khoan khoái.
*Convert là mùi hương thảo, raw là vani.
Tô Thu Tử ngửi thấy mùi thơm, không tự chủ được mà xoay người lại, cô vừa mới nghiêng người, gương mặt đã đụng phải ngón tay người đàn ông.
Lần đụng chạm nho nhỏ này giống như một tín hiệu.
Hai người đã lâu không sinh hoạt như một đôi vợ chồng thực sự, đối với một gia đình bình thường mà nói, chính là tiểu biệt thắng tân hôn.
Ký ức về tình dục và tình yêu của Tô Thu tử chỉ dừng lại ở đêm tân hôn, cảnh tượng đó chợt lóe lên trong đầu, khiến hơi thở của cô trở nên nhẹ hơn.
Ngón tay người đàn ông vẫn ở bên má cô, không gian vô cùng tĩnh lặng, một lúc sau, đầu ngón tay ấy trượt xuống dưới quai hàm cô.
Cằm của cô bị nâng lên một cách nhẹ nhàng, đôi môi ấm áp của người đàn ông bao phủ lấy môi cô, cơ thể Tô Thu Tử lúc đầu căng thẳng đến cứng đờ, sau đó dần dần trở nên mềm nhũn trong nụ hôn sâu.
Đầu óc cô rối bời, đôi tay nhẹ nhàng đặt trên ngực người đàn ông, mân mê những đường cơ bắp săn chắc và mạnh mẽ của anh.
Anh duy trì được một thân hình khá tốt, có cơ bắp nhưng không khoa trương, cường điệu quá với hơi thở đậm mùi hormone của người đàn ông trưởng thành.
"Được không?" Giọng nói của người đàn ông khàn khàn, trước khi tiến hành bước tiếp theo phải hỏi ý kiến của cô.
Bên tai Tô Thu Tử vang lên tiếng nổ lớn, thanh âm run rẩy, nói: "Em vừa mới lấy thẻ của anh...hiện tại cảm thấy có chút kỳ lạ."
Động tác của người đàn ông dừng lại, ánh mắt sâu như đáy hồ nhìn cô chằm chằm.
"Vậy là em muốn trả lại thẻ cho anh sao?"
Anh vừa hỏi xong, cô gái trong lòng liền lo lắng lắc đầu, vội vàng nói: "Không...không được."
Nhìn thấy đôi mắt phủ một tầng sương mỏng của cô, người đàn ông phì cười một tiếng, lại một lần nữa hôn lên môi cô.
Tô Thu Tử tiếp nhận nụ hôn ấy, ánh sáng trong đôi mắt anh dần trở nên đục ngầu.
Cuộc sống như này, Tô Thu Tử cảm thấy có chút ngọt ngào.
_______
Tác giả có lời muốn nói:
Hà Ngộ: Anh không nên quản em sao?
Tô Thu Tử: Đưa tiền đều là đại gia, nên nên nên!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...