Muôn Kiếp Tương Phùng

Khương Phủ

Tứ Bất Tượng uy vũ đáp xuống, nó khuỵu nhẹ đầu gối, hạ thân để người ở trên xuống

Khương Tử Nha ôm thắt eo Triệu Di nhẹ nhàng ẵm cô rời khỏi lưng linh thú. Hắn phất tay

Nhận được lệnh từ chủ nhân, Tứ Bất Tượng dáng đứng thẳng, ngẩng cao đầu gầm lên một tiếng rồi ảo ảnh tan biến

Lúc này hắn mới thật sự có thể toàn tâm toàn ý xem vết thương cho Triệu Di. Đôi tay to lớn lúng túng không biết nên làm gì, trực tiếp nắm vào thì liệu cô ta có đau không?

Thấy Khương Tử Nha cứ nhìn tay mình rồi lóng ngóng, Triệu Di chỉ đành chủ động lên tiếng

" Khương Tiên sinh ta chỗ nào cũng không đau "

Triệu Di nâng tay đưa lại gần đôi lóng ngóng của Khương Tử Nha tỏ ý muốn nói hắn muốn có thể xem không cần phải sợ cô đau

Nhưng Khương Tử Nha theo phản xạ rút tay lại, hắn vẫn không vừa ý, làm sao có thể cầm vào vết thương đang hở của cô được chứ, nó sẽ làm da thịt cô chi chít tê rát

" Tiên sinh định làm gì sao hửm "

" Chậc...à thì chúng ta vào trong trước đã " - Khương Tử Nha ấp úng chỉ đành đứng lùi ra cho cô vào

Hắn đi theo sau, lo lắng nhìn thì thấy trên vai cô cũng bị thương, chú tâm quan sát vết máu của Triệu Di đến khi cô dừng lại trước chính điện, hắn vẫn theo ở phía sau cô. Lúc nhận ra thì khoảng cách giữa hai người đã gần như chạm nhau rồi

Cả hai nhận ra thì có chút ngượng ngùng, Khương Tử Nha lúng túng lùi lại một bước giữ khoảng cách còn Triệu Di thì chỉ biết cuối gầm mặt. Thấy vậy Tử Nha chỉ đành lên tiếng

" A Mãn! " - Khương Tử Nha gọi với vào trong tìm hạt đậu tiểu hầu

Gọi cả buổi mới có người đáp lời, A Mễ từ trong chạy ra mười phần gấp gáp

" Lão gia gọi con " - gương mặt hắn nhem nhuốc tro than, nhìn qua có thể biết người vừa bận rộn từ bếp chạy ra

" Ta đâu có gọi ngươi, A Mãn đâu "

" A Mãn ra ngoài mua ít đồ chưa về, lão gia à người cần gì cứ sai bảo, A Mễ sẽ làm cho người " - A Mễ vừa nói, tay vừa lau vệt mồ hôi trên thái dương

Khương Tử Nha không vội nói, chỉ cau có nhìn xung quanh, sực nhớ gì đó

" Vậy còn Y Trân, Y Trân con bé đâu rồi "

" A...tiểu thư cũng đi rồi "


" Con bé lại đi đâu? "

" Chuyện này con cũng không rõ "

" Thật tình, sao ai cũng đi ra ngoài vào lúc này chứ " - Khương Tử Nha cau mặt bối rối

Hắn nhìn Triệu Di, ruột gan như lửa đốt, cô nói một câu không đau nhưng làm sao hắn có thể an tâm cho được

Dù có thế nào thì cô cũng là người trần, máu cứ liên tục chảy như thế khác gì chờ chết

Lúc này hắn mới nhận ra, cái Khương phủ rộng lớn này vậy mà chỉ có một nữ hầu, con gái nuôi thì không ở trong phủ. Tử Nha nhìn A Mễ, tâm thức lắc đầu không thể, hắn tự nhủ

A Mễ tuy chỉ là hạt đậu nhưng cũng được xem là nam nhân, sao có thể để cậu ta...

" Nếu đã như vậy, A Mễ ngươi mau chuẩn bị nước nóng, một ít xuyên tâm liên và lá sắn thuyền đem vào phòng của ta "

" Nước, xuyên tâm..."

Nói đoạn hắn kéo tay Triệu Di một mạch vào phòng trong khi A Mễ vẫn còn đang lơ ngơ điểm lại số món mà Khương Tử Nha căn dặn hắn

" Ơ...lão gia!...chậc...người thật sự nghĩ con cũng là thần tiên sao, lời nói gấp gáp như vậy để làm gì chứ, A Mễ con cũng đâu có nghe kịp "

A Mễ chỉ đành ra sau chuẩn bị một thau nước, lấy thêm vài loại thảo dược cùng một cái thố lớn

Loay hoay một lúc, hắn cho tất thảy vào cái khay rồi bưng đến, trước phòng riêng của Khương Tử Nha cẩn thận bước vào

" Lão gia, nước nóng đây rồi, cẩn thận, cẩn thận a "

" Được rồi, ngươi ra ngoài đi " - Tử Nha gật đầu ra hiệu

" Dạ vậy A Mễ ra ngoài, lão gia cần gì thì cứ gọi, con ở ngay sau bếp thôi "

" Um, làm phiền ngươi rồi "

" Có gì đâu lão gia " - A Mễ cười ngượng gãi đầu

" Chỉ cần lão gia cần thì đương nhiên là A Mễ sẽ..."

" Được rồi mau đi đi " - Khương Tử Nha vẻ mặt thản nhiên cắt ngang lời A Mễ

" Hì, ờ...dạ "


" Nhớ đóng cửa, ta không gọi tuyệt đối không được vào nghe chưa "

" Dạ! "

A Mễ quay lưng, dang tay đóng cửa song nụ cười cũng vụt tắt, nội tâm chua chát " Ay...tiểu thư như vậy đã đành, lão gia cũng không thèm nghe ta nói hết câu "

Thấy tiểu hầu tử rời đi, Khương Tử Nha mới thở hắt ra. Hắn nhìn Triệu Di, vệt máu đã khô lại đỏ sẫm tay áo. Mảng màu đỏ trên lưng cũng đã không còn lan rộng nữa

Khuôn phòng được chia làm ba gian, bên phải sẽ dẫn vào sàng tiền, Khương Tử Nha tay cầm vật dụng bước qua bậc ngăn cách đi thẳng vào

" Triệu Di, cô...qua đây một chút "

Triệu Di thật cũng không thể ngờ cô lại được đặt chân vào căn phòng này, đãi ngộ dành cho cô có phải quá tốt rồi không

Đang đứng suy tư, nghe tiếng Tử Nha gọi cô chợt giật mình, bẽn lẽn làm theo lời hắn

" Tiên sinh, Di nữ ở đây...có tiện không? "

" Ờm...không sao, cô cứ ngồi xuống đây, ta điều khí khai thông chân mạch cho cô trước đã "

" Hay là thôi đi, chỉ điều khí thôi mà mạo muội vào phòng riêng của Tiên sinh, Di nữ gánh không nỗi tội này đâu "

Triệu Di cứ tưởng Khương Tử Nha muốn giúp cô hồi phục trí nhớ như lần trước

Nhớ lại hắn kích động ôm cô chặt cứng làm cô đỏ mặt

" Cô đang bị thương, sao có thể nói thôi là thôi được "

" Vậy hậu hoa viên thì sao " - Triệu Di là đang muốn thoát khỏi tình cảnh ám muội này

Khương Tử Nha nghe tới ba chữ hậu hoa viên, hai bên tai hắn ửng đỏ, chuyện hắn định làm sao có thể ra hậu hoa viên, ở đó quá thoáng đãng rồi

Hắn hít một hơi, mắt chớp chớp không khỏi khó xử

" Ta...cô "

" Hửm? " - Triệu Di nghiêng đầu ngờ vực


" Thật...thật ra ta định rửa vết thương cho cô

Số thảo dược này

Cũng là để đắp lên chỗ đó "

Nói đoạn hắn ngại ngùng chỉ lên vai của Triệu Di, mắt cũng đảo lộn không dám nhìn trực diện cô

Triệu Di được một phen tá hỏa, mặt nóng bừng như thể đang bị trêu chọc

Tay cô run run chỉ vào mình rồi lại chỉ vào hắn, miệng lắp bắp phát ra những từ vô nghĩa, sao có thể chứ

Hắn muốn tự tay rửa cho cô sao?

Thật muốn tìm chỗ nào đó đào một cái hố rồi chui vào mà, nội tâm cô xáo trộn

Không được rồi, phải ra khỏi đây, ở thêm một khắc chắc sẽ không còn mặt mũi nào nữa

Nghĩ vậy cô liền quay đầu chân ráo riết bước nhanh

Khương Tử Nha nhìn thấu được ý định của Triệu Di, bước theo phía sau cô thoắt cái đã đứng chắn trước cửa

" Triệu Di cô nương, cô hiểu lầm rồi, ta không có ý đó

Đã đến nước này chi bằng nói thật cho cô biết

Lúc nãy ở Vị Thủy ta đã sớm biết vì sao cô bị Hỏa Ngụy Phù đốt đến cháy da cháy thịt mà không hề hấn

Ta e cô đã dính yêu thuật của yêu quái, mượn xác làm điều càn quấy "

Khương Tử Nha lấy ra vài mảnh da rắn nham nhở đoạn lại nói

" Đều là do ta thu thập được trong phòng cô, miếng mới nhất còn là ở Vị Thủy "

" Ý Người nói ta là xà tinh sao? ''

'' Ta không nói cô là xà tinh, ý ta là cô có dấu hiệu bị xà tinh đoạt xá ''

" Tiên sinh a...người nói gì vậy chứ ta thật sự không hiểu "

" Thủ đoạn đoạt xá trước giờ Khương mổ nhìn thấy không ít, chỉ là những trường hợp như vậy không hề bị Hỏa Ngụy Phù thiêu đốt

Ta e nếu không kịp thời khai trừ yêu thuật, cô sẽ giống như Tô Đát Kỷ năm đó bị Hồ Tiên Nhi đuổi hồn phách ra ngoài "

Vẻ mặt Triệu Di ngạc nhiên, cô đương nhiên đã nghe đến cái tên Tô Đát Kỷ, có điều những gì cô biết chỉ là ả ta là hoàng hậu hiểm ác đầy mưu cơ của nhà Thương, còn việc bị đoạt xác thì cô không rõ

" Nói như ngài vậy Tô Đát Kỷ trong sử sách không phải là người thường mà là yêu quái biến thành sao? "


" Không phải biến thành, mà là dùng yêu thuật đoạt xá, ả nhập vào thân thể của tiểu thư họ Tô, lâu ngày liền đánh phách của cô ấy ra ngoài " - Khương Tử Nha nhìn vô định nhớ lại hồi kí hàng ngàn năm trước, nhớ lại khoảnh khắc hắn nhìn thấy hồn Tô Đát Kỷ thật sự bay vào bảng phong thần ghi danh

Hắn chợt nhìn Triệu Di, cô cũng bất giác hướng ánh mắt trong vô định, chắc hẳn đang suy tư theo lời kể của hắn

Khương Tử Nha âm thầm nhìn cô hồi lâu

Điều hắn lo lắng nhất là hồn phách Mã Chiêu Đệ, hắn sợ Triệu Di một ngày nào đó sẽ như Tô tiểu thư bị đánh đuổi hồn phách, như thế chẳng khác nào đem thê tử của hắn tiêu biến

Ai nào biết khi nhìn diện mạo của Triệu Di, Khương Tử Nha đã kiềm chế biết bao nỗi niềm trong lòng, để không chạy đến ôm cô thật chặt, nhìn cô thật kĩ cái dung nhan mà ngàn năm nay hắn khao khát gặp lại

Nếu để Triệu Di rơi vào tình cảnh của Tô Đát Kỷ năm đó, cũng xem như công sức của hắn bỏ ra thu thập hồn phách trở nên vô nghĩa

'' Nhân lúc yêu quái không chế ngự được cô...''

" Nếu đã như vậy chi bằng để ta xem giúp ''

" Nhưng Tiên sinh a, có nhất thiết phải như vậy không, dù sao người cũng là thượng tiên, ta thân thể người phàm sao có thể để Tiên sinh tự tay làm chuyện này

Tiên sinh có lòng giúp ta trục yêu ta xin nhận, nhưng việc...''

Đoạn Triệu Di nhìn xuống khay thảo dược lí nhí

'' Cứ để ta tự rửa vết thương ''

" Ơm...nhưng mà cô...''

'' Tiên sinh, phiền người ra ngoài một chút '' - dứt lời cô xoay người ra sau

Khương Tử Nha nghe cô nói thế chỉ biết ờ ừm, hắn thật không an tâm để cô một mình. Nhỡ đâu yêu quái khống chế cô làm điều gì đó, há chẳng phải nguy hiểm sao

'' Triệu Di cô nương, ta không có cách nào để cô một mình khi chưa chắc trong cô là thế lực ra sao ''

'' Người cũng không thể đứng đó xem chứ! ''

'' Thôi được rồi...ta có ý này

Ta sẽ thanh lọc đan điền của cô trước nhằm mục đích đẩy yêu khí ra ngoài và trấn hồn cô lại ở yên trong thể xác

Sau đó cô sẽ tự mình rửa vết thương

Nhưng Triệu Di cô có điều chưa biết, yêu khí một khi đã thanh, vết thương của Hỏa Ngụy Phù sẽ trực tiếp khiến cô cảm nhận đau đớn

Cô có thật sự không muốn ta rửa chúng trước? ''

'' Không! Không cần đâu việc đó hãy để sau ''

𝐋𝐚𝐦 𝐓𝐮𝐲𝐞𝐭 𝐋𝐢𝐞𝐧🪷


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận