Muôn Kiếp Tương Phùng


___Khương phủ___
Ánh dương còn chưa kịp tỏa rạng, sương còn đọng lại trên từng tán lá đang nặng trĩu rơi xuống.

Khung cảnh im bặt từ đâu có tiếng chân chậm rãi đi lại, là Khương Tử Nha.

Hắn vẫn như vậy trước giờ không thay đổi.

Vẫn điệu bộ nhàn nhã đứng đắn tráng kiện, phong thái lúc nào cũng điềm tĩnh.

Ngày trước có cô nương tử ồn ào ở cạnh suốt ngày gây phiền phức mới khiến hắn bận tâm dỗ dành, trên môi nở được vài tia ấm áp
Trong lòng Mã Chiêu Đệ, hắn cũng như là ánh dương vĩ đại kia vậy, ấm áp và bao dung, yêu chiều và thấu đáo.

Sao mà yêu, yêu cái gương mặt, cái dung mạo, cái bộ dạng lừa người này đến vậy? Đem lòng yêu một người vừa mới gặp, nàng tin đó là mối tình duyên trời định.

Đơn giản khi vừa gặp đã muốn sống chết gả cho chàng
Còn Khương Tử Nha hắn, cũng vì nghe theo sắp đặt của thiên mệnh, dù muốn hay không cũng phải cưới.

Phải cưới một người chưa từng quen biết, tính cách thoáng đãng phóng túng không biết một chút lễ nghĩa, còn điên điên khùng khùng.

Nam nhân trước nay thường yêu bằng mắt, nàng ta dung mạo lại không xuất chúng gì, có phần kỳ lạ.

Hắn cưới nàng không xuất phát từ sự rung động trong tâm trí, không trải qua mọi hò hẹn trong tình yêu nam nữ, cũng chẳng vì đền ân đáp nghĩa
Hai con người ở hai thái cực khác nhau, một điềm đạm ít nói, một hoạt bát lắm lời gả cho nhau, ngỡ tưởng nàng Mã Chiêu Đệ kia phải sống trong cảnh lạnh nhạt thờ ơ của phu quân.


May thay Khương Tử Nha lại không vì thế mà ruồng bỏ, không, hắn là một chính nhân quân tử, sẽ không buông lỏng trách nhiệm với nàng ta
Thành thân được mấy mùa xuân thu, cũng trải qua biết bao nhiêu là thứ cùng nhau, chẳng biết từ lúc nào hình bóng, giọng nói, tiếng cười đùa của nàng lại khắc sâu trong trái tim vốn khô khan của hắn.

Lên núi năm hai mươi ba tuổi, sống từng ấy năm chưa từng có xúc cảm với bất kỳ nữ nhân nào trong thiên hạ.

Lại vì một cô nương kỳ quặc mà rung động.

Nàng ta đơn thuần nhưng cũng không đơn thuần, rất ham tiền, cái gì cũng nghĩ tới tiền.

Nhưng cũng không vì vậy mà keo kiệt ích kỷ.

Nàng đơn thuần trong cách suy nghĩ, không mưu tính đa đoan.

Tuy hung dữ nhưng lại rất tốt tính, tuy nói nhiều nhưng rất chu đáo
Khương Tử Nha khô khan cuối cùng cũng đã thừa nhận, hắn đã yêu nàng tự bao giờ.

Yêu cái tinh nghịch ồn ào, yêu cái tính lương thiện hoạt bát đó biết là bao nhiêu.

Lần đầu thấy lo lắng khi nghe tin nàng gặp nguy hiểm, cảm giác nóng ruột.

Nàng đến dạy hắn cách yêu thương chiều chuộng, dạy hắn dỗ dành nâng niu.

Mã Chiêu Đệ như một cái áng vân nhỏ bay đến bên cạnh ánh dương bầu bạn

Thật lòng yêu một người, hắn cảm thấy sự sắp đặt kia quả nhiên không sai.

Nàng đúng là một khai tâm quả mà hắn cần, bù trừ cho nhau
" Tướng công..."
Âm thanh Mã Chiêu Đệ cứ quanh quẩn trong tâm trí, hắn nghe như nàng đang gọi mình, bất giác quay đầu
" Chiêu Đệ " - hắn đáp lại trong vô thức rồi lại cười tặc lưỡi.

Nàng sớm đã đi rồi, sao còn có thể ở đây gọi hắn chứ
Hắn bước đến trước cửa phòng, đẩy nhẹ một cái đã có tiếng cót két như thể lâu ngày không sử dụng.

Khương Tử Nha từ từ đặt chân vào, cảm giác quen thuộc ập đến.

Hắn nhẹ nhàng đóng cửa lại rồi đắm mình vào không gian ấm áp, đây là phòng riêng của phu phụ họ.

Bên trong căn phòng vẫn sạch sẽ, tươm tất, nhìn một loạt, hắn chợt chua xót
" Phu nhân " - giọng Khương Tử Nha run run
Hắn nhìn thấy bóng dáng của Mã Chiêu Đệ đang tất bật lau dọn, sắp xếp mền gối, y phục cho hắn.

Hắn mỉm cười, chớp mắt một cái hình bóng nàng chợt tiêu biến.

Nàng không còn ở đây nữa, không còn chăm sóc từng chút cho hắn, nghĩ đến đây lòng hắn thắt lại.

Mọi thứ Khương Tử Nha đều cố tình giữ nguyên trạng của ngày trước, từng cái từng cái đều là kỷ vật, đều mang hình bóng của nàng.


Khương Tử Nha không nỡ bỏ, chỉ là không dám ở trong căn phòng này, bản thân sợ sẽ nhớ lại chuyện không vui
" Chiêu Đệ, ta lại không cầm lòng được mà lui tới đây, nàng có thấy không, ta vẫn giữ lại mọi thứ, cách bài trí khi chúng ta ở Hầu phủ "
" Ta không muốn nhớ lại những gì đã qua...cuối cùng vẫn là không quên được nàng "
Khương Tử Nha đơn độc trong chính căn phòng từng đầy ắp tiếng cười.

Hắn nhớ nàng, nhớ nàng đến kiệt quệ tâm can
" Cuộc sống ở Tiên giới rất tốt, nhưng ta lại không thể ngừng nhớ nàng Chiêu Đệ à " - đoạn hắn lại nhớ đến thời gian sống trên Tiên giới, vì nhung nhớ nàng mà đã vẽ không ít tranh, tài nghệ thi họa của hắn phải gọi là tuyệt đỉnh, người trong tranh cười rất tươi, rất hồn
" Khổ cho nàng quá " - Hắn đưa đưa tay vuốt lên gò má nàng qua tranh ảnh
Khương Tử Nha cầm bút, hôm nay lại tiếp tục họa lại chân dung nàng.

Mỗi khi lòng chơi vơi, hắn sẽ đều vẽ gương mặt của nàng, tổng cộng đã vẽ sáu ngàn hai trăm bảy mươi bức.

Hắn cười chua chát
" Chỉ cần tìm được một mảnh hồn nữa, phu thê chúng ta lại có thể tái ngộ.

Ta biết mảnh cuối này rất khó thu phục, nhưng không sao hết, ta sẽ dùng hết cách ta biết, mọi phép thuật ta học thậm chí mọi kế sâu ta đều sẽ dùng, chỉ mong được cùng nàng trùng trùng cửu cửu " - Khương Tử Nha đặt bút xuống, hài lòng cầm bức họa lên mỉm cười, khóe mắt chảy ra một dòng lệ
Một bậc tiên nhân lại rơi lệ vì sinh ly tử biệt thường tình của một nhi nữ chuyện mà chỉ phàm phu tục tử mới phạm, hắn tự cười chính mình.

Không sao, dù có là tiên thánh hay phàm phu thì nàng vẫn là thê tử mà hắn yêu nhất, mất đi một chút uy thế thì có là gì.

Nếu không là tiên, hắn đã sớm khai phá khắp cái thiên hạ này để tìm hồn vía của nàng, cần gì phải chờ đợi lâu như vậy.

Suy cho cùng cũng vì duyên trần khó dứt, tương tư khó nhạt, chân tình khó mờ phai
Trời ngoài kia cũng đã hửng đông, Khương Tử Nha bị tia sáng xuyên qua khe cửa làm cho tỉnh trí, không muốn ai nhìn thấy bản thân mình đang phiền muộn ở đây, đành gác lại hồi ức sang một bên, đẩy cửa bước ra ngoài
" Đó là..." - Khương Tử Nha vừa mở cửa thì bỗng nhìn thấy một cái bóng xoẹt ngang qua
" Dáng dấp đó..." - Hắn nhíu mày, nếu không lầm đó chính là nữ nhân hắn mong mỏi nhiều năm, lòng dâng lên một chút kích động
Chớp mắt cái lại không thấy người đâu, hắn thở dài

" Đúng là nhìn đâu cũng thấy nàng " - Khương Tử Nha lắc đầu, cuối xuống chỉnh lại tay áo rồi thong thả bước về phòng
Chợt nơi vừa nãy xuất hiện ảo giác lại phát ra tiếng động, như thể thật sự có ai đó vô tình dẫm lên cành cây tạo ra âm thanh khiến Khương Tử Nha quay đầu lại nhìn
" Ai đó " - Khương Tử Nha lớn giọng, mắt lia sang bụi cây đang lay chuyển.

Hắn nhanh chóng đi đến bụi cây
Đang đi gần tới thì chẳng còn rung chuyển gì, mọi thứ bất động.

Khương Tử Nha từ từ tiến lại gần, hắn nghiêng nhẹ đầu sang dò tìm chợt hắn bất ngờ
" Triệu Di cô nương "
" Ơ...Tiên sinh " - Triệu Di đang ngồi xổm nép người vào bụi cây nên mới làm nó chuyển động
" Sao cô lại ở đây " - Khương Tử Nha nhìn lên bầu trời rồi lại nhìn cô khó hiểu
" Trời chỉ vừa tờ mờ sáng thôi mà "
" À...tôi...tôi "
" Cô mau đứng lên " - Khương Tử Nha đưa tay đỡ Triệu Di đứng dậy
" Sương còn đang rất lạnh, cô ở đây sẽ bị cảm đó " - Hắn lo lắng
" Đa tạ Tiên sinh...tôi chỉ...chỉ là ngủ không được nên ra đi dạo, không ngờ lại gặp Tiên sinh ở đây " - Triệu Di cúi đầu giọng ấp úng
" Đi dạo? "
" Phải, trước giờ đây là lần đầu tôi nhìn thấy cảnh sắc bên ngoài, có chút hiếu kỳ...nếu Tiên sinh không thích...tôi sẽ trở về ngay từ nay không đi lung tung nữa "
" Không, ta không có ý đó.

Nếu cô muốn đi dạo thì cứ tùy thích, ta không cấm, chỉ là cô phải chú trọng sức khỏe, trời sớm còn rất lạnh, cô ra ngoài phải mang theo lò sưởi " - nói đoạn Khương Tử Nha biến ra một lò sưởi cầm tay nhỏ, sau lại dí vào tay Triệu Di
" Ơ...đa tạ Tiên sinh...trời cũng gần sáng, tôi qua gọi Y Trân "
" Được " - Khương Tử Nha gật đầu, Triệu Di thấy vậy cũng lui đi để lại Khương Tử Nha chìm vào suy tư
" Hóa ra không phải ảo giác " - Khương Tử Nha cười trừ, cũng quay người đi.

Triệu Di cô ấy giống với Chiêu Đệ như vậy, làm hắn nhìn nhầm, cứ ngỡ tưởng là nàng quay về.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui