Cuối tuần kết thúc, đầu tuần tới.
Sinh viên năm nhất đại học A đã dấn thân vào kỳ huấn luyện quân sự ma quỷ được bốn ngày, mỗi ngày trôi qua trong mồ hôi và tiếng rên rỉ như ma quỷ tới đòi mạng.
Bọn họ bị giáo quan bắt đội nắng đứng bất động giữa thao trường đã được hơn bốn mươi lăm phút.
Giáo quan của bọn họ thật con mẹ nó không có tính người.
Nhiệt độ đầu mùa thu tất nhiên không cao bằng mùa hè nhưng mẹ kiếp giữa trưa mặt trời đứng bóng, người không bệnh cũng bị nắng rọi cho thành bệnh.
A Lực mồ hôi đầm đìa, giọt mồ hôi lớn như hạt đậu không ngừng lăn xuống hai bên thái dương.
Mặc cho vậy cậu cũng không đưa tay lên lau, mặc kệ cho mồ hôi chảy dọc theo sườn mặt xuống cổ rồi thấm vào áo thun, trước ngực sau lưng cậu là một mảng ướt nhẹp dính và da thịt.
Hai ngày trước, một cậu bạn xếp hàng đứng trước A Lực giơ tay lau mồ hôi sắp chảy vào mắt, bị giáo quan phạt bật cóc ba vòng thao trường, bật xong hai chân cậu bạn đó run rẩy như cây cối trong cơn bão không dừng lại được. Cậu mới không muốn dẫm vào vết xe đỗ của cậu ta.
Không những vậy còn có không ít nữ sinh trực tiếp say nắng ngất xỉu
Nhưng đáng hận là giống như không có chuyện gì, bọn họ cứ như vậy tiếp tục bị huấn luyện người không ra người ma không ra ma.
Một chữ thôi, tàn nhẫn.
A Lực âm thầm văng tục trong lòng, rồi len lén dùng đuôi mắt liếc người bên cạnh.
Nhưng mà không cái gì là không có ngoại lệ.
Bạn cùng phòng của cậu trừ trên trán có chút lấm tấm mồ hôi thì cả người vẫn là bộ dạng trắng trẻo sạch sẽ. Đối lập hoàn toàn với bộ dạng chật vật như chó dính mưa của mọi người. Nếu không phải suốt bốn ngày huấn luyện Cửu Kỳ luôn đứng cạnh cậu, A Lực chắc chắn sẽ cho rằng người này trốn huấn luyện, cả ngày nằm trong kí túc xá hưởng máy điều hòa.
Đặc biệt khiến người ta không hiểu nổi là làn da trắng sắp phản quang được của Cửu Kỳ, chỉ hơi đen đi xíu xiu, nhìn không kĩ thì thật sự không nhìn ra.
Không phải lén lút xài kem chống nắng đó chứ?
Thật mẹ nó đem nhiều nữ sinh ghen tị đến phát khóc.
Trong khi đó người bị nghi ngớ lén xài kem chống nắng không hề ngửi được mùi dấm chua đố kỵ bốc ra nồng nặc từ bạn cùng phòng, cậu vẫn đứng yên không nhúc nhích.
Chỉ là vào một khoảnh khắc ánh mắt cậu khẽ động, theo sát bóng dáng quen thuộc của người nào đó đang chậm chạp đi vào nhà ăn cách thao trường không xa.
Bạch Tinh bưng khay thức ăn đảo mắt nhìn một vòng nhà ăn, không thấy Như Song đâu, cô bưng khay đến một cái bàn bốn người gần cửa sổ tự mình ngồi xuống, an tĩnh một mình ăn trưa trước.
Khác với cô, Như Song là một nữ sinh có tính cách cởi mở, lanh lợi, rất dễ làm quen bạn mới cũng chính vì vậy vòng quan hệ của cô ấy rất rộng, đi đến đâu trong trường cũng gặp người quen. Nhưng mà chỉ dừng ở mức độ xã giao thôi, không thân. Nếu nói về thân thì có thể nói Bạch Tinh thân với cô ấy nhất, cô ấy cũng là người bạn thân duy nhất của cô.
So sánh Như Song là cực dương của nam châm còn Bạch Tinh là cực âm cũng không sai.
Nam châm trái dấu thì hút nhau, một người suốt ngày hihi haha, một người an tĩnh nhút nhát. Vậy mà sau hai năm ở chung kí túc xá liền trở thành bạn thân.
Bên cạnh Bạch Tinh có thể nói chỉ có mình người bạn cùng phòng này tới lui không có người bạn thứ hai, có nhiều người tò mò hỏi Như Song làm sao có thể thân thiết với người hướng nội như cô.
Như Song vuốt cằm suy nghĩ nửa ngày liền nói.
Con người luôn bị những thứ mình không có thu hút. Cô không có sự an tĩnh của Bạch Tinh, còn Bạch Tinh thì không có tấm lòng nhiệt huyết bát quái của cô.
Bạch Tinh khi nghe được chuyện này, âm thầm cảm thấy có chút hợp lý. Như Song quả thật rất thích ăn dưa, không có tin tức bát quái nào trong trường cô ấy không biết. Từ việc nữ sinh nào cạy góc tường nhà người ta, nam sinh nào vì cá cược với bạn học mà cởi trân chạy hai vòng trường giữa một đêm mùa đông.
Cô ấy còn có một câu nói như thế này.
Có dưa không ăn, trời tru đất diệt.
Cho nên bây giờ cô ấy không có mặt ở nhà ăn dù đã hẹn cô mười phút trước, Bạch Tinh không có gì ngoài ý muốn. Chắc là cô ấy lại đang đi hóng chuyện ở đâu đó rồi.
Không có Như Song ở đây, cô im lặng vừa ăn vừa ngẫn ngơ suy nghĩ về bài tập chuyên ngành chưa hoàn thành của mình.
Cho đến khi một giọng nói trầm thấp từ tính, vang lên.
"Học tỷ, chổ này còn trống chứ?"
Bàn tay đang xúc cơm của Bạch Tinh khựng lại, hàng mi run rẩy.
Cô không trả lời, cũng không phản ứng, kiến quyết giả điếc, tiếp tục múc cơm cho vào miệng, chỉ là tốc độ nhanh hơn.
Cửu Kỳ nhìn học tỷ cố tính giả chết, đáy mắt liền hiện lên ý cười.
Con thỏ nhỏ vẫn còn tức giận chuyện cậu gài bẫy cô, bắt cô thu âm nói cho cậu bao nuôi cô. Đêm đó cô nằm sấp trên ngực cậu khóc thút thít cả tối rồi ngủ quên luôn trên người cậu. Sáng hôm sau cô không nói chuyện cũng không nhìn cậu, tới lúc cậu đưa cô về trường cô cũng không liếc nhìn một cái.
Hỏa khí cũng thật lớn, bốn ngày rồi cũng chưa hết giận.
Cữu Kỳ cũng không định đợi cô trả lời, tự mình tự nhiên kéo ghế ngồi trước mặt cô.
Bạch Tinh vẫn coi cậu là không khí, tiếp tục ăn thức ăn trong khay nhỏ của mình.
Cô nghe thấy tiếng muỗng va chạm với khay cơm kim loại, người đối diện bắt đầu ăn rồi.
Đồ trứng thối, dám lừa người lớn.
Cô vừa dừng sức nhai thức ăn vừa nghĩ.
Khung cảnh này là chuyện quỷ gì vậy?
Cô vừa đi hóng chuyện một chút liền có chuyện gì vậy?
Như Song bưng khay cơm đứng xa xa nhìn bạn thân kiêm bạn cùng phòng đang ngồi ăn đối diện giáo thảo của trường, cô cảm thấy có chuyện gì đó mờ ám.
Cô hít sâu một hơi trấn tỉnh, dùng khuôn mặt được cho là hiền lành nhất tiến đến ngồi bên cạnh Bạch Tinh.
Giáo thảo trong những bức hình trên diễn đàn vậy mà bây giờ biến thành người thường ngồi cách cô một cái bàn, cậu ấy còn nhìn cô hơi cong khóe môi lịch sự chào hỏi.
Mẹ nó, đúng là yêu nghiệt.
Nhìn gần còn đẹp hơn trong hình nữa, làm sao lại có thể có người mặc bộ đồ huấn luyện quê mùa thành bộ dáng soái như vậy được.
Cửu Kỳ chào hỏi người vừa ngồi xuống rồi thoáng nhìn về phía người đối diện.
Như Song cũng thấy cậu nhìn Bạch Tinh, cô giả bộ ho khan để lấy lại bình tĩnh, hướng về phía người từ đầu tới cuối chỉ lo ăn ở bên cạnh.
"Hai người quen biết sao?"
"Không quen"
🥀
--------------
MeiGui:
Sắp thi cuối kỳ rồi sợ qué,
Đăng truyện cho hết sợ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...