Rời nhà họ Tề, Tề thị có vẻ cao hứng.
Sản nghiệp tổ tiên Phó gia có hạn, nếu cứ thâm hụt như vậy hết năm này qua năm khác, tương lai làm sao Minh Thụy có thể cưới vợ, chi bằng đi theo Tề Tư Vinh học cách kinh doanh vải vóc.
Dưới mắt Tề thị, thể diện thân phận gì đó đều là hư vô, có cuộc sống sung túc mới quan trọng nhất, chỉ là không biết về nhà mẹ chồng biết chuyện sẽ phản ứng thế nào? Nghĩ đến điểm này, Tề thị đang cao hứng dâng tràn biến thành rầu thúi ruột.
Phó Duy An lại trầm mặc suốt quãng đường.
Sự băn khoăn của bà cụ không phải không có đạo lý, cho dù Phó gia không hề vinh quang nhưng rốt cuộc cũng là dòng dõi thư hương, gian khổ học tập mười mấy năm có lẽ còn buông bỏ được, khổ nỗi từ người có học đi làm thương nhân thật sự tự hạ thân phận.
Nhưng con cái đã dần dần lớn lên, Tề thị nói không sai, đã lớn tuổi thì phải suy nghĩ cho tương lai của hậu nhân.
Nếu vào lúc phụ thân còn sống mà Phó gia biết tăng thu giảm chi, vậy đâu thể nào xuống dốc đến mức như bây giờ -- trong nhà nếu không nhờ một hộ trung phó lưu lại thì ngay cả người hầu cũng không mua nổi.
Phó gia tự cao thân phận không muốn hạ thấp bất luận chi phí gì, cuối cùng kết quả chỉ có thể suy bại nhanh gấp bội.
Nếu cứ tiếp tục như thế này thêm mấy năm, chẳng lẽ muốn cho bọn nhỏ tự mình xuống ruộng làm nông?
Minh Cẩm có vẻ hơi phân tâm, đi theo phía sau cha mẹ đang suy nghĩ chuyện đời.
Gần cửa thôn có một con sông, đoạn này dòng nước chảy xiết nên mùa hè mỗi năm đều có con nít chết đuối vì ham xuống tắm cho mát mẻ.
Người lớn muốn bắt bọn nhỏ rời xa chỗ này nên bịa ra đủ loại chuyện xưa và truyền thuyết dọa người, thế mà vẫn ngăn không được bọn nhỏ tò mò và mê chơi, không ngừng có đứa lén chạy tới.
Bà cụ Phó dĩ nhiên coi thường những thôn phụ dùng mấy chuyện yêu quái hù dọa con nít, từng nghiêm mặt ra lệnh cưỡng chế bọn nhỏ Phó gia tuyệt đối không được tới gần con sông kia.
Minh Cẩm không thích chạy ra bờ sông chơi, càng không muốn vì thế mà chọc giận bà cụ, nhưng lòng hiếu kỳ của đệ đệ muội muội lại mọc rễ nảy mầm trưởng thành khỏe mạnh dưới nghiêm lệnh của bà nội.
Hai anh em bắt đầu ảo tưởng ra bờ sông sẽ có kỳ ngộ gì đó -- -- hoặc gặp được ông già thần tiên, hoặc là gặp được thế ngoại cao nhân.
Đặc biệt là Minh Thụy tựa hồ bị mê hoặc, cứ mỗi lần đi ngang qua cửa thôn đều muốn ghé sang bên kia.
Con người luôn không thắng nổi lòng hiếu kỳ, khi đi ngang qua bờ sông, Minh Cẩm cũng phải liếc qua một cái.
Dưới ánh nắng hoàng hôn tưới xuống khắp nơi, mặt sông lóng lánh sóng nước màu vàng kim -- -- đây là màu sắc Tề thị thích nhất.
Tề thị là một phụ nữ khá xinh đẹp, nhưng không phải loại phụ nữ dịu dàng mà bà nội thích, ngược lại hoạt bát hay cười, nhiệt tình khoa trương, yêu thích tất cả những thứ hào nhoáng mà bà cụ gọi là thô tục.
Minh Cẩm liếc thêm một cái về phía bờ sông, bỗng nhiên dừng bước.
“Mẹ.” Giọng Minh Cẩm gấp gáp, chạy lên giựt mạnh góc áo Tề thị.
“Gì thế?” Tề thị quay đầu nhìn Minh Cẩm.
“Đó có phải Minh Lan hay không?” Minh Cẩm chỉ về hướng bờ sông, cảm thấy cổ họng nghẹn lại, giọng nói phát run.
Chươ????g ????ới ????hấ???? ????ại [ T????U ????T????????yệ????﹒Ⅴ???? ]
Tề thị và Phó Duy An đều kinh hãi, cuống quít quay đầu nhìn về phía bờ sông.
Quả nhiên là Minh Lan, con bé mặc bộ đồ mới ban sáng, đứng ở bờ sông, dưới chân còn nằm một người, đang tò mò cúi đầu nhìn hắn.
Minh Lan luôn dính với Minh Thụy, đứa đứng có thể nhìn ra là Minh Lan, vậy đứa nằm...
Sắc mặt Tề thị trắng bệch, người mềm nhũn.
Minh Cẩm tiến lên muốn đỡ nhưng bị bà vịn chặt thiếu chút nữa ngã ngồi xuống đất.
Phó Duy An cũng sợ hãi, cuống quít chạy như bay về hướng bờ sông, Minh Cẩm chưa từng thấy ông chạy nhanh như vậy, giữa đường còn vấp phải cục đá suýt té.
Bên này Minh Cẩm ghé vào tai Tề thị kêu to, nỗ lực đỡ bà dậy kéo về hướng bờ sông.
Tề thị hồi lâu mới tỉnh lại, thét lên một tiếng rồi chạy, không rảnh lo trâm thoa rơi rớt vung vãi, búi tóc xổ tung.
Giày thêu thật không thể dùng để chạy bộ, mũi chân đá vào tảng đá đau đớn nhưng Minh Cẩm vẫn bất chấp, một đường khập khễnh cùng chạy qua.
Dần dần nàng nhìn rõ người dưới chân Minh Lan có thân hình cao hơn Minh Thụy, lúc này mới cảm thấy con tim kinh hoàng trở về vị trí cũ.
Phó Duy An đã kéo thiếu niên kia ra khỏi mặt nước, ngồi xổm lật người thiếu niên kia, xác định không phải Minh Thụy mới nhẹ nhàng thở hắt ra.
Ông đang tích góp một bụng hỏa khí, hiện giờ lại bị Minh Lan dọa một hồi, bởi vì còn ở ngoài đường nên không tiện phát tác, chỉ đen mặt trừng Minh Lan.
Tề thị không giống trượng phu có nhiều cố kỵ, cũng chẳng thèm để ý nơi này có thích hợp hay không, vung tay lên há mồm mắng to: “Đồ khốn kiếp! Ai cho ngươi chạy đến bờ sông?!” Miệng bà mắng hung dữ, bàn tay suýt chạm mặt Minh Lan nhưng lại rũ xuống, cuối cùng vẫn không nỡ ra tay tàn nhẫn, tránh đi gò má đập xuống người con gái.
Minh Lan vốn đang cười, nhưng sau khi nhìn Tề thị tức muốn chết và ánh mắt sắc bén của Phó Duy An rốt cuộc hiểu ra tình thế nghiêm trọng, mặt mày suy sụp đầu cũng cúi thấp.
“Minh Thụy đâu?” Phó Duy An trầm giọng hỏi.
“Ở nhà ạ.” Minh Lan luôn hoạt bát nghịch ngợm nay đã mất tự tin, cả gương mặt đều khóc nhăn nhúm.
Minh Cẩm thấy vậy mềm lòng, đi đến móc khăn muốn lau mặt cho em gái.
“Con quay lại đây!” Tề thị lạnh giọng quát Minh Cẩm: “Để nó đứng đó.”
Minh Cẩm xấu hổ đứng yên, Tề thị đang nổi nóng, nàng không dám sờ mông lão hổ.
Minh Lan thấy tỷ tỷ lại đây như thấy vị cứu tinh, thoắt một cái chạy núp sau lưng Minh Cẩm.
Tề thị đỏ bừng mặt, còn muốn mở miệng mắng tiếp nhưng lại bị Phó Duy An đoạt trước.
“Làm trò gì vậy?” Phó Duy An rốt cuộc lên tiếng, mặt đen đến mức dọa người, “Trở về rồi nói.”
Minh Lan thoát nạn nhưng vẫn rúc sau lưng Minh Cẩm không dám ló ra, bả vai rụt lại nhưng lén làm mặt quỷ với Minh Cẩm quay đầu nhìn.
Minh Cẩm bất đắc dĩ nhìn Minh Lan quá mức lạc quan, dùng khẩu hình nói hai chữ “Tổ mẫu”, lập tức thấy khóe mắt đuôi mày của Minh Lan đều sụp xuống, bộ dáng đáng thương hề hề.
“Đây là con cái nhà ai?” Phó Duy An nhìn thoáng qua thiếu niên nằm dưới đất, trên người hắn ướt đẫm, hiển nhiên uống một bụng nước mới ngất đi bên bờ sông, nếu thấy mà để mặc kệ cũng không tốt.
Thiếu niên kia tuy nằm ngửa nhưng tóc mái lòa xòa che lại nửa mặt, Tề thị cúi đầu nhìn thoáng qua, “Ủa” một tiếng rồi ghé sát vào nhìn kỹ: “Không phải con nít trong thôn.”
“Sao biết?” Phó Duy An ngạc nhiên hỏi, thiếu niên choai choai mà một mình chạy đến chơi nơi đây?
“Nhìn vải vóc quần áo,” Tề thị muốn giơ tay sờ, chợt cảm thấy không ổn bèn rụt lại, giải thích cho Phó Duy An: “Mấy nhà giàu trong thành cũng không thấy mặc đồ tốt như vậy.”
Phó Duy An sửng sốt một chút, lại hỏi, “Bà xác định?”
Tề thị gật đầu, Tề gia kinh doanh vải vóc, nếu nói thứ gì khác có lẽ bà còn không chắc chắn, nhưng loại vải này bà nhớ rất rõ ràng -- Tề Tư Vinh đã từng nói qua, vải này gần như có thể xưng được "Một tấc vải một tấc vàng"; trong thôn không có nhà nào có khả năng mua được vải này.
Tề thị và Phó Duy An liếc nhau, đều cảm thấy khó xử.
Phó Duy An suy nghĩ trong chốc lát, nói với Tề thị: “Cứu một mạng người còn hơn xây chùa bảy tháp, nếu đã thấy thì hãy đưa về nhà.”
Tề thị có chút không muốn, thấp giọng ngập ngừng, “Nếu ở nhà không có...” Mẹ chồng phỏng chừng sẽ tức giận đến ngất xỉu, Tề nuốt vào lời định nói, chuyển sang câu khác: “Đến lúc đó người nhà hắn tìm tới...”
Gia đình bình dân thì còn đỡ, nếu thật là công tử gia đình giàu có lạc đường, tìm tới phát hiện chết ở Phó gia, thật sự sẽ rước lấy phiền toái.
Phó Duy An cúi xuống nhìn nhìn thiếu niên, bắt mạch cho hắn rồi trấn an Tề thị: “Không sao đâu, mạch tượng đứa nhỏ này bình ổn hữu lực, chỉ uống quá nhiều nước bị kinh hách, đưa về nhà nghỉ ngơi vài ngày sẽ khỏe.” Ông học qua mấy quyển y thư, biết chút y lý đơn giản.
Hai người đang nói thì thấy thiếu niên kia mở mắt, ánh mắt có chút dại ra nhìn bọn họ, sau đó lại nhắm mắt như thiếp đi.
Tề thị thở dài, dùng ánh mắt hung hăng xẻo Minh Lan một cái, tiến lên giúp đỡ Phó Duy An cõng thiếu niên trên lưng.
Mọi người gặp được Trương thẩm sốt ruột bốc hỏa ở cửa thôn, rốt cuộc mới hiểu rõ là chuyện thế nào.
Minh Lan và Minh Thụy quậy phá đến mức hết chịu nổi, bà cụ Phó đau đầu bèn nhờ Trương thẩm đưa Minh Lan ra ngoài nghênh đón đoàn người Phó Duy An, tách hai huynh muội ra để được thanh tĩnh một chút.
Không ngờ Trương thẩm mắc tiểu đi nhà xí một hồi, Minh Lan ham chơi bèn tự chạy ra bờ sông, vừa lúc gặp một thiếu niên suýt chết đuối.
Trương thẩm biết Minh Lan đi bờ sông, sợ quá mức, một đường tạ tội với Phó gia.
Mẹ chồng trước nay chỉ coi Minh Thụy như bảo bối, đối xử với mấy đứa cháu gái kém hơn nhiều, Trương thẩm vốn là người vô trách nhiệm, thế mà nhờ bà ta trông Minh Lan.
Trong lòng Tề thị tức giận nhưng không tiện biểu hiện, đen mặt đứng bên cạnh không nói lời nào.
Ánh mắt bà cụ Phó vừa lướt qua là biết ngay con dâu đang nghĩ gì, bà cụ tức giận đến xanh mặt nhưng cũng không dám mắng.
Trương thẩm chỉ qua hỗ trợ khi nào trong nhà bận quá, so không được với người làm trong nhà nuôi từ nhỏ, nghiêm khắc mà xét còn xem như hàng xóm, dĩ nhiên không thể trách phạt, chỉ âm thầm ghi nhớ sau này không bao giờ nhờ bà ta.
Hung hăng răn dạy Minh Lan xong, bà cụ Phó xanh mặt về phòng nghỉ ngơi.
Minh Lan to gan lớn mật lại bị cấm túc lần nữa, liên lụy Minh Thụy cầu tình cũng bị Phó Duy An răn dạy một trận, phạt cả hai ở trong thư phòng chép sách, đến khi chép đủ ba lần mới cho ra khỏi cửa thư phòng, thậm chí ăn cơm ngủ nghỉ đều phải ở gian cách vách, không thể về phòng mình.
Khi Minh Cẩm đi vào thư phòng, Minh Lan và Minh Thụy đang đùa giỡn chạy đuổi nhau, trang giấy tung bay trên bàn rơi xuống đầy đất.
Hai anh em thấy tỷ tỷ tiến vào đều hưng phấn vọt lại.
“Tỷ tỷ!” Minh Lan và Minh Thụy trăm miệng một lời, hai gương mặt đều chạy chơi đến mức đỏ bừng, quơ chân múa tay chứng tỏ hai đứa vui vẻ biết bao nhiêu.
“Mồ hôi đầy người, coi chừng cảm lạnh.” Minh Cẩm móc khăn lau mặt cho hai em.
Trên mặt Minh Lan có một vệt mực, Minh Thụy ở bên cạnh cười ha ha.
“Có phải mẹ muốn cho tụi đệ ra ngoài?” Minh Thụy dụi vào người Minh Cẩm, làm nũng hỏi.
“Chép sách xong chưa?” Minh Cẩm liếc xéo thằng em.
Đôi song sinh đồng loạt hắc hắc cười gượng, nhìn nhau không nói lời nào.
Minh Cẩm bất đắc dĩ, hai đứa nhóc này biết rõ tính tình mẫu thân -- Nếu bà cụ Phó không lên tiếng thì Tề thị chắc chắn sẽ tức giận bọn nó vài ngày, nhưng một khi bà nội phạt hai đứa, Tề thị lập tức mềm lòng, sai nàng lại đây đương nhiên để tha cho bọn nó.
“Ra ngoài đi.” Minh Cẩm cười tủm tỉm tuyên bố.
Không đợi nàng nói xong, hai anh em đồng loạt nhảy nhót hoan hô.
Song sinh dường như luôn có loại ăn ý khiến người ngạc nhiên, Minh Cẩm nhìn vẻ mặt mừng như điên giống được khắc cùng khuôn mẫu của hai anh em, cũng cười xoa đầu bọn nó, “Đi theo ta chỉnh trang một chút, chốc nữa đến chỗ tổ mẫu.”
“Hả?" Hai gương mặt nhỏ tức khắc thất sắc, đồng loạt lui về phía sau vài bước.
“Sao thế ạ?” Minh Thụy lớn gan hơn một chút, vẻ mặt đau khổ hỏi gặng.
“Người Minh Lan nhặt về hiện ở trong phòng đệ,” Minh Cẩm cười, “Đệ chỉ có thể đi đến chỗ tổ mẫu ở tạm.”
Vừa nghe không phải bà nội muốn răn dạy, hai đứa nhóc đều thở phào nhẹ nhõm.
Minh Thụy tức khắc như mèo bị dẫm đuôi nhảy dựng lên: “Tại sao lại chiếm phòng đệ?”
Minh Lan bĩu môi, “Ai biểu huynh được một mình một phòng, muội và Đại tỷ phải ở chung.”
“Vậy cũng không được.” Minh Thụy bực bội, xoay người chạy về phòng mình.
Minh Cẩm đuổi theo phía sau phí công hạ thấp giọng kêu “Đừng chạy”, cẩn thận nhìn thoáng qua hướng viện của tổ mẫu, lúc này mới xách góc váy đuổi theo hai đứa em đã sớm chạy trước.
Còn chưa vào nhà đã nghe tiếng Minh Lan kêu to..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...