Minh Cẩm nghe mấy chữ “Triệu tẩu tử”, lập tức ngộ ra bà nội rốt cuộc đang làm gì, nhưng có một điểm nàng vẫn chưa nghĩ thông: Cho dù nối lại liên lạc với Triệu gia, Phó gia có lợi sao?
Triệu lão phu nhân cũng vô cùng kinh hỉ, lập tức nắm tay bà cụ Phó cùng nhau trò chuyện.
“Đây là đại tôn nữ nhà ta.” Bà cụ Phó chỉ vào Minh Cẩm giới thiệu.
Minh Cẩm vội tiến lên hành lễ, được Triệu lão phu nhân vẫy lại gần trước mặt để nhìn kỹ hơn.
“Giống ngươi thời trẻ như đúc.” Triệu lão phu nhân gật đầu cười, hỏi Minh Cẩm: “Bao lớn rồi?”
“Cháu sắp mười bảy ạ.” Minh Cẩm lễ phép trả lời.
Triệu lão phu nhân hơi kinh ngạc liếc bà cụ Phó một cái, dường như chợt nhớ ra bèn hỏi: “Là con bé đính hôn với Lục gia?”
“Chính là cháu nó.” Bà cụ Phó khe khẽ thở dài, vẻ mặt u sầu, “Ta nghe nói Lục gia dọn đến kinh thành, ngài có tin tức gì của họ không?”
Minh Cẩm lập tức hiểu ra, cố nén không quay đầu lại nhìn bà cụ Phó.
Hóa ra bà nội muốn thay nàng hỏi thăm về Lục Trạm, Triệu gia ở kinh thành, nếu Lục gia thực sự có chuyện gì cũng nên biết chút tin tức.
Triệu lão phu nhân nghe bà cụ Phó thừa nhận, thở dài, “Thật khổ cho ngươi! Từ khi hai nhà các ngươi dọn đi đều không có tin tức gì, Lục gia dọn về kinh thành lúc nào, ta cũng không rõ lắm.”
Bà cụ Phó hơi thất vọng nhưng vẫn miễn cưỡng mỉm cười, chỉ vào Minh Lan giới thiệu tiếp: “Đây là tiểu tôn nữ nhà ta, con bé còn một ca ca song sinh ở nhà học hành, không theo tới.”
Triệu lão phu nhân rõ ràng có hứng thú lớn hơn với Minh Lan, kéo tay cô nàng tỉ mỉ hỏi vài câu.
Tuy ngày thường Minh Lan tùy tiện nhưng trước mặt người lớn vẫn biết giữ ý giữ tứ.
Diện mạo cô nàng xinh xắn, nước da trắng nõn, trông như búp bê sứ tươi cười, dễ khiến người ta thích không thể tả.
“Đây là nữ nhi của lão Nhị nhà chúng ta, khuê danh gọi là Quân Nghiên.” Triệu lão phu nhân tùy ý liếc sang thiếu nữ bên cạnh, “Lần này về quê, mẫu thân cháu nó bảo đi theo bồi ta.”
“Quả nhiên là con cháu Triệu gia, tiểu cô nương xinh xắn quá,” Bà cụ Phó thấy Triệu lão phu nhân không muốn nhiều lời bèn mỉm cười đổi đề tài, nhắc tới chuyện xưa.
Hai bà cụ nói chuyện hăng say, bọn nhỏ nghe một hồi như lọt vào màn sương mù.
Minh Cẩm nhìn nụ cười tiêu chuẩn của bà cụ Phó, bỗng sinh ra mấy phần chua xót.
Bà nội lớn tuổi như vậy, vốn nên ở nhà an hưởng tuổi già, thế mà phải bôn ba vì con cháu.
Tuy trên mặt bà cụ Phó chưa bao giờ để lộ bất cứ điều gì, nhưng Minh Cẩm càng ngày càng lớn, Lục gia không có tin tức, bà cụ Phó đành phải nghĩ biện pháp lại đây hỏi thăm về Lục gia.
Nếu có thể nhân tiện làm Triệu lão phu nhân coi trọng Minh Lan, giúp đỡ lưu ý một mối hôn nhân, vậy tốt hơn nhiều so với tìm một hộ nông phu trong thôn.
Tuy nhất định không thể với tới dòng chính Triệu gia, nhưng rốt cuộc luôn có con cái dòng phụ địa vị không quá cao nên tiểu thư nhà giàu trèo cao không muốn gả, nhà bình thường thì thân phận không đủ.
Mặc dù Phó gia không giàu nhưng là gia đình có học, Minh Lan đúng là lựa chọn tốt nhất cho những người này.
Phó gia đã rời kinh thành quá lâu, nếu không phải là những người thuộc thế hệ trước, sẽ không ai nhớ rõ phong độ của Phó gia.
Thật ra năm xưa kinh thành vẫn có mấy việc để làm, nhưng cha Phó tâm cao khí ngạo từ chối, lúc này nếu lại tới cửa cầu chức không khỏi khiến Phó gia vứt hết thể diện.
Dòng dõi thư hương nặng nhất ngạo cốt, mở miệng nhờ vả có thể bị trực tiếp cự tuyệt, không chừng còn bị chế nhạo trào phúng.
Nhưng nếu tình cờ gặp gỡ giống như hôm nay, khéo léo nhắc nhở người Triệu gia là Phó gia vẫn còn người có học, giả sử Triệu lão phu nhân nói chuyện phiếm với con cháu trong nhà hoặc với các phu nhân khác mà nhắc đến Phó gia, cơ hội thành công có thể lớn hơn.
Bà cụ Phó còn có thêm một tính toán nữa, bà và Triệu lão phu nhân là người quen cũ, dĩ nhiên hiểu rõ quy tắc của Triệu gia.
Nếu nhóm đàn ông đưa Triệu lão phu nhân tới đây có thể nhận ra Giang Du là con cái nhà ai, vậy nên sớm báo cho người nhà hắn biết hắn còn sống.
Phó gia không dư tiền đưa Giang Du vào kinh tìm thân nhân, dẫn hắn đến nơi này coi như thử thời vận.
Đối với Minh Lan và Giang Du, bà cụ Phó không xem trọng, mặc kệ Giang Du là thiếu gia nhà giàu hay hắc tộc khó hiểu, hắn vẫn không phải phu quân của Minh Lan.
Nhưng hiện tại Giang Du ở trong nhà mỗi ngày, ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, bà cụ Phó không thể cấm Minh Lan ra khỏi phòng, cũng không thể đuổi đi Giang Du, nếu cưỡng chế chỉ sợ hai đứa nhỏ làm ra chuyện ngu xuẩn.
Biện pháp tốt nhất là thừa dịp hiện tại hai người còn chưa có động tĩnh gì, nghĩ cách trực tiếp gả Minh Lan ra ngoài, hoặc nhanh chóng tìm người thân của Giang Du, nếu có thể im lặng tách hai đứa ra là tốt nhất.
Uống trà một hồi, Triệu lão phu nhân lộ vẻ mệt mỏi, bà cụ Phó là người biết điều, lập tức đứng dậy nói với Minh Cẩm: “Chúng ta nên trở về.”
“Chúng ta cũng nên đi.” Triệu lão phu nhân cũng đứng dậy nhưng không nhanh nhẹn như bà cụ Phó, bên cạnh lập tức có hai nha hoàn dìu đỡ.
Triệu lão phu nhân cười khổ, “Thật là vô dụng, sức khỏe kém xa ngươi.”
“Rốt cuộc đều là người có tuổi,” Bà cụ Phó lắc đầu, “Chân cẳng không linh hoạt là chuyện thường."
Triệu lão phu nhân mời bà cụ Phó cùng ngồi chung xe trở về, bà cụ Phó đẩy đưa một phen rồi thuận thế đáp ứng.
“Quân Nghiên đưa các cô nương đi trước.” Triệu lão phu nhân phân phó, “Hai người già chúng ta chậm rãi đi sau.”
Quân Nghiên lí nhí thưa vâng, xoay người dẫn Minh Cẩm và Minh Lan rời phòng trước, cùng đi theo còn có một bà tử, vẻ mặt dường như chẳng có chút tôn kính gì với Quân Nghiên.
Minh Cẩm thầm hiểu, hóa ra là cô nương con vợ lẽ, ở nhà địa vị không cao, coi bộ tính tình cũng nhút nhát, nửa ngày không nói được một câu, không biết nên tiếp xúc với cô nàng thế nào.
Trong lòng Minh Lan có bàn tính nhỏ, chỉ lo lôi kéo Minh Cẩm đi về hướng Giang Du.
Minh Cẩm đâu thể nói gì em gái trước mặt Quân Nghiên, dù sao cả hai con đường đều là lối ra, vì thế bèn theo Minh Lan.
Chưa ra khỏi chùa đã thấy nhóm người trong đình đi tới, Giang Du đang tranh luận gì đó với người thanh niên, vị trung niên đi bên cạnh lộ vẻ hứng thú quan sát, còn ánh mắt thiếu niên nhìn Giang Du vừa có vẻ ghen ghét vừa có chút ngưỡng mộ.
Quân Nghiên hốt hoảng khi thấy mấy người kia, cuống quít tới hành lễ, “Tam thúc, Đại ca, Ngũ đệ.”
Hóa ra đó là người Triệu gia, Minh Cẩm vội kéo Minh Lan đến chào, thấy Quân Nghiên nửa ngày nói không ra một câu hoàn chỉnh bèn thay thế kể rõ ngọn nguồn.
Phó gia và Triệu gia vốn quen biết từ xưa, vài người tuy chưa gặp mặt Phó gia nhưng đã nghe nói qua, gật đầu cùng nhau rời chùa.
Chờ hai bà lão chậm rì rì đi tới, đoàn người lại hành lễ chào hỏi lần nữa, lúc này mới phân thứ tự lên xe.
Giang Du được người thanh niên lôi đi, Quân Nghiên và hai chị em Minh Cẩm ngồi chung một chiếc xe ngựa.
Lúc tới đi bộ lên núi, trở về có thể đi nhờ xe, cuối cùng không làm thất vọng đôi chân nãy giờ đứng lâu vừa đau vừa tê, Minh Cẩm ngồi trên xe ngựa không rộng rãi gì mà vẫn hạnh phúc đến mức suýt rơi lệ.
“Đường xóc nảy như vậy mà tỷ còn có thể thêu hoa?” Minh Lan ngạc nhiên nhìn Quân Nghiên móc ra đồ thêu, “Không sợ đâm vào tay à?”
“Trước giờ vẫn không sao.” Quân Nghiên cười dịu dàng, “Bằng không ở trong xe chán lắm.
Khi ta ra cửa bao giờ cũng mang theo đồ thêu, đã quen rồi nên không đâm vào tay.”
“Tay tỷ thật khéo.” Minh Lan hâm mộ nhìn Quân Nghiên, “Ta cũng thêu vài mẫu đơn giản còn có thể chắp vá mà dùng, Minh Thụy nói có chết cũng không mặc quần áo ta thêu.”
Quân Nghiên bị Minh Lan chọc cười, “Muội thật hài hước.”
“Ta ăn ngay nói thật mà thôi,” Minh Lan cười tủm tỉm nhìn Quân Nghiên, kiêu ngạo khoe, “Tuy nhiên, ta thấy tỷ tỷ nhà ta thêu hà bao là xinh đẹp nhất.”
Nghe vậy cũng khiến Quân Nghiên tò mò, nhìn sang Minh Cẩm.
Minh Cẩm có chút ngượng ngùng, trợn mắt lườm Minh Lan một cái, áy náy nói với Quân Nghiên, “Ta không mang kim chỉ theo người.”
Quân Nghiên có chút thất vọng, Minh Lan lại nói, “Tỷ tỷ luôn mang theo hà bao kia mà? Cho tỷ ấy nhìn một chút.”
Minh Cẩm sửng sốt, hà bao đó vì đựng ngọc bội của Lục gia mới luôn đeo trên người, bà nội nói ngọc dưỡng người nên đưa nàng không hề lấy lại.
Minh Cẩm ngẫm nghĩ, moi ra hà bao trong lòng ngực.
Đây được làm từ một miếng vải tốt, sau khi may bộ quần áo cho Tề thị, vải dư lại được Minh Cẩm dùng làm hà bao này.
Bởi vì miếng vải hiếm có nên nàng rất chú tâm, không phải thêu đóa hoa hoàn chỉnh mà thêu những cánh hoa bay bay trong gió.
Bà nội chẳng thích mẫu thêu này chút nào, cảm thấy không đủ vui vẻ, càng cảm thấy Minh Cẩm dùng hà bao đựng ngọc bội đính hôn thật không may mắn.
Bà cụ đã nói nàng vài lần, Minh Cẩm mặt ngoài vâng dạ nhưng vẫn ngầm lén dùng hà bao này.
Sau đó bị Minh Lan thấy được cho rằng rất đặc biệt không giống hà bao bình thường, con bé luôn mè nheo muốn chị thêu cho mình một cái, Minh Cẩm sợ bà nội không cao hứng nên chưa từng đáp ứng.
“Thật xinh đẹp.” Quân Nghiên nhìn mẫu thêu hoa trên hà bao, lập tức khen, “Minh Cẩm quả nhiên rất khéo tay.”
Minh Cẩm đang muốn khiêm tốn vài câu, xe ngựa bỗng như cán qua thứ gì đó, xóc nảy kịch liệt.
Quân Nghiên không ngồi vững khiến hà bao rời khỏi tay.
Ba cô gái đều hốt hoảng, Minh Cẩm và Minh Lan cùng vươn tay tiếp lấy, Quân Nghiên thậm chí rời khỏi chỗ ngồi, cúi người chộp được hà bao.
Ai ngờ vừa lúc gặp một chỗ xóc nảy khác, đầu Quân Nghiên đập vào tấm gỗ bên cạnh, hà bao trong tay trượt ra, ngọc bội rơi xuống sàn xe phát ra tiếng vang thanh thúy.
Minh Cẩm và Minh Lan hết hồn, cuống quít nâng Quân Nghiên lên.
Minh Cẩm vội vàng lấy hà bao bỏ vào trong lòng ngực, lúc này mới quay đầu kiểm tra Quân Nghiên.
Trên đầu nàng ta đỏ bừng một mảnh, khẽ mở mắt nhưng lại nhắm chặt, cả người mềm nhũn.
“Phải làm sao bây giờ?” Minh Lan hoảng sợ, nghẹn ngào hỏi.
Minh Cẩm cuống quít xốc rèm cửa, nói với bà tử ngồi phía trước: “Cô nương vừa đụng đầu ngất đi rồi, mau báo cho lão thái thái!”
Bà tử kia đáp ứng, cọ tới cọ lui đi về phía trước.
Minh Cẩm và Minh Lan chẳng thấy ai gấp gáp quan tâm, chỉ có thiếu niên lại đây nhìn một chút, trấn an hai người vài câu, nói là sắp về đến nhà, chờ trở về hãy tính.
Minh Cẩm và Minh Lan đưa mắt nhìn nhau.
Nữ nhi con vợ lẽ trong gia đình giàu có thật chẳng được coi trọng chút nào, Minh Cẩm bỗng nhiên sâu sắc nhận ra thời đại này không hề giống những gì nàng từng nghĩ.
Chắc hẳn vì nàng sinh ra trong lúc Phó gia gặp cảnh khốn cùng, nhà không có vợ lẽ cũng không có con vợ lẽ, mới có thể không phải tiếp xúc với một chế độ phân biệt cấp bậc nghiêm ngặt đến như vậy, mới có thể yên tâm thoải mái sống những tháng ngày hạnh phúc lâu như vậy.
Lục Trạm, ngàn vạn lần xin đừng làm quan.
Minh Cẩm nhìn cái trán sưng đỏ của Quân Nghiên, trong lòng rối bời..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...