Bên này Đông Viên đã làm tốt công tác chuẩn bị, bên kia Giang Du cũng không ngừng truyền tin tới.
Mặc dù Lục gia đó không cần mặt mũi nhưng mấy gia tộc khác vẫn muốn thể diện.
Trước đây họ có thể tuyên bố nhi tử nhà mình chết trận sa trường, coi như cũng tự hào, nếu bây giờ bị người vạch trần thì toàn gia sẽ tiêu, dĩ nhiên đều đồng lòng hợp lực sửa trị Lục gia.
Tuy Lục gia cũng từng là dòng dõi thư hương, nhưng lão gia qua đời sớm, lão phu nhân không phải xuất thân danh môn nên kiến thức hạn hẹp, một lòng chỉ muốn hưởng lạc cho bản thân mặc kệ chuyện của con cái, di nương mà Lục Tử Minh để lại càng không phải đèn cạn dầu.
Bình thường nếu Lục gia không có việc gì thì còn đỡ, một khi có chuyện thì rất dễ bị người ta nắm bím tóc.
“Rốt cuộc thế nào?” Minh Cẩm nhìn vẻ mặt cười lạnh của Lục Trạm, dò hỏi.
“Tên khốn giả mạo kia đã bị bại lộ.” Lục Trạm bĩu môi, ném tờ thư sang một bên, “Mấy nhà đó đều không phải ăn chay, hơn nữa trong nhà còn có người làm quan trong triều, càng không thể để xảy ra nhiễu loạn bực này.”
“Lục gia đó xem như xong rồi?” Minh Cẩm chớp chớp mắt.
“Ừ,” Lục Trạm trầm ngâm, “Hoàn toàn phá sản, nhưng ngoại trừ kẻ giả mạo kia, chưa ai bị mất mạng.”
“Như vậy tốt nhất.” Minh Cẩm nhẹ nhàng thở phào.
Loại người này sống mà không có một xu dính túi e là còn khổ sở hơn làm bọn họ chết tuốt.
Huống hồ, nàng không hy vọng trên tay chồng mình dính máu của loại gia tộc vô liêm sỉ đó, giết địch trên chiến trường là anh hùng, còn giết ba cái kẻ lưu manh thì không có gì đáng khoe khoang.
Tuy Minh Cẩm không phải người lòng dạ hẹp hòi, nhưng vẫn rất phản cảm với Lục gia suýt chút nữa hủy hoại cuộc đời mình.
Lúc đầu nàng cũng từng nghĩ đến muốn báo thù, nhưng nàng chỉ là một cô gái phải tuân thủ nữ tắc hành động không tự do, còn đã từng có hôn ước với Lục gia, có thể thoát khỏi cuộc hôn nhân kia và lấy chồng là cũng nhờ Lục Trạm lòng dạ rộng rãi, nàng không muốn tiếp tục dây dưa với nhà vị hôn phu cũ.
Ai ngờ nàng không đi tính kế Lục gia, Lục gia lại mưu hại nàng, hiện giờ chính mình hại mình, thật là ứng với câu nói: Quả báo nhãn tiền.
Minh Cẩm vốn không tin mấy chuyện quỷ thần, nhưng trải qua vụ xuyên không và biết bao linh cảm giúp nàng thoát họa, nàng không khỏi có ba phần kính sợ thần linh.
Hiện giờ chứng kiến kết cục của Lục gia, nàng càng thận trọng hơn về những sự việc được vận mệnh chú định.
“Chỉ là chuyện Xuân Hương còn chưa có manh mối gì.” Lục Trạm hơi nhíu mày, “Nhưng chuyện này cũng không đến mức trí mạng, trước tiên cứ để như vậy chắc hẳn không có gì trở ngại.”
“Cứ chờ thôi.” Minh Cẩm an ủi, “Không thể nào vạn sự đều diễn ra suôn sẻ trong một lúc được.”
“Mấy ngày nay nàng vất vả rồi.” Lục Trạm thì thầm với Minh Cẩm.
Thanh âm chàng ta quá nhỏ, Minh Cẩm không nghe rõ bèn tiến lên một bước, ngẩng đầu nhìn chồng: “Chàng nói gì?”
Dạo này Minh Cẩm rất bận rộn mà vẫn không quên chỉnh trang cho mình.
Tuy nàng không hoạt bát nhí nhảnh như Minh Lan nhưng là người năng động, dậy sớm ngủ muộn không thành vấn đề, dù mấy ngày nay có nhiều việc hơn, nàng vẫn có thể dành ra chút thời gian chăm sóc bản thân.
Nàng không phải phụ nữ của thời đại này, sẽ không cho rằng sau khi sinh con là mất đi bản tính yêu cái đẹp, hơn nữa còn bị Quân Nghiên không tính là tình địch kích thích một chút, nàng càng cẩn thận chăm chút hơn cho vẻ bề ngoài của mình.
Thời cổ đại, quần áo của gia đình bình dân có nhiều hạn chế về màu sắc và kiểu dáng, cho dù hạn chế này không quá mức hà khắc, nhưng người bình dân như nàng không có nhiều sự lựa chọn.
Cũng may Minh Cẩm khéo tay, còn học được cách dệt nhuộm từ chị cả, làm ra những bộ quần áo rất tinh xảo lại vừa người, thoạt nhìn không hề khoa trương nhưng ngắm kỹ sẽ nhận ra bản sắc riêng, hợp với làn da trắng nõn khiến nàng càng trở nên trang nhã tú lệ.
Lúc này Minh Cẩm ngước đầu lên như vậy, đôi mắt long lanh, miệng cười ngọt ngào, khiến Lục Trạm nuốt nước miếng, cúi xuống nhẹ nhàng hôn nhẹ lên vành tai nàng.
Mấy ngày nay Minh Cẩm không thân cận Lục Trạm như thế, dĩ nhiên rất vui, nhưng bên ngoài lại có một đám đàn ông tụ tập, nàng không nhịn được túm lấy vạt áo trước ngực Lục Trạm, cũng không biết nên kéo lại gần hay nên đẩy ra xa.
Lục Trạm thấy mặt mày Minh Cẩm đỏ ửng, ánh mắt ẩn tình, như vừa nũng nịu vừa vui sướng, trong lòng ngứa ngáy vô cùng.
Minh Cẩm bị ánh mắt nóng bỏng của chàng nhìn đến mức ngượng ngùng, hơi xoay đầu, giọng khàn khàn hỏi: “Chàng mới vừa nói gì?”
Một câu khiến Lục Trạm đang phân tâm lập tức hoàn hồn, đôi tay ôm eo Minh Cẩm sờ soạng cũng buông ra, bất đắc dĩ thì thầm bên tai Minh Cẩm: “Ta nói, mấy ngày nay nàng vất vả rồi.”
Lục Trạm đàng hoàng lại, Minh Cẩm dĩ nhiên cũng nguội xuống, nàng cũng biết thời gian này, địa điểm này không hề thích hợp, chỉ đành nguýt ông chồng một cái: “Lời này có cần nói nhỏ đến vậy không?”
“Mấy tên nhãi ranh kia tai rất thính, nói hơi lớn chút khó tránh khỏi bị nghe hết.” Lục Trạm gãi gãi đầu, có điểm bất đắc dĩ.
Minh Cẩm kinh hãi, vậy chẳng phải nàng ở trong phòng nói gì đều bị nghe tuốt tuồn tuột, vội vàng cảnh giác nhìn thoáng qua cửa sổ, ngượng ngùng trách: “Sao chàng không nhắc em sớm một chút?” Mấy ngày qua nàng ở trong phòng nói chuyện với Lục Trạm chưa từng bận tâm vụ này, bây giờ nghĩ lại, nhịn không được thấp thỏm không biết rốt cuộc mình đã từng nói cái gì.
“Vẫn không nghĩ tới.” Lục Trạm cười, “Bây giờ sự tình hạ màn mới sực nhớ ra.”.
“Chàng nên nghỉ ngơi nhiều hơn.” Minh Cẩm nhìn tròng mắt đầy tơ máu của Lục Trạm, kéo chàng đến trường kỷ ấn nằm xuống, còn mình ngồi bên cạnh không ngừng xoa ấn vào huyệt vị trên đầu chàng, mong chàng thoải mái một ít.
Hai người đều tạm thời thả lỏng, câu được câu không bắt đầu nói chuyện phiếm.
Kể cũng lạ, hai vợ chồng một người là tiểu thư khuê các, một người là võ phu lỗ mãng, theo lý không có đề tài chung; nhưng khi hai người nói chuyện luôn có thể tìm được đề tài cả hai đều cảm thấy hứng thú, thậm chí vụ giúp may quần áo cho đám đàn ông không vợ cũng có thể bàn luận vài câu.
Minh Cẩm không khỏi thầm phỉ nhổ, cái gì gọi là hai vợ chồng không có tiếng nói chung đều là chó má, chỉ cần bất cứ chuyện trong nhà ngoài ngõ, thân thuộc bằng hữu, khách tới chơi hay người qua đường, thu vào chi ra, cũng đủ đề tài cho hai vợ chồng nói chuyện triền miên, còn chưa kể vụ con cái trưởng thành và những chuyện lý thú gặp được.
Chỉ cần hai bên đều muốn gắn kết với nhau, nhất định có thể tìm được đề tài cho cả hai đều hài lòng, tất cả đều tùy thuộc hai bên có sẵn lòng muốn làm hay không, hoặc có cố gắng để tâm hay không.
Nói một hồi bèn đưa đến đề tài chuyển nhà.
“Vợ à,” Lục Trạm bỗng tỉnh táo hẳn, mở bừng mắt nắm tay Minh Cẩm, “Hay là nàng theo ta ra quan ngoại chăn ngựa nhé.”
“Chăn ngựa?” Minh Cẩm chớp chớp mắt, cười gật đầu, “Ý kiến này hay đấy, nhưng em không biết chăn ngựa.
Nếu chàng muốn em đi theo thì phải dạy em.”
“Không thành vấn đề.” Lục Trạm cười hắc hắc, kéo Minh Cẩm vào lòng hôn chụt một cái.
Bầu không khí giữa hai người đang nhẹ nhàng thoải mái thì nghe được động tĩnh bên ngoài, sau đó là một tiếng rầm như bàn sách bị hất ngã, tiếp theo là một tràng loảng xoảng, thực hiển nhiên, đồ trên bàn đều rơi xuống đất.
Minh Cẩm và Lục Trạm nhìn nhau..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...