Quả nhiên không ngoài dự đoán, khi ông Phó về lại thư phòng thì Tề thị đi theo phía sau, vừa vào cửa đã vẫy tay kêu Minh Cẩm, “Con ra đây với mẹ.”
Mọi người biết nội tình đều hiểu rõ cười trộm, nhìn theo Minh Cẩm đứng dậy ra ngoài với Tề thị.
“Mẹ?” Minh Cẩm mở miệng thăm dò, không biết mình nên thẹn thùng hay làm bộ không biết.
“Trong nhà có khách.” Tề thị do dự hồi lâu mới thốt ra một câu, “Hắn tự xưng Lục Trạm.
Mẹ và cha con đoán là người Lục gia.”
“Tới đón dâu ạ?” Minh Cẩm bối rối lo sợ, cho dù đã chuẩn bị tinh thần lấy chồng, nàng không ngờ lại nhanh như vậy.
“Không phải.” Tề thị lắc đầu, “Chỉ nói xin cha con bức tranh chữ, muốn ở tạm vài ngày.
Mẹ đoán là tới xem mắt.”
Minh Cẩm cúi đầu không nói, thầm liên tục an ủi bản thân -- Có thể trước khi thành hôn tới gặp một lần là biểu lộ thái độ ổn trọng, không phải loại gia đình chẳng để chuyện hôn nhân trong lòng.
“Con đừng lo.” Tề thị vỗ vỗ tay nàng, “Như vậy cũng tốt, thừa dịp này quan sát hắn kỹ càng.”
Minh Cẩm hơi gật đầu, còn chút chần chờ, “Y chưa nói chính mình là người Lục gia?”
“Đương nhiên chưa nói.” Tề thị cười, “Mọi người thầm biết rõ ràng, nói toạc ra sao con còn mặt mũi gặp hắn?”
“Chúng ta có thể hiểu lầm hay không?” Minh Cẩm nói ra nỗi lo của mình, nếu lỡ tự cho là thông minh hiểu sai tình hình thì thật là vết nhơ lớn.
“Không đâu.” Tề thị lắc đầu, “Họ Lục, có quan hệ với nhà ta, từ kinh thành tới, trông rõ ràng là người đã ra chiến trường, ngoại trừ thiếu gia họ Lục còn có thể là ai? Tranh chữ của cha con nếu được ngưỡng mộ cỡ đó thì mẹ đâu phải sống khốn khó.”
Minh Cẩm cũng an tâm, đúng vậy, ngoại trừ thiếu gia họ Lục còn có thể là ai? Nơi này giao thông không cách gì so sánh với hiện đại, hầu hết mọi người cả đời chưa từng ra khỏi cửa, nếu không phải chuyện rất quan trọng thì cần gì lặn lội chạy tới tận đây?
“Con hãy mau đi dọn dẹp gian cách vách thư phòng, mở cửa sổ thông khí, đổi bộ đệm chăn,” Tề thị bất đắc dĩ than, “Nhà chúng ta thật sự không có chỗ.”
Minh Cẩm gật đầu, đang muốn quay đi lại bị Tề thị kéo về.
“Mẹ thấy tên này cũng được,” Tề thị nhỏ giọng an ủi, “Có thể chạy tới chỗ này chỉ để nhìn con thì coi như có tâm, tuy bộ dáng thô kệch, tuổi hơi lớn, nhưng trông khỏe mạnh, nói chuyện hành động không thiếu lễ nghĩa, thái độ cử chỉ không mang sát khí quân nhân.”
Minh Cẩm kinh ngạc, chỉ mới mấy ngày mà Tề thị đã phản chiến?
Nuôi con bao nhiêu năm, Tề thị đương nhiên nhìn ra thắc mắc trong lòng Minh Cẩm, lúng túng cười: “Nếu hắn không tới thì mẹ còn có lý do an bài hướng khác cho con, nhưng hắn đến tận đây làm mẹ đâu thể nói gì nữa? Con cũng biết tính tình lão thái thái, lát nữa mẹ sẽ nói chuyện này với bà.
Nếu lão thái thái muốn gặp thì lần này phỏng chừng phải tiến hành theo ước định, trong lòng con nên chuẩn bị trước.”
Mới đầu Tề thị cho rằng Lục gia và Phó gia giống nhau, định cư trong một thôn quê nào đó, ai ngờ Lục Trạm nói hắn ở kinh thành.
Hơn nữa Lục Trạm tuy có bộ dạng bình thường nhưng nhìn sơ qua không phát hiện tật xấu gì, điều này khiến Tề thị vốn không yên tâm mau chóng mềm lòng.
Minh Cẩm cảm thấy trong miệng khô khốc nói không nên lời, hồi lâu mới gật đầu.
“Một khi đã như vậy,” Tề thị bảo, “Chốc lát con đến phòng mẹ lấy khúc vải.
Ban đầu dự tính may cho cha con hai bộ đồ mới để đi làm ăn với cữu cữu con.
Trước tiên con cầm về cắt cho hắn bộ quần áo.”
“Mẹ,” Minh Cẩm cảm thấy trong lòng chua xót, đôi mắt nóng lên, “Vải này cha cần dùng.”
“Cha con lớn tuổi, mặc quần áo cũ cũng không sao, huống chi đi với cữu cữu con là người một nhà, có gì phải xấu hổ,” Đôi mắt Tề thị cũng hơi ửng đỏ, vuốt tóc Minh Cẩm, “Hắn lại đây xem mặt, mẹ phải cho hắn biết con của mẹ xinh đẹp thế nào, có đôi tay khéo léo thế nào, không ai có thể coi thường con gái nhà họ Phó chúng ta.”
Nếu Tề thị cười nhạo hoặc trêu cợt nàng, Minh Cẩm có thể ứng phó tự nhiên, nhưng khi bà trịnh trọng tuyên bố như vậy lại khiến Minh Cẩm không biết làm sao, chỉ có thể gật đầu lia lịa, cố nén không chùi đôi mắt nóng bỏng, xoay người đi vào phòng, “Con đi dọn dẹp gian cách vách.”
Gian cách vách thư phòng được dùng làm nhà kho từ lâu, Minh Cẩm vừa vào không khỏi đứng chôn chân tại chỗ.
Mấy chiếc rương thật lớn choáng hết đường đi, chiếc giường phía sau cũng đầy bụi bặm.
Minh Cẩm mở rương kiểm tra, bên trong chất đầy đồ tạp nhạp sắp xếp lộn xộn, gần như không biết bắt tay dọn từ đâu.
Cũng may bà cụ Phó mau chóng phái Xuân Hương tới, giúp đỡ Minh Cẩm cùng khuân cái rương ra ngoài.
Tuy Minh Cẩm có làm chút chuyện nhà nhưng trước nay chưa từng lao động chân tay nặng nề kiểu này, khuân ra một cái rương là mệt đến thiếu chút nữa nằm sấp xuống đất, đành đứng tại chỗ thở hổn hển lấy hơi.
“Tỷ làm gì vậy?” Không biết Minh Lan vụt ra từ chỗ nào, bên cạnh còn có Giang Du và Minh Thụy.
“Trong nhà có khách, ta phải dọn dẹp gian cách vách thư phòng.” Minh Cẩm chỉ chỉ cái rương rồi bảo Xuân Hương, “Đi thôi.”
“Chúng ta tới hỗ trợ.” Giang Du mở miệng, lập tức cúi người muốn khiêng cái rương.
“Không cần.” Minh Cẩm hết hồn chặn trước cái rương, “Ta không có thời gian thu thập một đống bể nát các ngươi gây ra.”
“Tôi sẽ cẩn thận.” Giang Du cười tủm tỉm, vẻ mặt vô tội thuần khiết, “Huống chi, dựa vào hai cô gái yếu đuối thì phải mất bao lâu mới có thể dọn xong nhiều rương như vậy.”
Minh Cẩm do dự một chút, miễn cưỡng gật đầu, cảnh cáo, “Giúp đỡ thôi nhé, phải nghe lời ta!”
Trước tiên phải nói thẳng chặn đầu, ai biết hắn có thể nhìn thấy đồ gì hứng thú lại muốn lôi ra “Nghiên cứu”, nàng chẳng còn sức mà chơi đùa với hắn.
“Dĩ nhiên toàn nghe cô nương điều khiển.” Giang Du không cho rằng nàng bất lịch sự, bày ra gương mặt tươi cười xăn tay áo.
Có công nhân trợ giúp, công việc tự nhiên nhanh hơn rất nhiều.
Trải qua vài chuyến, thùng rương được chuyển đến thư phòng và phòng Minh Cẩm, còn một cái rương cũng đặt trong phòng Xuân Hương, cuối cùng mọi người có thể tiến vào gian cách vách.
Minh Lan và Minh Thụy cũng giúp đỡ, một đứa lau bàn ghế, một đứa lau sàn, vô cùng bận rộn.
“Hãy nghỉ ngơi chút đi.” Minh Cẩm kéo cặp song sinh đứng dậy, nhìn hai gương mặt dính đầy bụi, móc khăn ra lau sạch cho hai em.
Minh Lan và Minh Thụy lại không hề tung tăng nhảy nhót như thường ngày, trở nên yên tĩnh một cách kỳ lạ.
“Sao không nói gì thế? Giận dỗi à?” Minh Cẩm thấy kỳ quái, định xoa đầu Minh Thụy nhưng bị thằng bé nghiêng người tránh đi, giống như đang bực bội với ai.
Minh Cẩm buồn cười, lại vươn tay tới vầy vò đỉnh đầu Minh Thụy, “Thậm chí không thèm để ý tới ta nữa sao?”
Minh Thụy luôn thích cười lại trợn đôi mắt đỏ bừng trừng Minh Cẩm, hung hăng hừ mũi một tiếng, ủ rũ cụp đuôi không nói lời nào.
Lúc này Minh Cẩm mới cảm thấy không khí có gì đó không đúng, quay đầu hỏi Minh Lan: “Có chuyện gì vậy?”
“Tỷ,” Minh Lan trề môi, hốc mắt ửng hồng phủ một màn sương, “Tụi muội không muốn tỷ đi lấy chồng.
Tỷ ở lại nhé?”
Minh Cẩm nhìn hai đôi mắt đỏ hồng như thỏ con trông mong hướng về mình, trong lòng trào dâng một trận xót xa, cười miễn cưỡng, “Ai nói ta phải đi?”
“Người Lục gia đã tới.” Minh Thụy la to, nắm chặt tay Minh Cẩm, móng tay gần như bấu vào da thịt nàng.
Minh Cẩm nhịn không được ôm hai đứa nhỏ vào lòng, kề tai bọn nó thì thầm, “Cùng lắm chỉ đến xem mắt mà thôi, còn chưa nói phải đi, thế mà hai đứa đã rớt hạt đậu vàng để Giang Đại ca chê cười.”
“Thật không đi sao?” Minh Thụy không chịu buông tay, ép hỏi.
Minh Cẩm ngượng ngùng nhìn thằng bé, dịu dàng trấn an: “Lục gia không phải tới đón dâu, tỷ sẽ không đi."
“Vậy khi họ tới đón dâu thì sao?” Gương mặt nhỏ bé của Minh Thụy căng thẳng.
Minh Cẩm bất đắc dĩ, bắt đầu nói gần nói xa, thậm chí giở trò trơ trẽn bịa đặt rất nhiều chỗ tốt của thiếu gia nhà họ Lục, còn nhân nhượng đáp ứng vài yêu cầu của hai đứa em.
Con nít đúng là dễ dụ, cảm xúc tới nhanh đi nhanh, chỉ cần một lát là Minh Cẩm đã dỗ được hai đứa nín khóc mỉm cười, rốt cuộc không còn rối rắm với vấn đề lấy chồng của nàng.
“Đệ muốn ra phía trước xem mặt Đại tỷ phu.” Minh Thụy ồn ào, vẻ mặt hăng hái, “Nếu đệ không thích thì đuổi y đi ngay!”
Minh Lan lập tức hưởng ứng, “Muội cũng đi.”
“Lại nói bừa,” Minh Cẩm cốc Minh Thụy một cái, “Đó là thiếu gia nhà họ Lục.” Quay đầu hỏi Minh Lan: “Vừa rồi không phải muội bị dọa, lúc này lại muốn nhìn?”
Minh Thụy gật lia lịa, kéo Minh Lan cười hớn hở chạy vội, “Bọn đệ đi trước.”
Hai đứa nhỏ biến mất khỏi cửa, Minh Cẩm thở phào, quay đầu lại mới phát hiện Giang Du đang ngồi cạnh bàn nhìn nàng sững sờ.
Minh Cẩm không để ý đến hắn, xoay người ra cửa..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...