Sau một đêm mất ngủ, Minh Cẩm chưa kịp hoàn hồn đã bị Tề thị túm lấy giao việc.
Thấy Giang Du chỉ có một bộ quần áo trên người bị hắn làm dơ mà không có bộ khác để thay, Tề thị sai Minh Cẩm sửa quần áo cũ của cha Phó cho hắn mặc.
Minh Cẩm nhận việc, dĩ nhiên không có thời gian đi xem bọn Minh Thụy quậy phá, trong lòng rất tiếc vì đã lỡ mất rất nhiều lạc thú.
Cũng may Giang Du nhanh chóng vượt qua giai đoạn bồn chồn ban đầu, rốt cuộc hết hy vọng mà chấp nhận thực tế bị xuyên không, bò ra khỏi thế giới nhỏ bé của bản thân và kiểm tra lại hoàn cảnh xung quanh, lúc này mới ý thức được hắn đã làm gì, đỏ mặt xin lỗi ông Phó rất lâu và hứa sẽ bồi thường gấp đôi trong tương lai, thậm chí còn muốn tự mình sửa chữa đồ đạc đã làm hư nhưng bị Tề thị cuống quýt ngăn lại -- chiếc tủ trầy xước tuy khó coi nhưng vẫn còn dùng được, nếu bị sửa hư thì phải vứt đi mua cái mới.
Sự điên cuồng hủy diệt đột nhiên trở lại bình thường khiến mọi người Phó gia đều thở phào nhẹ nhõm -- Dù mong nhận được hồi báo trong tương lai, nhưng khoản đầu tư ban đầu nặng nề như vậy cũng nằm ngoài phạm vi thừa nhận của Phó gia.
Ông Phó sợ hắn tái phạm, suy nghĩ ra một biện pháp đẹp cả đôi đàng, mời Giang Du mỗi ngày đến thư phòng cùng học hành với Minh Thụy, để tùy thời trông coi.
Giang Du đương nhiên đáp ứng, hiện tại hắn đang thiếu tri thức về thế giới này, ông Phó đưa ra đề nghị, hắn vui vẻ đồng ý liền.
Minh Lan thấy mọi người đều đến thư phòng dĩ nhiên không chịu bị bỏ rơi, nằng nặc đòi theo học chung.
Ông Phó không còn cách nào khác đành phải dạy luôn cô nàng.
Giang Du ôm chồng sách sử của Phó lão cha gặm điên cuồng trong ba ngày, sau đó mới chớp đôi mắt hình nhang muỗi chấp nhận theo Phó lão cha học vỡ lòng.
Hiện giờ Minh Thụy đã bắt đầu học Luận Ngữ, dù gì Giang Du cũng từng học qua mấy ngày, dĩ nhiên rung đùi đắc ý mau chóng đuổi kịp tiết tấu.
Phó lão cha đang hứng khởi giảng bài thì nghe bên ngoài Tề thị gọi ông đi ra, quay đầu bảo Minh Cẩm, “Con trông chừng đệ đệ muội muội, ta ra ngoài một lát sẽ về ngay.”
Minh Cẩm buông sách trong tay, quay sang nhìn Minh Thụy, thấy Giang Du cười ma mãnh dạy Minh Thụy vẽ gì đó trên giấy, Minh Lan ở bên cạnh nhìn vui vẻ còn duỗi tay qua chỉ trỏ.
Minh Cẩm nhịn không được nhíu mày, gần mực thì đen, nàng không muốn đệ muội nhà mình bị ảnh hưởng một thân tật xấu hiện đại mà Giang Du mang đến.
“Đang làm gì đó?” Minh Cẩm nghiêm mặt hỏi Minh Thụy.
Minh Thụy và Minh Lan đồng loạt ngẩng lên, chột dạ nhìn Minh Cẩm rồi nhìn Giang Du cầu cứu.
“Bây giờ không phải đang nghỉ giải lao hay sao? Chúng ta luyện bút.” Giang Du tốt tính, thấy Minh Cẩm nghiêm mặt cũng không hoảng loạn, cười nói, “Tiểu cô nương cứ nghiêm mặt không thú vị, cười mới đẹp.”
Đây là trêu chọc nàng đó hả?
Minh Cẩm đen mặt nhìn Giang Du, lười cãi cọ với hắn, đi qua xem bọn họ đang vẽ cái gì.
Phó gia dùng giấy hơi nhòe mực nhưng vẫn có thể mơ hồ nhìn ra đường nét, rõ ràng đang vẽ người, chỉ dùng vài nét vẽ đơn giản để phác thảo hình dáng gương mặt nhưng đã có thể nhận ra là Phó lão cha, trông giống như nhân vật trong phim hoạt hình, mắt mũi đều tròn xoe khiến vẻ mặt Phó lão cha trông hiền từ, ngây thơ, chất phác.
“Tỷ.” Minh Lan thò lại gần kéo tay Minh Cẩm, làm mặt quỷ hỏi, “Tỷ thấy giống không?”
“Đừng vớ vẩn.” Minh Cẩm cười mắng, quay sang nói với Giang Du, “Tương lai Minh Thụy phải học hành khảo công danh, ngươi đừng khiến hắn phân tâm từ nhỏ.”
Học hành làm quan là mục tiêu theo đuổi của mấy thế hệ Phó gia, Minh Thụy là độc đinh của Phó gia, bất luận thế nào cũng trốn không thoát.
Tuy Minh Cẩm không mấy tán thành chấp niệm này nhưng không muốn nhìn Minh Thụy bị Giang Du làm cho chia trí, tương lai phải chịu khổ.
Giang Du gãi đầu, cười làm lành, “Được, tôi giám sát việc học của hắn.”
Minh Cẩm liếc Giang Du một cái, loại cảm giác này rất kỳ quái -- Từ khi Giang Du khôi phục bình thường thì biến thành bộ dáng hiện tại, đối xử với người khác khách khí lễ phép, nhưng đối với nàng và Minh Lan lại hơi quá mức hòa khí, thậm chí nàng còn cảm thấy Giang Du mang giọng điệu nuông chiều khi nói chuyện với Minh Lan.
Giang Du đúng lúc xoay người nói gì đó với Minh Lan chọc cho Minh Lan cười to thành tiếng.
Ánh mặt trời len qua cửa sổ vừa vặn chiếu sáng gương mặt Minh Lan, bởi vì cười to mà sắc mặt càng thêm ửng hồng đáng yêu.
Lúc này Minh Cẩm mới phát hiện, không biết bắt đầu từ khi nào mà Minh Lan cũng trổ mã xinh đẹp đến thế, không còn là đứa con nít bám theo nàng mà thành một thiếu nữ phổng phao.
Trong lòng Minh Cẩm bỗng nhiên reo vang hồi chuông báo động, nàng mở to đôi mắt nhìn Giang Du, Minh Lan vẫn luôn tò mò vì hắn không giống người thường, hơn nữa chính là Minh Lan ham chơi nhặt hắn về nhà...
Chẳng lẽ tên trạch nam này đọc quá nhiều tiểu thuyết xuyên không, cứ nghĩ xuyên đến nơi đây nhìn thấy cô nương đầu tiên chính là lão bà của hắn?!
Minh Cẩm nhìn Giang Du tươi cười, càng nhìn càng thấy khả nghi, càng xem càng thấy chắc chắn, bề ngoài thanh xuân văn nhược không thể che giấu bản chất đại thúc đáng khinh, hèn chi vài ngày trước nàng cảm thấy kỳ kỳ, nàng sơ suất quá! Minh Cẩm vừa hối hận phỉ nhổ bản thân vừa đề phòng kéo Minh Lan ra xa, giấu sau lưng mình.
“Sao vậy?” Giang Du cười ôn hòa.
Ngay cả Minh Cẩm cũng phải thừa nhận Giang Du thật may mắn, có một bộ túi da thật không tệ, vẻ mặt thanh tuấn, giọng nói ôn hòa nhu nhã, tuyệt đối cảnh đẹp ý vui.
Trong đầu Minh Cẩm hiện ra bốn chữ “Văn nhã bại hoại” in hoa thiếp vàng lóe sáng.
Khi ánh mắt dò hỏi của Giang Du quét sang bèn kéo Minh Lan rời xa Giang Du, quay đầu hỏi Minh Thụy, “Đã học thuộc bài chưa?”
Minh Thụy đang cầm bức tranh hoạt hình của Phó lão cha ngắm nghía, nghe hỏi bèn ngẩng đầu cợt nhả đề nghị, “Tỷ tỷ cho đệ thư thả mấy ngày nhé?”
“Ta không dạy đệ học,” Minh Cẩm hừ một tiếng, “Muốn thư thả mấy ngày đều do cha quyết định.”
Tuy Phó lão cha là người hòa khí, nhưng riêng về vấn đề học hành lại rất kiên trì và nghiêm khắc của người có học, tuyệt đối không có nửa phần thỏa hiệp, ngay cả Minh Cẩm cũng không tránh khỏi bị phạt, càng đừng nói đến Minh Thụy là trọng điểm bồi dưỡng.
“Giang Đại ca cùng học với đệ, huynh ấy nói giúp đệ cầu cha.” Minh Thụy quay đầu xin hỗ trợ, Giang Du cười tủm tỉm gật đầu.
“Vậy nếu huynh ấy đi rồi thì sao?” Minh Cẩm bất mãn mắng, “Đệ định cả đời cầu người hỗ trợ? Sớm muộn gì cũng phải học thuộc, khi còn nhỏ học thuộc lòng nhanh hơn.”
Minh Thụy sửng sốt, Minh Lan đứng phía sau đã mở miệng, giọng nói tràn đầy không nỡ, “Giang Đại ca phải đi?”
Chết chửa, mới có mấy ngày đã sinh ra cảm tình giai cấp? Minh Cẩm cảm thấy gân xanh trên trán giựt giựt.
“Sao?” Minh Thụy cũng hồi phục phản ứng, mắt trông mong nhìn Giang Du, “Giang Đại ca phải đi à?”
“Huynh ấy không phải người nhà chúng ta, dù sao cũng phải đi.” Minh Cẩm nhẹ giọng nói với Minh Lan.
Mặc kệ là hiện đại hay cổ đại, tình yêu đầu đời của thiếu nam thiếu nữ luôn khiến gia trưởng phải đau đầu, Minh Cẩm lo nghĩ.
Nàng tự nhiên đã coi mình là gia trưởng, hơn nữa muốn cầm gậy đánh uyên ương, ngoại trừ vô ngữ hỏi trời xanh, nàng còn có thể làm gì?
Cho tới bây giờ Minh Cẩm vẫn không cảm thấy gã trạch nam thời hiện đại thích hợp cho Minh Lan, mấy ngày qua nàng càng cảm nhận điều đó rõ ràng hơn, Giang Du mang theo sự không an phận và nóng lòng muốn thử của người hiện đại, sao có thể ở lại Phó gia cả đời?
Huống hồ, bất luận sau này hắn vỡ đầu chảy máu hay thuận buồm xuôi gió, Minh Cẩm không tin tưởng hắn có thể cho Minh Lan một cuộc sống tốt.
Phải biết rằng, sau khi đàn ông xuyên qua thông thường kèm theo hai chữ "Ngựa giống", điểm này đàn ông hiện đại càng ham thích hơn đàn ông cổ đại, thật giống như người chịu khổ được nếm thử sung sướng thì càng tham ô hung mãnh hơn.
“Thật sao?” Minh Lan lần đầu hoài nghi quyền uy của Minh Cẩm, quay đầu nhìn Giang Du chứng thực.
Giang Du có chút khó xử, ậm ừ nửa ngày mới gật đầu thừa nhận, “Đúng vậy.” Không đợi Minh Cẩm thở phào nhẹ nhõm, hắn lại dùng ánh mắt thâm tình chân thành nói với Minh Lan, “Tuy nhiên tôi sẽ trở về.”
“Huynh muốn vào thành?” Minh Lan hiển nhiên còn chưa hiểu ra cái gì là liếc mắt đưa tình, trực tiếp xem nhẹ sóng mắt của Giang Du, vội vàng truy vấn, hoàn toàn không thấy tỷ tỷ nhà mình ở bên cạnh hết nghiến răng rồi cười thầm.
Giang Du do dự một chút rồi gật đầu.
Minh Lan sửng sốt trong chốc lát, trốn vào lòng Minh Cẩm, kề tai Minh Cẩm thì thầm, “Biểu tỷ phải gả vào thành, Giang Du ca cũng muốn vào thành, vào thành nhất định rất tốt, muội cũng muốn vào thành.”
“Được thôi, muội cứ việc vào thành.” Minh Cẩm cười, “Chúng ta đều không đi, muốn đi thì đi một mình.”
Minh Lan đỏ mắt, hét lên, “Tỷ tỷ chỉ biết khi dễ người ta.” Dứt lời xoay người chạy nhanh như chớp.
Giang Du muốn đuổi theo nhưng bị Minh Cẩm ngăn lại, “Nhờ ngươi hỗ trợ nhìn Minh Thụy học bài, ta đi tìm con bé là được.” Nói xong xoay người đi ngay, để lại Giang Du và Minh Thụy mắt to trừng mắt nhỏ.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...