Editor: Lé-Chan
Đợt cống phẩm lần này quả thật có nhiều vật hiếm lạ, Ninh Tử Mạch đứng bên một bức tranh ngọc không ngừng cảm thán, đúng nghĩa được mở mang tầm mắt.
"Mạch nhi thích cái này?" Lão thái hậu có chút khó xử, khối ngọc được khắc thành một bức bản đồ quốc gia, vừa được gia công tốt vừa tinh xảo, hoàng thượng chắc chắn sẽ luyến tiếc đem cho.
"Không phải, con chỉ nhìn một tí thôi." Ninh Tử Mạch không muốn làm thái hậu hiểu lầm.
"Vậy còn cái này thì sao? Mạch nhi, con có thích không?" Thái hậu muốn bồi thường, vì thế cầm một viên dạ minh châu to bằng trứng chim bồ câu hỏi y.
"Dạ thôi." Ninh Tử Mạch nhanh chóng lắc đầu, "Con thật sự cái gì cũng không muốn, chỉ là muốn ngắm thử thôi."
Lão thái hậu nhìn đứa bé mà bà yêu thương nhất, lòng nói đứa bé này hiểu chuyện như vậy, Trữ vương sao mà nỡ bỏ rơi.
Nhưng ngẫm lại, bỏ rơi cũng tốt, nếu không mình biết đi đâu mà kiếm một đứa cháu ngoan như vậy?
Thái hậu trước đây cũng là một người phụ nữ mạnh mẽ, hiện tại thu được nhiều vật lễ miễn phí, nên nhất định bằng mọi giá phải ép Ninh Tử Mạch chọn một thứ mình thích cho bằng được.
Ninh Tử Mạch không biết nói gì, nhìn bên trái một chút rồi lại nhìn bên phải một chút, cuối cùng chỉ vào một vòng ngọc đeo tay màu đỏ xích, nhỏ giọng nói: "Vậy cái này đi."
Vòng ngọc này là dùng ngọc tuyết mài thành, lại dùng hoa hồng cao cấp nhuộm đỏ, đến tận một năm sau mới xuất hiện màu đỏ rực rỡ như thế này.
Vào năm ngoái, bên Hồi Cương Vương cũng cống nạp một chuỗi ngọc tuyết, Thái hậu lúc đó nghĩ trong cung người thích màu đỏ chỉ có một mình Tư Mã Yến, vì thế liền ban cho nàng. Năm nay vòng tay này vốn định chuẩn bị cho nàng, nhưng mà nếu Ninh Tử Mạch đã mở miệng, bà cũng không keo kiệt làm gì.
"Con định lấy cái này làm gì?" Thái hậu một bên phân phó hạ nhân mang chuỗi ngọc về Thái Tử Cung, một bên trêu ghẹo nói, "Chẵng lẽ Mạch nhi thích cô nương nào rồi?"
"Không có, con giữ lại cho mình chơi thôi." Mặt Ninh Tử Mạch đỏ như sắp nổ.
Thái hậu trong lòng buồn cười, càng thêm yêu thích Ninh Tử Mạch, giữ y lại ăn tối xong, hàn huyên nửa ngày rồi mới trả người về Thái Tử Cung.
...
Ngày thứ hai, khỉ con mới sáng sớm đã nhảy lên giường, vươn móng bóp vuốt mặt của Ninh Tử Mạch.
"Ngươi hoá ra là cùng một loại với hắn." Ninh Tử Mạch bất đắc dĩ trợn mắt, lấy tay búng búng cái mông hồng đầy lông của nó.
Khỉ nhỏ bất mãn xoa xoa cái mông, sau đó đứng lên, vươn chân gãi gãi cái bụng.
"Đói bụng thì tự đi kiếm đồ mà ăn." Ninh Tử Mạch chôn đầu vào trong chăn, khốn!
"Khẹc khẹc khẹc!" Khỉ con bị đói chết nên cứ gọi tới gọi lui, dùng sức giật mấy cọng tóc của Ninh Tử Mạch lộ ở ngoài chăn.
Ninh Tử Mạch ai oán ngồi dậy, nghĩ thầm xong đời rồi, con khỉ con này bị Vệ Viễn Hi ám mất rồi....
Khỉ con ngồi trước mặt Ninh Tử Mạch, bó gối, hai tay giấu sau lưng, vô tội trợn to hai mắt -- ta vừa rồi không có làm cái gì hết á ~
Tiếp tục ngủ là không thể, Ninh Tử Mạch đàn phải đi mặc quần áo tử tế rồi rửa mặt, sau đó nắm đuôi khỉ con đi ăn điểm tâm.
Khỉ con không thèm để ý đến bản thân bị ngược đãi, đầu thì gần đất đuôi thì gần trời, quả thật mới lạ, nó còn trông có vẻ rất vui mừng.
"Mày có bị ngu không?" Ninh Tử Mạch đặt nó lên bàn cơm, "Đối với mày như vậy mày còn mừng?"
Khỉ con ngay lập tức tấn công mâm mứt quả, chưa gì hết hai móng vuốt đã toàn là đường nước.
Ninh Tử Mạch hơi thở dài, không yên lòng cúi đầu húp cháo, đột nhiên nghe thấy khỉ con khẹc khẹc kêu loạn, ngẩng đầu nhìn lên, Ninh Tử Mạch liền dở khóc dở cười.
Khỉ con ăn mứt xong thì lấy tay dụi mắt, làm cho nước đường, mí mắt và lông dính chung một chỗ nên không thể mở mắt được, vì vậy gấp đến độ nhảy loạn.
"Ngươi và hắn, cũng ngu ngốc giống nhau." Ninh Tử Mạch cầm khăn lông nóng, giúp nó lau mắt.
Nước đường vốn cứng đầu, lại có thêm lớp lông trên mặt chú khỉ, may là tính Ninh Tử Mạch cẩn thận, giúp cho khỉ con không phải ăn nhiều khổ, nhưng mà lớp lông ở trên cổ rụng mất một nhúm rồi, trơ trọi, lộ ra lớp thịt non hồng hồng mềm mềm.
Đứng trước gương đồng, khỉ con triệt để tan vỡ, hai tay ôm lấy đầu, cái mông ngồi ạch xuống bàn, sống chết gì cũng không chịu đứng lên.
"Ta không phải cố ý." Ninh Tử Mạch cầm nhúm lông xin lỗi, "Không sao đâu, sẽ mọc lại mà...."
"Khẹc khẹc khẹc!" Khỉ con kịch liệt kháng nghị, người xấu!
"Cho mày nè." Ninh Tử Mạch từ trong tay áo lấy ra một chuỗi hạt đeo lên cổ nó, hợp thật, hồng hồng đỏ đỏ, vừa vặn che khuất vùng lông bị trụi kia, suy nghĩ một chút, lấy thêm một cái yếm hồng quấn lên lưng nó, sau đó ôm nó đặt trước gương.
Khỉ con tái ông mất ngựa, đứng trước gương đồng vô cùng vui vẻ.
Ninh Tử Mạch vô lực, con khỉ này là cùng một loại thẩm mỹ với Vệ Viễn Hi!
"Chịu ra ngoài chưa?" Ninh Tử Mạch đặt nó lên vai mình, "Tới ngự hoa viên đi bộ nha!"
Hôm nay khỉ con rất phấn khởi, vừa đến ngự hoa viên đã phóng mất tiêu, hại Ninh Tử Mạch kiếm mãi cũng không được.
Xa xa là Vĩnh Ngọc Điện của Vệ Viễn Ngọc, có một người con gái mặc áo đỏ đang hướng về phía này, tiền hô hậu ủng, rất khí phái.
Khỉ con cũng nhìn thấy hai người phía trước, vì vậy ngồi chồm hổm xuống một chạc cây trong phạm vi có thể bao quát, cong cái mông im lặng ở một bên xem náo nhiệt.
Tư Mã Yến quẹo một cái liền thấy được Ninh Tử Mạch đứng ở đằng trước, khuôn mặt tươi cười nhất thời đen như đáy nồi - sao mới sáng sớm lại gặp phải hồ ly tinh này!
Vừa định đi đường vòng thì chợt nghe được cung nữ sau lưng la hét, còn chưa kịp phản ứng thì đã cảm nhận được hình như có thứ gì rơi trúng đầu của mình, sau đó có gì nhơp nhớp chảy xuống mặt, sờ một cái, thì ra là lòng trứng chim -- mới nãy, là tổ chim rơi xuống.
"Nương nương thứ tội." Cung nữ bị doạ đến hồn phi phách tán, nhanh tay tiến lên giúp nàng lau sạch.
"Vương phi ngài không sao chứ?" Ninh Tử Mạch tiến lên hỏi thăm.
Tư Mã Yến cắn răng ngẩng đầu, Ninh Tử Mạch trước mặt tuy nhìn bên ngoài thân thiết, nhưng có nhìn thế nào đi nữa, trong đôi mắt đó đều là sự hả hê.
Khỉ con vừa xem vừa cao hứng bừng bừng, ngồi xổm trên cây cười khẹc khẹc.
"Mày, con súc sinh mất dạy! Bổn cung sẽ làm thịt mày!" Tư Mã Yến nổi giận đùng đùng chỉ thẳng vào chú khỉ.
Khỉ con sửng sốt, sau đó nhắm mắt giả chết.
"Thịt nó làm gì?" Ninh Tử Mạch không hiểu tại sao.
"Hay quá ha, bộ tổ chim sẽ tự dưng rớt xuống hả? Rõ ràng là do tiểu súc sinh này cố ý!" Tư Mã Yến nhớ đến con khỉ này là do Vệ Viễn Ngọc đưa cho Ninh Tử Mạch, hận đến mức nghiến răng ken két, vừa lúc gặp được cơ hội, bỏ qua cho tiểu súc sinh đó là chuyện không thể!
"Vương phi nói đùa, khỉ của ta ở đây, còn tổ chim thì ở bên kia, làm sao nó có thể đẩy xuống được?" Ninh Tử Mạch kiên trì giải thích.
"Bổn cung nói phải là phải!" Tư Mã Yến giận dữ, không cần biết mình có lý hay không, sai người đi bắt khỉ con.
Khỉ con tuy bình thường rất hay ngây người, nhưng đến thời khắc mấu chốt nó rất linh hoạt, nhất là khi thấy nhiều người nhìn chằm chằm vào mình, thế là nhanh nhẹn xoay người chui vào rừng.
Lão thái hậu sau khi niệm phật ở phật đường, muốn ra ngự hoa viên hít thở không khí một chút, nhưng chỉ thấy phía trước là một trận ồn ào, giống như có rất nhiều người, nhìn lại, thì thấy Ninh Tử Mạch và Tư Mã Yến đứng đối diện nhau, vì thế mau bảo cung nữ đỡ mình tới đó.
"Nãi nãi." Ninh Tử Mạch mắt thấy, liền tiến lên đỡ thái hậu.
"Có chuyện gì đang xảy ra?" Lão thái hậu hỏi.
"Vương phi nói khỉ con cố ý quăng tổ chim xuống đầu nàng, rồi sai người đi bắt nó lại, còn muốn làm thịt nó." Ninh Tử Mạch dở khóc dở cười.
"Hồ đồ!" Lão thái hậu rất tức giận.
"Rõ ràng là tiểu súc sinh kia cố ý!" Tư Mã Yến phẫn hận trừng Ninh Tử Mạch.
"Ngươi cũng nói nó là súc sinh, đường đường là Vương phi thế nhưng lại đi tính toán với một con khỉ, truyền đi cũng không sợ mất thân phận sao!" Thái hậu tức giận la mắng, "Mang người của ngươi trở về cho ta! Hôm nay ở tẩm cung suy nghĩ xem mình đã làm cái gì!"
"... Tôn tức (cháu dâu) xin lĩnh mệnh." Tư Mã Yến nghiến răng nghiến lợi, không cam lòng dẫn người của mình trở về Vĩnh Ngọc Điện.
"Nãi nãi, ngài đừng nóng giận." Ninh Tử Mạch đỡ bà vào đình nghỉ mát, "Hay là giờ con sẽ kêu con khỉ con đó về chơi với ngài, ngài có chịu không?"
"Chỉ có Mạch nhi là ngoan nhất." Lão thái hậu cảm thấy bớt giận được một ít.
Ninh Tử Mạch cười tủm tỉm, xoay người gọi khỉ con về, giữa chừng lại thấy khỉ con đang ngồi chồm hổm ở trên đường chờ mình.
"Khẹc khẹc!" Vừa thấy Ninh Tử Mạch tới, khỉ con nhanh chóng đứng lên chỉ hông của mình -- bỏ y phục ra bớt nha, nặng nên bất tiện quá!
Ninh Tử Mạch xốc khỉ con lên, lấy vòng ngọc trên cổ xuống.
Khỉ nhỏ gấp đến độ kêu loạn, sao tự dưng thu lại vậy?
Ninh Tử Mạch trở vào cung lục ra một đống vải vụng, làm cho nó một bộ đồ xanh xanh đỏ đỏ, khoác lên cho nó xong, sau đó vỗ vỗ đầu nó mấy cái.
Khỉ con cúi đầu nhìn, nghĩ quần áo mới cũng không tệ lắm, vì vậy không để tâm chuyện vòng cổ bị lấy mất nữa, ngồi xuống bắt đầu chuyên tâm ăn trái cây.
Ninh Tử Mạch lắc đầu cười, xoay người ra khỏi cửa.
Cùng thái hậu hàn huyên trong lương đình, sau đó cùng dùng ngọ thiện, Ninh Tử Mạch lúc này lắp bắp mở miệng kêu một tiếng nãi nãi.
"Nói đi, chuyện gì?" Lão thái hậu buồn cười nhìn y, nhìn ra y từ sáng đã có tâm sự.
"Ngọc Vương phi có phải sẽ rất tức giận không?" Ninh Tử Mạch nhỏ giọng, "Bị làm trò trước mặt nhiều người như vậy, chắc hẳn rất mất mặt."
"Sao có thể. Chỉ chút chuyện vặt như thế, nếu tức giận, thì sao mà làm Vương phi." Lão thái hậu lắc đầu, "Không cần lo chuyện này."
"Dù sao ngày hôm nay cũng thật mất hứng." Ninh Tử Mạch rầu rĩ không vui.
"Như vậy đi, mấy ngày nữa là đúng lúc sinh nhật Ngọc Vương phi, không thì mọi người họp lại, nói chuyện tâm sự với nhau, việc này cũng coi như bỏ qua." Thái hậu nói, "Mạch nhi cảm thấy thế nào?"
"Dạ được." Ninh Tử Mạch cười híp mặt gật đầu, "Vậy con về chuẩn bị lễ vật!"
Mà ở khu vực săn bắn tại ngoại ô, Vệ Viễn Hi đang chắp tay sau đít đi lòng vòng.
Người trong Thái Tử Cung mỗi ngày đều dùng bồ câu đưa tin, nói Ninh Tử Mạch đã bắt đầu cuộc sống hưởng thụ ẩm thực.
Vệ Viễn Hi cảm thấy mình không còn thuốc nào cứu chữa, Tử Mạch nếu không ăn cơm không ngủ ngon mình nhất định sẽ lo lắng, thế nhưng hiện tại trong thư nói y mỗi ngày đều ăn ngon ngủ yên, trong lòng mình cư nhiên lại cảm thấy cô đơn.
Vệ Viễn Hi thở dài, mỗi lần dính tới Tử Mạch, mình lại trở thành một người không có nguyên tắc.
Ngược lại với Vệ Viễn Hi, Vệ Viễn Ngọc ngược lại rất tự do, thứ nhất hắn không phải là Thái tử, thứ hai đối với bắn cung cưỡi ngựa cũng không hứng thú cho mấy, bởi vậy hằng ngày đều dẫn một nhóm người ăn không ngồi rồi đi dạo lung tung, Vệ Côn mỗi lần nhìn thấy hắn liền phiền, thật muốn tống hắn trở lại hoàng cung, đỡ phải ở đây tạo rắc rối.
Vệ Viễn Ngọc vừa lúc buồn chán, bởi vậy nghĩ đến cái gì cũng không thấy vui, hơn nữa chỉ mỗi khi nghĩ đến trở về là có thể thấy được Ninh Tử Mạch, trái lại cảm thấy rất cao hứng.
Trở lại hoàng cung rồi, Vệ Viễn Ngọc vừa mới đi tới Vĩnh Ngọc Điện của mình liền thấy một đám pháp sư trang phục quái dị đang lui lui tới tới.
"Có chuyện gì?" Vệ Viễn Ngọc thắc mắc.
"Hồi bẩm Vương gia, trong hoàng cung có chuyện ma quái." Thủ vệ bân cạnh đáp.
"Chuyện ma quái?" Vệ Viễn Ngọc hoảng sợ, ma quỷ thấy gớm lắm.
"Phía sau Thái Tử Cung có bãi đất trống, có người tận mắt chứng kiến lệ quỷ bay tới bay lui." Thủ vệ giải thích, "Cho nên lão thái hậu mới tìm pháp sư đến làm phép."
"Phía sau Thái Tử Cung xảy ra chuyện ma quái?" Vệ Viễn Ngọc nghe vậy nhíu mày, ngay cả phòng của mình cũng không vào, xoay người đi tìm Ninh Tử Mạch.
Đông cung, Ninh Tử Mạch vẫn như thường ngày ngồi ở dưới tán cây ngô đồng, trong lòng ôm khỉ con, cái miệng hơi chu chu.
Nhìn y khi ngủ có chút giống trẻ con, Vệ Viễn Ngọc không tự chủ cười thành tiếng, lấy chăn đắp lên người y, không hề làm y thức giấc.
Gần nửa canh giờ sau, lông mi Ninh Tử Mạch nhẹ nhàng giật giật, mắt còn chưa có mở, nhưng miệng đã lẩm bẩm: "Viễn Hi."
Vẫn luôn một mực ở bên cạnh, Vệ Viễn Ngọc sửng sốt, nụ cười trên mặt biến mất không còn sót lại chút gì.
"Ngọc vương?" Ninh Tử Mạch sau khi thấy rõ người trước mắt lập tức hoảng sợ, "Sao ngài lại tới đây?"
"Sau khi hồi cung, ta đến thăm ngươi một lát." Vệ Viễn Ngọc kéo y ngồi xuống, "Không phải ở đây có chuyện ma quái à, sao ngươi lại một mình ở đây?"
"Nói bậy hết đó, ở đây sao có ma cỏ gì." Ninh Tử Mạch duỗi người, "Ta không tin."
"Không chắc." Vệ Viễn Ngọc chỉ vào đằng trước, "Đi qua phiến rừng này sẽ có mảnh đất trống, ngươi đâu có biết trước đây chỗ đó có cái gì?"
"Biết, là khu vực săn bắn của triều đại trước." Ninh Tử Mạch gật đầu.
"Là khu vực săn bắn, nhưng mà không phải săn thú, mà là săn người."
"Cái gì?" Ninh Tử Mạch cả kinh, thiếu chút nữa quăng cả khỉ con ôm trong người xuống, "Người?"
"Ừ, vào những năm cuối của triều đại trước, các quý tộc hoàng cung đã lấy vui săn bắn tử tù làm thú vui." Vệ Viễn Ngọc đem khuôn mặt trắng bệch của Ninh Tử Mạch thu vào mắt, nhích lại gần hơn một chút, tiếp tục nói, "Cái mảnh đất trống đó, sau khi hoàng thái tổ nắm được giang sơn, để che giấu thế hệ sau, nên nói đây là khu vực săn bắn, nhưng đôi khi vẫn có mấy con chó ngậm xương người chạy khắp nơi --"
"Được rồi được rồi." Ninh Tử Mạch liên tục xua tay, "Đừng nói chuyện này nữa, chúng ta nói cái khác.... Sao ngài quay trở về sớm? Viễn Hi thì sao?"
"... Hắn còn đang bắn cung, ta là trốn về trước." Sắc mặt Vệ Viễn Ngọc không thể nào khởi sắc.
"Vậy là ngài trở về để chúc mừng sinh nhật Vương phi đi?" Ninh Tử Mạch làm vẻ mặt chợt nhớ ra, vỗ tay nói, "Kiếm điệp tình thâm, quả thực làm người ta ước ao."
Vễ Viễn Ngọc cười khổ, lòng nói nếu không phải Ninh Tử Mạch nhắc nhở, mình đúng thật đã quên mất chuyện này.
"Ngày mai ta cũng định đi." Ninh Tử Mạch cười nói, "Lễ vật ta cũng chuẩn bị rồi."
"Ngươi?" Vệ Viễn Ngọc hơi ngạc nhiên.
"Ừm, trước đó vài ngày ta và Ngọc Vương phi có chút hiểu lầm, vừa lúc có cơ hội giải hoà với nàng." Ninh Tử Mạch nựng khỉ con.
"Nàng mấy ngày nay khi dễ ngươi?" Sắc mặt Vệ Viễn Ngọc trầm xuống.
"Không có." Ninh Tử Mạch lắc đầu liên tục, "Bình thường mà, không có khi dễ gì hết, chỉ là có chút hiểu lầm."
"Không cho ngươi nói xin lỗi." Vệ Viễn Ngọc cự tuyệt.
"Tại sao?" Ninh Tử Mạch sửng sốt, trong giọng nói hơi có bất mãn, "Ta là muốn nói xin lỗi, hay là Ngọc vương sợ ta khi dễ nàng phải không?"
"Ngu ngốc." Vệ Viễn Ngọc dở khóc dở cười, lòng nói ta không phải là sợ ngươi khi dễ nàng, ta là sợ ngươi bị khi dễ.
"Ngài không cho, ta vẫn đi." Ninh Tử Mạch thở phì phì, ôm khỉ con lên vai, xoay người rời đi.
"Tử Mạch!" Vệ Viễn Ngọc nhanh chóng đuổi theo.
"Tiễn khách!" Ninh Tử Mạch chạy vào viện của mình.
"Vương gia." Dương thúc quét rác cầm cây chổi đứng trước mặt Vệ Viễn Ngọc, "Mời trở về."
Vệ Viễn Ngọc nhận ra lão nhân này, ông là người của Trữ vương, cùng tiểu thế tử đến kinh thành, bởi vậy Ninh Tử Mạch và ông không giống chủ tớ, ngược lại còn giống cha con hơn.
Đối với một lão đầu như thế, Vệ Viễn Ngọc đương nhiên không dám đắc tội, không thể làm gì khác hơn là nhìn cửa phòng đóng chặt thở dài.
....
Ngày hôm sau là sinh nhật Tư Mã Yến, bởi vì Vệ Côn luôn cấm xa hoa phô trương, cho nên không tổ chức linh đình, chỉ thuê một nhóm ca vũ vào trong Vĩnh Ngọc Điện, cho dù có hơi nhỏ, nhưng vẫn không kém phần tinh xảo náo nhiệt.
Ngoài phòng, trời tối đen như mực, ánh trăng trong sáng như đang tắm mình trong đó, sao loé ra, gió nhẹ nhanh thổi, làm rơi mất vài cánh hoa.
Trong phòng, ngọc lưu ly treo trên tường, rực rỡ cả một căn phòng, tiếng cười tràng ngập, quả thật là tịnh thế giang sơn.
Ninh Tử Mạch vẫn là thân trường sam màu trắng, mặc dù không có ngọc quan cẩm bào, nhưng mặt mũi vẫn tuấn nhã như tranh vẽ, làm cho y trở thành người nổi bật nhất hôm nay.
"Thế mà bảo không thích cô nương nào." Lão thái hậu thấp giọng nói, "Nhìn con kìa."
"Không có." Ninh Tử Mạch nhanh lắc đầu, gương mặt đỏ lên.
Đầu bên này lão thái hậu lắc đầu thở dài, đầu kia lại truyền đến một trận cười vang, ngẩng đầu nhìn lên, Ngọc vương đang cùng Vương phi cộng ẩm dưới ngọn đèn hoa đào, phu thê tình thâm, chọc người ước ao.
Khỉ con từ lúc vào phòng, vẫn đang vùi đầu vào đống trái cây, thật vất vả mới có dịp thoả mãn cái tính tham ăn, lúc ngược mặt lên thì thấy Tư Mã Yến đi ngang qua, vì vậy bất mãn kêu khẹc khẹc, rón rén bò tới chọt nàng một cái.
"Ngồi yên!" Ninh Tử Mạch bóp nó.
Khỉ con bất mãn xoa xoa cái mông, chạy đến làm tổ trong lòng Thái hậu xem náo nhiệt.
"Nãi nãi." Tư Mã Yến bắt đầu mời rượu thái hậu, quần áo hoa lệ trang sức nạm vàng khảm ngọc, cổ áo mở cực thấp, trên đó là chuỗi ngọc đỏ rất nổi bật trên làn da trắng như tuyết.
Thái hậu tiếp nhận ly rượu, nhưng không uống, khỉ con trong lòng cũng mở to hai mắt nhìn.
Ở trong trí nhớ nó, chuỗi ngọc nay rõ ràng là chính là chuỗi ngọc Ninh Tử Mạch cho mình hôm trước!
Vì vậy Tư Mã Yến còn chưa phản ứng kịp, đã cảm thấy có cái gì nhào vào mình, đột nhiên có một trận đau đớn truyền từ gáy.
Khỉ con ra sức dùng hai móng vuốt kéo chuỗi ngọc, còn dùng hết sức lực từ lúc còn bú sữa mẹ tới giờ.
Trong phòng mọi người ngây ngốc không kịp phản ứng, cung nữ thái giám nhanh tiến lên bắt lấy khỉ con, nào ngờ khỉ con rất thông minh, cũng không chạy loạn, hay là nhảy lên người Tư Mã Yến, chỉ là kéo tóc của nàng.
Qua một hồi lăn qua lăn lại, cuối cùng khỉ con đã rơi vào tay Vệ Viễn Ngọc.
"Để ta làm thịt nó!" Tư Mã Yến rống giận, chật vật không chịu nổi.
Thái hậu nghe vậy khẽ nhíu mày, Vệ Viễn Ngọc không để ý đến nàng, trực tiếp ôm khỉ con trả về cho Ninh Tử Mạch.
Ninh Tử Mạch cúi người thấp giọng cảm ơn, sau khi nhận lấy khỉ con phải đến trước mặt Tư Mã Yến xin lỗi.
Vệ Viễn Ngọc đứng sau lưng Ninh Tử Mạch, mắt lạnh nhìn Tư Mã Yến.
"Không sao, ta không tính toán với súc sinh." Ngại có mặt nhiều người, Tư Mã Yến cưỡng chế lửa giận ở trong lòng, nhưng lời nói vẫn chứa đựng sự bất mãn, ai cũng có thể nghe ra.
Sắc mặt Ninh Tử Mạch tái nhợt, mượn cớ thân thể khó chịu vội vã cáo từ.
Trở về Thái Tử Cung, sớm đã có người chuẩn bị nước nóng, tản nhạt nhạt mùi thuốc.
"Quên mất, hôm nay đã là ba tháng rồi." Ninh Tử Mạch ôm khỉ nhỏ nói.
Khỉ con hoàn toàn không có chút tự giác mình đã gây hoạ, vươn móng vuốt nắm hông Ninh Tử Mạch.
Ở trong nước nóng ngâm một lát xong, trên mặt Ninh Tử Mạch rốt cục cũng có màu hồng nhuận như người thường, ngẩng đầu nhìn nóc nhà không biết đã bị Vệ Viễn Hi bóc bao nhiêu mái ngói, trên mặt hiện lên nụ cười.
Sao còn không nhanh trở lại?
Trong dược liệu bỏ thêm thuốc an thần, Ninh Tử Mạch trong lúc ngâm bồn cảm thấy buồn ngủ, đột nhiên nghe tiếng khỉ con khẹc khẹc kêu loạn.
Trợn mắt, ở ngoài có bóng đen xẹt qua.
"Mệt quá, hôm nào đi." Ninh Tử Mạch miễn cưỡng nói.
Ngoài cửa sổ không có lời đáp lại, bóng đen nháy mắt biến mất trong màn đêm.
Khỉ con ngồi xổm bên thùng nước tắm, trợn hai mắt to tò mò -- Buồn ngủ hả?
Ninh Tử Mạch nhìn thấy thế buồn cười, dịu dàng xoa xoa đầu nó.
Vĩnh Ngọc Điện bị khỉ con quậy thành như vậy, Tư Mã Yến không còn tâm tình nghe ca thưởng vũ, những người khác đều là sắc mặt thâm trầm, đương nhiên biết không nên ở lại, đã sớm cáo từ.
"Vương gia!" Tư Mã Yến gọi Vệ Viễn Ngọc, "Ngài đi đâu?"
"Đi ra ngoài giải sầu, nàng hãy nghỉ ngơi cho sớm." Vệ Viễn Ngọc lạnh lùng bỏ lại một câu nói, đầu cũng không quay lại.
Đi ra ngoài giải sầu? Tư Mã Yến cười nhạt.
Chỉ sợ là lại đi giải sầu ở cung của Thái Tử.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...