Muốn Hẹn Hò Với Em Không


Editor: MòeDư Sơ Nịnh ăn cơm trong căn tin, mới ăn được một nửa thì nhận được tin nhắn bí mật của Tôn Thần nói Từ Kỳ Ngộ đã đi đến thư viện.
Cô lập tức cuống quýt và và hai miếng cơm rồi nói với Đào Văn Văn: “Tớ đến thư viện trước, tạm biệt.”
Đào Văn Văn ngây người, thấy Dư Sơ Nịnh mới ăn được một nửa liền lo lắng hỏi thăm: “Cậu ăn được một chút như vậy, lát nữa đói bụng thì làm sao?”
“Không sao, ký túc xá còn đồ ăn vặt mà.” Dư Sơ Nịnh vẫy tay với cô ấy rồi nhanh chân chạy đi.
Giờ này cũng đã là chập tối, sắc trời đã dần dần tối lại.

Thư viện trường cách căn tin một đoạn khá xa, thậm chí còn xa hơn đến khu dạy học.
Dư Sơ Nịnh đang đi rất tập trung, không ngờ đến con đường bên cạnh khu dạy học lại bị người ta chặn lại.
Cô dừng bước, ngước mắt liền nhìn thấy là Thành Nghị của khoa MC Phát thanh từng tỏ tình với cô, nhưng bị cô thẳng thừng từ chối.
“Sơ Nịnh, thật trùng hợp, ở chỗ này cũng gặp được em, em định đi đâu vậy?” Thành Nghị tươi cười hỏi.
Dư Sơ Nịnh khẽ nhíu mày, cô và anh ta đâu có thân đến mức có thể bỏ họ gọi mình tên đâu chứ, cùng lắm chỉ là bạn học của Thời Ương và Tử Thiến thôi mà.
“Tôi đi thư viện.” Cô lạnh lùng trả lời.
Nói xong định đi luôn, vậy mà Thành Nghị lại vươn tay ngăn cản cô: “Sơ Nịnh, rốt cuộc anh có chỗ nào không tốt mà em nhất định không muốn làm bạn gái của anh?”
Dư Sơ Nịnh nhất thời bực mình: “Hai chúng ta đâu có thân như vậy, mời anh gọi cả họ lẫn tên của tôi.

Còn nữa, bởi vì tôi không thích anh, nên đương nhiên là không muốn làm bạn gái của anh rồi.”
Nếu không phải lần trước phải lên lớp cùng với khoa Phát thanh, thì cũng đâu đến mức bị Thành Nghị quấn lấy làm phiền như bây giờ, mà vừa hay, tên này còn tự luyến bản thân vô cùng ưu tú, Dư Sơ Nịnh không vừa mắt là do mắt cô mù.
Thành Nghị cau mày nói: “Tại sao?”
Dư Sơ Nịnh suýt nữa là rớt luôn tròng mắt ra ngoài: “Anh không thấy bài viết trên diễn đàn trường à, tôi đang theo đuổi Từ Kỳ Ngộ, anh ấy siêu siêu đẹp trai, tôi lại siêu siêu thích anh ấy.”

“Từ Kỳ Ngộ…” Đôi đồng tử của Thành Nghị co rút, lập tức thay đổi sắc mặt, “Vậy mà em lại thích hắn!”
“Sao không được thích, anh ấy xuất sắc như vậy mà.” Dư Sơ Nịnh đã có điều tra qua, Từ Kỳ Ngộ còn đại diện trường tham gia không ít kỳ thi, cũng ẵm được không ít giải thưởng.
Nhìn thời gian, Dư Sơ Nịnh phát hiện mình đã nán lại đây hơi bị lâu rồi đấy, nếu Từ Kỳ Ngộ chạy mất, cô sẽ lại toi công một chuyến.
“Điều gì nên nói, tôi đã nói rõ ràng cả rồi, anh cũng rất xuất sắc, nhất định sẽ tìm được một cô bạn gái tốt hơn tôi trăm lần, cố lên!”
Sau khi cho anh ta một lời động viên, không chờ anh ta nói thêm gì Dư Sơ Nịnh đã chạy nhanh đi luôn.

Nói chuyện với Thành Nghị xong, sắc trời đã tối đen hoàn toàn, đèn đường màu da cam đều lần lượt sáng lên.
Dư Sơ Nịnh bước đi trên lề đường, cô giẫm lên những chiếc lá cây bạch quả rơi trên đất phát ra tiếng xẹt xẹt, giẫm một cách thích thú, nhất thời quên luôn cả chuyện mình muốn đến thư viện.
Thậm chí còn đi lấy điện thoại chụp cảnh sắc xung quanh, chụp xong mấy bức ảnh lá cây bạch quả khá hài lòng thì chợt tìm lại được “ký ức”, cô vội vàng chạy về phía thư viện.
Đến thư viện rồi thì lại gặp phải một vấn đề, Từ Kỳ Ngộ đang ở phòng đọc nào?
Dư Sơ Nịnh mông lung đứng dưới bảng chỉ dẫn ở đại sảnh thư viện, các phòng đọc phân loại rất khác nhau, cô lại không có mũi cún, ngửi không ra rốt cuộc Từ Kỳ Ngộ ở đâu.
Cũng may lúc này, Dư Sơ Nịnh nhớ ra tin nhắn Tôn Thần gửi cho mình, bên trong có một câu nhắc nhở quan trọng, nói Từ Kỳ Ngộ rất thích đọc các danh tác văn học, hôm nay còn đặc biệt muốn đến đây trả sách.
Bất kể là danh tác văn học trong nước hay danh tác văn học nước ngoài, tất cả đều ở phòng đọc trên tầng 2, chỉ là tầng 2 có những hai phòng đọc liền chứ.
Nhớ tới manh mối quan trọng này, Dư Sơ Nịnh quyết định lên tầng 2 thử vận may.
Giống như trò chơi lựa chọn, Dư Sơ Nịnh chọn sang phòng đọc văn học bên tay phải, chẳng có lí do gì, đơn giản là linh tính mách bảo phòng này.
Chỉ vừa mới bước vào, sắc mặt Dư Sơ Nịnh đã lập tức thay đổi, thật sự là một phòng đọc vô cùng lớn…
Từ lúc chuyển khu học đến giờ, đây là lần đầu tiên cô đến thư viện, cũng là lần đầu tiên đi vào phòng đọc văn học.
Bên tay phải là kệ sách dài đến mức chẳng thấy đầu bên kia, bên tay trái thì là các dãy bàn ghế, lúc này còn có một số người đang ngồi đọc sách.

Dư Sơ Nịnh nhìn thoáng qua một lượt, chỗ này không có Từ Kỳ Ngộ.

Để tránh việc bản thân bỏ sót, cô bắt đầu đi vào từng dãy bên cạnh các kệ sách, nhìn xem có thể phát hiện ra Từ Kỳ Ngộ hay không.
Ngay khi Dư Sơ Nịnh chuẩn bị đi đến kệ sách cuối cùng, cũng là sau khi cô đã nhìn toàn bộ thì quyết định sẽ đi sang phòng khác của thư viện, một bóng dáng quen thuộc lại xuất hiện trong tầm mắt của cô.
Lúc này, Từ Kỳ Ngộ đang dựa vào kệ sách ở gần tường đọc sách.
Nội tâm Dư Sơ Nịnh liền cảm thấy vui sướng, từ đằng sau kệ sách đó đi qua, chuẩn bị một cuộc gặp gỡ “tình cờ” tốt đẹp.
Khi đã đi đến đằng sau Từ Kỳ Ngộ, Dư Sơ Nịnh chỉnh lại váy rồi lấy đại một cuốn sách trên kệ, cô ôm sách chuẩn bị rẽ sang chỗ kệ sách mà Từ Kỳ Ngộ đang đứng.
Dư Sơ Nịnh mới chỉ nhấc chân, Từ Kỳ Ngộ đã nghe thấy tiếng động mà quay đầu lại.
“Trùng hợp quá…” Dư Sơ Nịnh cười tươi, giơ tay phải ra chào hỏi anh, “Anh cũng đến đây đọc sách à, xem ra chúng ta rất có duyên.”
Từ Kỳ Ngộ cười từ thiện nhìn cô: “Em có chắc là duyên không?”
Thực ra ban nãy khóe mắt anh đã liếc thấy Dư Sơ Nịnh lén la lén lút rồi, chỉ là không nói ra, muốn đợi xem cô sẽ làm gì.
Dư Sơ Nịnh không trả lời câu hỏi của Từ Kỳ Ngộ mà chỉ cười hì hì ngốc nghếch.
Từ Kỳ Ngộ gấp sách lại, nhìn thử xung quanh, chỗ này ở gần cuối phòng đọc, hầu như chẳng có một ma nào, Dư Sơ Nịnh có thể chạy tới đây, nói là trùng hợp, anh còn lâu mới tin.
“Xem ra em biết rất rõ về hành tung của tôi nhỉ, tôi chân trước tới thư viện, em chân sau chạy theo.” Từ Kỳ Ngộ tiến thêm vài bước về phía Dư Sơ Nịnh.
Chỗ này không có ai, lại vô cùng yên tĩnh, giọng nói trầm thấp của Từ Kỳ Ngộ như ẩn chứa vài phần nguy hiểm khiến Dư Sơ Nịnh lập tức hơi sợ hãi mà lùi về phía sau mấy bước.
“Muốn trốn đi đâu?” Từ Kỳ Ngộ mang theo ý xâm lược tiến thêm hai bước, thành công chặn Dư Sơ Nịnh trên trường.
Dư Sơ Nịnh ôm quyển sách trước ngực, giọng nói cũng bắt đầu lắp bắp: “Đàn anh, bình tĩnh chút.”
Từ Kỳ Ngộ chống một tay bên người cô, khoảng cách giữa hai người trở nên vô cùng gần gũi.
Dư Sơ Nịnh chỉ cảm nhận được hơi thở sạch sẽ và mùi hương dễ chịu trên người Từ Kỳ Ngộ tấn công vào các giác quan của cô, đây là lần đầu tiên cô tiếp xúc gần gũi với một người con trai như vậy, đương nhiên cũng là lần đầu tiên được tiếp xúc gần gũi với người con trai mình thích.
Cô cảm thấy giống như có một con thỏ nhỏ đang tung tăng nhảy nhót trong ngực mình, bây giờ đang không kiểm soát nổi muốn lao ra.

“Sao giờ lại gọi tôi là đàn anh?” Từ Kỳ Ngộ tiến gần thêm chút nữa, giọng nói cực kỳ trầm thấp: “Nói cho tôi biết, sao em biết được tôi ở đây?”
Chỗ này vốn dĩ là thư viện, hơn nữa còn là vị trí hẻo lánh, xung quanh im ắng, Dư Sơ Nịnh cảm giác tất cả các giác quan của mình đều được khuếch đại, cô buộc phải nhận lấy tất cả thông điệp từ trên người Từ Kỳ Ngộ.
Giọng nói Từ Kỳ Ngộ tràn ngập vẻ dụ hoặc, Dư Sơ Nịnh hé môi định nói ra, nhưng ngay sau đó lại ngậm chặt miệng lại.
Cô không thể bán đứng Tôn Thần, sau này cô còn phải dựa vào Tôn Thần để biết những thông tin của Từ Kỳ Ngộ, hôm nay cô mà ở đây chịu thua, sau này sẽ không thể tiếp cận Từ Kỳ Ngộ luôn mất!
Nhìn vẻ mặt Dư Sơ Nịnh chuyển từ trạng thái dao động sang kiên định, Từ Kỳ Ngộ khẽ thở dài trong bụng, đúng là một cô nhóc khó đối phó.
Lúc này, Dư Sơ Nịnh lấy hết can đảm ngẩng đầu lên nhìn Từ Kỳ Ngộ, cô nói thật thỏa đáng: “Em chỉ tình cờ đến đây rồi gặp anh, chúng ta thực sự là rất có duyên mới gặp được nhau mà.”
Từ Kỳ Ngộ híp mắt, khóe môi khẽ nhếch lên: “Thật sao?”
Ngay sau đó, khuôn mặt anh xích lại gần Dư Sơ Nịnh.
Dư Sơ Nịnh nhìn khuôn mặt đẹp trai phóng đại trước mắt mình, trái tim nhỏ bé đập thình thịch, lần đầu tiên gặp phải tình huống này, cô thực sự chưa có kinh nghiệm.

Trong lúc hoảng loạn, cô đập bộp cuốn sách đang ôm trước ngực lên trán Từ Kỳ Ngộ.
Từ Kỳ Ngộ dừng động tác của mình, anh kinh ngạc nhìn Dư Sơ Nịnh, mà Dư Sơ Nịnh cũng giật hết cả mình, cuốn sách cầm không chắc trong tay lập tức rơi xuống đất.
Dưới bầu không khí căng thẳng, Dư Sơ Nịnh thực sự không dám nán lại thêm giây nào, khuôn mặt cô đỏ ửng, cuống quýt thoát ra khỏi “nanh vuốt của quỷ”.
“Vậy mà lại… Chạy rồi?” Từ Kỳ Ngộ cũng hoàn hồn sau cú sốc tự nhiên bị ăn đập.
Nhìn cuốn sách trên đất, anh chết lặng, lần đầu dùng mỹ nam kế nói chuyện, đã thất bại?

Dư Sơ Nịnh chạy một mạch từ thư viện đến một chỗ không người mới dừng lại thở dốc.

Dưới ánh đèn đường màu da cam có thể nhìn ra khuôn mặt vẫn còn hơi ửng hồng, chỉ là không phân biệt được rốt cuộc là do tim đập quá nhanh hay là do mới vừa chạy.
Có điều lúc này, Dư Sơ Nịnh chợt nhận ra.
“Vãi! Sao vừa rồi mình phải chạy chứ!”
Rõ ràng là nên trực tiếp ôm lấy cổ Từ Kỳ Ngộ và trao nhau một nụ hôn thật nồng nhiệt kiểu Pháp mới đúng!
Anh ấy đã sáp mặt lại gần như vậy rồi, miếng thịt đã đưa vào miệng còn bị mình phủi bay?

Dư Sơ Nịnh vò đầu làm tóc rối tung rối mù, giờ khắc này thâm tâm cô vô cùng hối hận, cơ hội tốt như vậy, cô lại trơ mắt ra nhìn nó biến mất…
“Bây giờ mình quay lại còn kịp không nhỉ…” Vẻ mặt Dư Sơ Nịnh như đưa đám lẩm bẩm.
Rõ ràng là một họa sĩ truyện tranh tình yêu, tốt xấu gì cô cũng có một chút kinh nghiệm lí thuyết suông trên giấy, tại sao khi gặp phải thực chiến lại nhát gan như vậy, thế này thì về sau biết nhìn Từ Kỳ Ngộ thế nào đây trời.
Dư Sơ Nịnh ủ rũ quay về ký túc xá, bởi vì lỡ mất một cơ hội tuyệt vời nên ngay cả sức lực chào hỏi khi nhìn thấy bạn cùng phòng cũng chẳng có.
Thời Ương và Lý Tử Thiến đi diễn tập còn chưa trở về, trong ký túc xá vẫn chỉ có một mình Đào Văn Văn, đối mặt với câu hỏi của cô ấy, Dư Sơ Nịnh ngoại trừ lắc đầu thì chỉ có thở dài, khiến Đào Văn Văn không tài nào hiểu được.
Thấy cô bạn ủ dột rõ lâu, Thời Ương và Lý Tử Thiến vừa trở về, Đào Văn Văn lập tức kể cho hai người họ.
Ba người kéo ghế dựa ngồi vây quanh Dư Sơ Nịnh rồi nghiêm túc hỏi chuyện.
“Rốt cuộc là có chuyện gì? Không phải Văn Văn bảo cậu đi thư viện tìm Từ Kỳ Ngộ hay sao, sao bây giờ lại thành ra như này?” Lý Tử Thiến hỏi han.
Thời Ương thấy cô không đáp, híp mắt nói: “Nếu cậu không nói, sau này đồ ăn vặt sẽ không cho cậu ăn, sữa chua cũng không cho cậu uống.”
Dư Sơ Nịnh nhíu mày, thực ra cô cũng muốn nói lắm, nhưng một chuyện mất mặt như vậy, làm sao cô có thể mở miệng.
Cuối cùng, dưới sự trừng phạt tàn khốc là cù lét của bạn cùng phòng, Dư Sơ Nịnh rốt cuộc cũng phải “tự khai”.
Quả nhiên, thứ nhận được là một tràng cười nhạo hhahaha.
“Sao cậu nhát gan đến như vậy, lúc ấy cậu phải ôm cổ anh ấy hôn nồng nhiệt hết 360° luôn chứ, vậy mà còn bỏ chạy, đi ra ngoài đừng có nói là bạn cùng phòng của tớ nhá.” Lý Tử Thiến chế nhạo đầu tiên.
Đào Văn Văn cười ra nước mắt: “Sau này đừng có mà chém gió trước mặt tớ nữa nha, cậu nhìn xem cậu nhát gan thế nào.”
Chỉ có Thời Ương là bình tĩnh phân tích: “Xem ra lúc đó Từ Kỳ Ngộ muốn dùng mỹ nam kế bẫy cậu nói ra, không ngờ cậu lại quá hoảng loạn, lời còn chưa kịp hỏi đã chạy mất dạng.”
Dư Sơ Nịnh nằm bò trên bàn, cả người không có chút sức sống: “Điều mấy cậu nói tớ biết cả mà, bây giờ đang hối hận muốn chết đây này…”
Lý Tử Thiến liếc cô một cái: “Chút cám dỗ này cũng không chống cự được, cậu còn làm được cái tích sự gì nữa!” Sau đó vỗ vai cô, “Lại đây, chị đây mở mang cho em chút kiến thức về sự mê hoặc thực sự.”
“Là cái gì?” Dư Sơ Nịnh không hiểu liền hỏi.
Lý Tử Thiến nháy mắt: “Phim tình cảm hành động.”
Dư Sơ Nịnh: “…”
Đào Văn Văn bên cạnh ném qua một con gấu bông nhỏ: “Tớ thấy cái lồng sắt cũng không nhốt được cậu.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui