Editor: MòeĐây là lần đầu tiên Từ Kỳ Ngộ thất bại, anh cho rằng vẻ mặt lạnh lùng của mình ít nhất sẽ làm rất nhiều người biết khó mà lui.
Quả thực, làm như vậy thực sự khiến hầu hết mấy cô gái đó không còn dám bén mảng đến gần thêm nữa, chỉ là anh không ngờ Dư Sơ Nịnh sẽ như thế này.
Lúc quay về ký túc xá thay đồ, Phương Cường và Tống Kiến Minh đều đang ở trong phòng, hai người này bình thường không thích vận động lắm, một đứa mê game, một đứa chăm đọc sách, vì vậy mấy kiểu như chơi bóng chỉ có Từ Kỳ Ngộ và Tôn Thần đi cùng nhau.
“Em gái đó lại đến tìm cậu à?” Phương Cường vừa thấy Từ Kỳ Ngộ trở về liền lập tức hỏi luôn, chuyện này là Tôn Thần kể lại khi vừa về.
Từ Kỳ Ngộ hờ hững liếc anh ta một cái: “Biết rồi còn hỏi.”
“Uầy, tôi còn tưởng em gái sẽ không đến nữa chứ, thật là có dũng khí.” Phương Cường chậc chậc hai tiếng.
Từ Kỳ Ngộ không thèm để ý đến anh ta, đang chuẩn bị cầm đồ vào nhà vệ sinh thay, bước chân bỗng dừng lại, anh nhếch môi mỉm cười quay lại.
“Cái gì? Cậu nói cậu không đến nữa á?!” Tôn Thần đang ở sân bóng rổ nghe điện thoại của Từ Kỳ Ngộ, nghe thấy câu đầu tiên đã không nhịn được mà điên tiết: “Bọn tôi đều đang đợi cậu đó.”
Từ Kỳ Ngộ đứng ở ban công chậm rãi nói: “Tôi cảm thấy không khỏe cho lắm, không đi được.”
“Đậu má!” Tôn Thần chửi thề, “Rõ ràng ban nãy còn khỏe như rồng hổ, tại sao vừa mới quay về ký túc xá đã không khỏe, chẳng lẽ cậu ngửi phải tất thúi của Phương Cường!”
Đúng lúc Từ Kỳ Ngộ đang quay đầu nhìn vào bên trong thấy Phương Cường khẩy chân cởi tất, anh nhíu mày: “Cậu ra ngoài nói chuyện điện thoại không thể văn minh hơn chút sao?”
Tôn Thần nghẹn lời, lúc này mới nhớ tới Dư Sơ Nịnh đang ở bên cạnh, hơn nữa còn đang dùng đôi mắt to tròn long lanh nhìn mình, đành vội vàng nuốt hết một tràng thô tục vào bụng.
“Vậy rốt cuộc là cậu có tới nữa hay không?” Tôn Thần hỏi lại.
Từ Kỳ Ngộ cười ồ một tiếng: “Không.”
“Từ Kỳ Ngộ nói thế nào ạ? Thật sự không tới sao…” Trước khi Tôn Thần cúp máy, Từ Kỳ Ngộ nghe được một giọng nữ nói lời này, đương nhiên không cần phải đoán cũng biết đó là giọng của Dư Sơ Nịnh.
Từ Kỳ Ngộ nhếch miệng, cất điện thoại di động, anh nhìn hàng cây long não xanh um tùm bên ngoài ban công, bắt đầu tưởng tượng ra biểu cảm của Dư Sơ Nịnh, thể xác và tinh thần đều cảm thấy khoan khoái.
Lúc này, Tống Kiến Minh ra ngoài lấy quần áo, đúng lúc bắt gặp biểu cảm của Từ Kỳ Ngộ, phải vội vàng lùi về sau mấy bước: “Cậu biết điệu cười bây giờ của cậu biến thái như thế nào không hả?”
Từ Kỳ Ngộ lập tức thu hồi nụ cười, vẻ mặt bình tĩnh mà rời đi.
Ở sân bóng, sau khi nghe được tin tức Từ Kỳ Ngộ không đến, biểu cảm của Dư Sơ Nịnh không khác gì trời sập.
“Sớm biết vậy lúc nãy em nên lôi kéo không cho anh ấy về ký túc xá, nếu không thì em đi theo hẳn luôn cũng được!” Dư Sơ Nịnh oán thán.
Tôn Thần đơ ra: “Em là con gái, làm sao vào ký túc xá nam được chứ…”
Dư Sơ Nịnh rũ mắt hỏi: “Mấy anh ở tầng mấy?”
“Tầng 4…”
“Vậy thì hơi khó thật.” Dư Sơ Nịnh xoa cằm.
Thấy Từ Kỳ Ngộ không tới, trên sân cũng chỉ lác đác vài mống, Tôn Thần đang muốn chơi cũng mất hết cả cảm hứng.
Sau khi nói mấy câu với những người khác, anh ta thấy Dư Sơ Nịnh vẫn chưa rời đi liền hỏi thăm: “Hôm nay Từ ca không tới, em không về sao?”
Dư Sơ Nịnh thu lại mớ suy nghĩ sâu xa, nhìn vào Tôn Thần, sau đó cười tít mắt hỏi anh ta: “Đàn anh Tôn có đang thiếu thứ gì không ạ?”
“Sao vậy?” Tôn Thần cảm thấy có cái gì không đúng cho lắm.
“Trao hơi ấm… À không, chúng ta có thể hỗ trợ lẫn nhau ạ!” Dư Sơ Nịnh mỉm cười ngọt ngào.
Tôn Thần ngơ ngác hỏi: “Em muốn lấy thông tin về Từ ca ở chỗ anh ấy hả?”
“Viện nghệ thuật bọn em có nhiều mỹ nữ lắm, em còn qua lại thân thiết với rất nhiều bạn, lúc đó có thể làm mối cho đàn anh.”
Tôn Thần hơi rung rinh, vội vàng hỏi: “Em nói thật chứ?”
“Đương nhiên là thật, chỉ cần anh thông báo cho em hành trình mỗi ngày của Từ Kỳ Ngộ, ví dụ anh ấy thời gian gì muốn làm gì chẳng hạn.” Nói tới đây, Dư Sơ Nịnh vặn mở chai nước khoáng chưa từng được mở ra trước đó một cách vô cùng trơn tru đưa đến trước mặt Tôn Thần: “Thực ra đều là mấy chuyện nhỏ nhặt mồm mép thôi mà, với đàn anh chắc cũng không vất vả gì đúng không?”
Tôn Thần nhận lấy chai nước khoáng, cảm thấy lời của Dư Sơ Nịnh rất chuẩn, dù sao cũng không tốn bao nhiêu sức lực, nhưng việc này lại liên quan đến tình nghĩa anh em, bán đứng Từ ca như vậy có phải không tốt lắm không nhỉ?
Nhận ra sự do dự của Tôn Thần, Dư Sơ Nịnh lập tức nói thêm: “Chỉ cần anh không nói, em không nói, chắc chắn sẽ không ai biết được.” Sau đó cô nhỏ giọng: “Đàn anh có thích giày đá bóng không? Nhắm đôi nào có thể nói với em, em sẽ mua cho anh làm quà cảm ơn, dù sao anh cũng đã tốn không ít sức lực.”
Nếu không chắc điều kiện giới thiệu bạn gái trước đó có khiến Tôn Thần có một chút rung rinh nào không, thì với một chàng trai như Tôn Thần, giày đá bóng lại càng hấp dẫn hơn.
Ai mà không muốn có nhiều giày đá bóng, cũng giống như nữ sinh mê sưu tập son, một số nam sinh cũng thích sưu tập giày.
Đồ quỷ tha ma bắt Tôn Thần đã động lòng, đúng là có tiền thì làm cái quái gì cũng được.
“Được, em gái, anh sẽ giúp em lần này!” Tôn Thần gật đầu thật mạnh.
Dư Sơ Nịnh vui sướng nhanh chóng lấy điện: “Vậy đàn anh, chúng ta add Wechat đi, có việc gì thì gửi tin nhắn Wechat cho em.”
Tôn Thần móc điện thoại từ trong túi mình ra, mở Wechat, Dư Sơ Nịnh liếc mắt nhìn thấy Từ ca trong danh sách trò chuyện của anh ta: “Từ ca này là Từ Kỳ Ngộ sao ạ?”
Tôn Thần gật đầu: “Em gái à, anh không thể cho em Wechat Từ ca đâu, nếu không phải đến lúc đó cậu ta hỏi một chút là lòi đuôi luôn đó.”
Dư Sơ Nịnh cảm thấy rất có lý, có điều cô cũng chẳng cần phải add từ chỗ Tôn Thần, cô còn có cách khác.
Dư Sơ Nịnh đã tìm được điệp viên tình báo, nỗi phiền muộn trong lòng vì Từ Kỳ Ngộ không tới cũng bay biến toàn bộ, cô vui sướng trở về ký túc xá.
Trong phòng chỉ có mỗi một mình Đào Văn Văn, thấy tâm trạng của cô không tồi liền biết chắc chắn có liên quan đến Từ Kỳ Ngộ: “Xem ra hôm nay chuyện của cậu có tiến triển không nhỏ đâu nhỉ.”
“Chút chút.” Dư Sơ Nịnh híp mắt tươi cười rồi nhìn xung quanh phòng ngủ: “Hai người họ lại đi diễn tập hả?”
“Cậu cũng biết sinh viên mới nhập học sắp được hai tháng rồi, tiệc tối chào đón thì đang trong quá trình chuẩn bị, đây là lần đầu tiên Thời Ương làm người dẫn chương trình, cũng là lần đầu tiên Tử Thiến lên sân khấu biểu diễn, chính vì vậy mà hai người họ đều hết sức nghiêm túc.” Đào Văn Văn cười nói.
Dư Sơ Nịnh thốt lên một câu: “Ký túc xá chúng ta có hai vị không bao giờ chấp nhận thua kém, chẳng giống hai đứa mình.”
“Cậu cũng có chịu thua kém đâu, sắp thành người nổi tiếng luôn rồi.” Đào Văn Văn cho Dư Sơ Nịnh xem bài viết mình mới vừa thấy trên diễn đàn trường học.
Dư Sơ Nịnh cau mày cúi đầu nhìn xuống, lại phát hiện vậy mà bản thân với Từ Kỳ Ngộ lại cùng xuất hiện trong một bài viết.
“Hôm nay đến viện Kỹ thuật Thông tin tìm người thì nhìn thấy một cô gái đang đưa thư tình cho Từ Kỳ Ngộ, tui có biết cô gái đó, là Dư Sơ Nịnh của khoa Mỹ thuật.
Chuyện này thì thôi đi, vậy mà Từ Kỳ Ngộ còn mở thư tình của cô ấy ra xem, đây hình như là sự biệt đãi tốt nhất của anh ấy với con gái rồi phải không?”
1L: Tui là người đăng bài nè, chúng ta cá cược xem lần này Dư Sơ Nịnh kiên trì được bao lâu không bà con?
3L: Không lẽ chủ thớt không biết sau đó Từ Kỳ Ngộ đã ném thư tình lại cho Dư Sơ Nịnh rồi à? Đây rõ ràng là đang làm cho nhỏ đó lúng túng, nhìn một cái là biết chưa có xem hết toàn bộ quá trình!
6L: Cái tên Dư Sơ Nịnh này tui có nghe qua rồi, là một cô gái khá xinh đẹp, không ngờ mắt lại kém như vậy!
7L: Vừa nhìn là biết lầu trên là chanh tinh [*], ghen tị Từ Kỳ Ngộ nổi tiếng, mỗi ngày đều được nhiều người theo đuổi mà.
[*] Yêu quái chanh, chanh thành tinh, kiểu như xà tinh thì là rắn thành tinh, ý chỉ hay ghen tị,…
10L: Có mình tui không biết Dư Sơ Nịnh là ai thôi sao? Cô gái như vậy mà cũng có thể được đặt cạnh tên nam thần nhà tui hả!
15L: Hoa khôi viện Văn học với hoa khôi viện Ngoại ngữ đều không cưa đổ được Từ Kỳ Ngộ, Dư Sơ Nịnh này cùng lắm kiên trì được một tuần cũng bỏ thôi!
20L: Đoán chừng ba ngày còn chẳng nổi, thái độ của Từ Kỳ Ngộ có thể dọa sợ rất nhiều nữ sinh.
25L: Bạn cùng phòng của tui từng gửi thư tình cho Từ Kỳ Ngộ, nghe nói bị ánh mắt của anh ấy dọa cho chạy mất dép về luôn, từ đó về sau cũng chẳng dám nói theo đuổi anh ấy nữa.
34L: Tui nghe nói chưa ai theo đuổi Từ Kỳ Ngộ qua 1 tuần, vậy tui cược dài hơn một chút, nửa tháng đi.
50L: Mấy bạn gái có thể đừng chỉ chăm chăm vào Từ Kỳ Ngộ được không vậy, đại học Tấn Thành còn bao nhiêu nam sinh ưu tú! Độc thân, online chờ thả thính!
51L: Ngày nào đó lầu trên có được khuôn mặt của Từ Kỳ Ngộ thì chắc chắn sẽ có người đến tán tỉnh cậu thôi!
Bài viết có tên Từ Kỳ Ngộ nên thu hút rất nhiều người bình luận, chỉ trong chốc lát độ hot đã cao chót vót.
Dư Sơ Nịnh đọc hết một lượt các bình luận từ trên xuống dưới, có một số là nữ sinh viết, cô tự động lọc hết tất cả những bình luận ác ý, phần lớn thì đều là cá cược xem cô có thể kiên trì được bao lâu.
Thực sự là làm cái nết cô nổi lên, Dư Sơ Nịnh hừ một tiếng: “Tớ sẽ làm cho mấy người cá cược này thua đến cái nịt cũng chả còn!”
Đào Văn Văn thấy cô tràn đầy tự tin như vậy cũng cười nói: “Vậy tớ đợi ngày cậu thành công!”
Dư Sơ Nịnh gật đầu, lúc này điện thoại cô rung lên, cô mở ra thì thấy là tin nhắn của Tôn Thần, nói tối nay Từ Kỳ Ngộ sẽ đến thư viện.
Dư Sơ Nịnh: Cảm ơn đàn anh! 【Cute.JPG】
Thấy Dư Sơ Nịnh cười hì hì, Đào Văn Văn cảm thấy khó hiểu nhìn cô: “Sao vậy, có chuyện gì tốt à?”
Dư Sơ Nịnh tỏ vẻ thần bí trả lời: “Tớ có để một điệp viên tình báo bên cạnh Từ Kỳ Ngộ, nắm bắt được tất cả lịch trình hoạt động của anh ấy một cách hoàn mỹ.
Lát nữa tớ ăn xong sẽ đến thư viện!”
“Chà, giỏi phết, còn học được chiến thuật cơ à!” Đào Văn Văn vỗ tay khen cô.
Bên này, Tôn Thần gửi xong tin nhắn liền xóa bỏ toàn bộ nội dung cuộc trò chuyện, cái này người ta gọi là “hủy thi diệt tích”.
Nhưng không may, anh ta vừa xóa xong thì Phương Cường bất thình lình xuất hiện phía sau lưng: “Yu này là ai vậy?”
Tôn Thần hết hồn, vội vàng bấm tắt màn hình: “Có gì đâu.”
“Ấy, tôi thấy avatar giống em gái đó lắm nhá, Yu không phải Yu trong Dư Sơ Nịnh đó chứ?” Phương Cường nhạy bén hỏi.
(Yu Chuning ~ Dư Sơ Nịnh)
Tôn Thần không nói nên lời nhìn anh ta: “Sao mắt cậu tốt vậy, bị cậu nhìn ra xừ cả rồi…”
Tên Wechat của Dư Sơ Nịnh rất đơn giản, chính là Yu – họ theo phiên âm của cô, còn avatar thì là hình vẽ chibi cô tự vẽ cho mình, bốn người trong ký túc xá mỗi người một kiểu, đều thiết kế dựa trên hình tượng từng người.
“Từ ca, thằng nhãi này cạy góc tường nhà cậu kìa!” Phương Cường nghe thấy câu trả lời liền lập tức bép xép, “Cậu ta với em gái đó add Wechat nhau đấy!”
Từ Kỳ Ngộ còn chưa nói lời nào, Tôn Thần đã vội vàng đứng dậy giải thích: “Không phải, hôm nay cậu không đến sân bóng, đàn em mới add tôi, nhờ tôi lúc về hỏi cậu tại sao không đến thôi.”
Đây là lí do thoái thác mà anh ta chuẩn bị trước trên đường trở về, tất cả đều hoàn mỹ không sơ hở!
Từ Kỳ Ngộ không nói gì, anh nhíu mày mở Wechat mình ra.
Vậy mà chẳng có chút động tĩnh gì..