Dư Sơ Nịnh quay về phòng ngủ, nhìn chiếc khăn quàng cổ được mình gấp gọn gàng đặt trên giường mà thấy tức tối, cô vươn tay cầm lấy khăn vo nhẹ đến khi nó tùm lum tà la cả lên mới thở phào nhẹ nhõm.
Từ Kỳ Ngộ đứng ở cửa tòa ký túc xá số 21 khiến các nữ sinh lui tới không khỏi hướng ánh mắt kinh ngạc về phía anh, thậm chí còn lặng lẽ dừng bước muốn xem thử tại sao anh tới đây.
Dư Sơ Nịnh đi nhanh xuống lầu, chưa ra khỏi ký túc xá mà trên đường đã nghe thấy mấy nữ sinh đi ngang ríu rít thảo luận.
“Người ban nãy là Từ Kỳ Ngộ hả? Sao anh ấy lại đến cửa ký túc xá chúng ta vậy nhỉ?”
“Trông dáng vẻ thì là đang đợi người.
Không lẽ anh ấy đang yêu đương, bạn gái lại còn sống ở cùng tòa ký túc với chúng ta?”
“Không thể nào, đâu có nghe nói tin tức yêu đương gì của ảnh?”
“…”
Thấy Dư Sơ Nịnh lao tới, Từ Kỳ Ngộ cong môi, vừa chuẩn bị lên tiếng đã bị ném khăn quàng vào mặt.
“Trả khăn cho anh đó, có thể đi được rồi.” Nói xong lời này Dư Sơ Nịnh liền dứt khoát tiêu sái xoay người đi vào ký túc xá.
Từ Kỳ Ngộ đỡ chiếc khăn đang rớt từ trên mặt mình xuống, lúc nhìn lại thì Dư Sơ Nịnh đã đi khá xa chỉ còn lại bóng lưng.
Anh bất lực thở dài, vốn tưởng Dư Sơ Nịnh là bánh kem nhân dâu tây, bây giờ xem tính tình thực ra là một quả ớt nhỏ.
Ba người Đào Văn Văn cơm nước xong xuôi đi về ký túc xá, bọn họ cực kỳ kinh ngạc khi nhìn thấy Dư Sơ Nịnh ngồi đó.
“Cậu không đi ăn cơm với Từ Kỳ Ngộ sao?” Lý Tử Thiến ngạc nhiên nhìn cô.
Dư Sơ Nịnh cười toe toét: “Để các cậu phải thất vọng rồi, không đi.”
Đào Văn Văn “wow” một tiếng: “Cứng vậy luôn?”
“Xem ra cậu rất quyết tâm.” Thời Ương lại hết sức bình tĩnh.
Dư Sơ Nịnh đi đến trước mặt ba người rồi xoa xoa cằm nói: “Trong mấy cậu có Tử Thiến cược thời gian dài nhất đúng không, một tháng nhỉ? Tớ chắc chắn sẽ kiên trì được qua một tháng, các cậu cứ chờ mà xem.”
Đào Văn Văn chán nản ngồi xuống ghế: “Vậy xem ra mười ngày của tớ hết hy vọng rồi”, nhưng sau đó đôi mắt lại sáng lên: “Sơ Nịnh, tớ đứng về phía cậu à nha, Tử Thiến chính là người đã nói chuyện cậu ở đâu cho Từ Kỳ Ngộ, tớ chưa hề tham gia gì luôn.”
Lý Tử Thiến tặc lưỡi tán thưởng nhìn Đào Văn Văn: “Hướng gió của cậu chuyển nhanh ghê.”
“Nếu đã không thể thành công được, tớ cũng chẳng lên tàu cướp biển của mấy cậu đâu.”
Dư Sơ Nịnh khẽ cười: “Xét thấy cậu có thái độ khá tốt, không muốn tiếp tục làm bậy cùng bọn họ, lúc đó tớ mà thắng sẽ khen thưởng cho cậu.”
Đào Văn Văn hớn hở ra mặt, vội vàng ra dấu tay OK với Dư Sơ Nịnh.
“Bọn tớ tuyệt đối không khuất phục.” Thấy thế, Lý Tử Thiến ôm bả vai Thời Ương, “Nói cách khác, vì chiến thắng, bọn tớ sẽ công khai tiết lộ hết hành tung của cậu cho Từ Kỳ Ngộ.”
Dư Sơ Nịnh hừ nhẹ, vậy để thắng, cô cũng nhất định không đồng ý với Từ Kỳ Ngộ!
Thời gian thi cuối kỳ càng lúc càng đến gần, thực ra Dư Sơ Nịnh không sợ mấy kiểu như phác họa màu nước vân vân, thứ cô sợ là kiến thức lý thuyết, lần nào thi cuối kỳ cũng phải học thuộc lòng, đúng là muốn mạng cô luôn mà.
Bước ra từ phòng vẽ, đang cùng Đào Văn Văn thảo luận về chuyện thi cuối kỳ lần này thì thấy tiếng reo hò nhảy nhót của một nhóm nữ sinh, Dư Sơ Nịnh liền lập tức phát hiện có gì đó không ổn.
Vừa xuống đến tầng 1 đã thấy Từ Kỳ Ngộ đang đứng ở đó, vóc dáng cao lớn, khuôn mặt sắc nét làm người ta không muốn chú ý cũng khó.
Đáy mắt Dư Sơ Nịnh xẹt qua tia kinh ngạc, sau đó nhìn vào Đào Văn Văn: “Sao anh ấy lại biết tớ đi học ở đây?”
Đào Văn Văn vội vàng xua tay: “Không phải tớ nha, tớ chưa nói gì hết.”
Từ Kỳ Ngộ lạnh lùng đi xuyên qua đám nữ sinh đang ríu rít tới trước mặt Sơ Nịnh, anh nhướng mày hỏi cô: “Tan học rồi à?”
Thấy Từ Kỳ Ngộ đến tìm Dư Sơ Nịnh, mấy nữ sinh liền thức thời giải tán, ngay cả Đào Văn Văn cũng chào hỏi một tiếng rồi chuồn đi.
Dư Sơ Nịnh còn chưa kịp gọi cô ấy, vì thế liền cau mày nhìn sang Từ Kỳ Ngộ: “Sao anh biết bây giờ tôi tan học, là mấy người Tử Thiến nói cho anh phải không?”
“Em có cách lấy được thời khóa biểu của anh, đương nhiên anh cũng có cách lấy được thời khóa biểu của em.” Từ Kỳ Ngộ khẽ mỉm cười nói.
Đôi mắt Dư Sơ Nịnh ẩn chứa ý tò mò: “Cách gì?”
“Hệ thống trường học không phải có cả sao.” Từ Kỳ Ngộ trả lời với vẻ mặt thản nhiên.
Dư Sơ Nịnh kinh ngạc nhìn anh, lúc này chợt nghĩ đến Từ Kỳ Ngộ học khoa máy tính, “Vậy mà anh lại đi hack vào hệ thống của trường!”
Từ Kỳ Ngộ điềm tĩnh thanh minh: “Không phải hack vào, chỉ là đi vào xem chút thôi.”
“…” Có gì khác nhau đâu.
“Anh nhớ tiếp theo em trống tiết, giờ em muốn đi đâu?” Từ Kỳ Ngộ cười hỏi.
Lúc này Dư Sơ Nịnh mới nhớ ra trong khoảng thời gian này Từ Kỳ Ngộ cũng không có tiết, nếu là trước kia thì cô đang mừng thầm với lịch học trùng lặp của Từ Kỳ Ngộ, giờ nghỉ vừa vặn có thể đi kiếm anh.
Bây giờ thì ngược lại, cô cảm nhận được một loại thần kỳ vi diệu, xem đi trời xanh có tha cho ai đâu?
“Về ký túc.” Dư Sơ Nịnh cứng ngắc mở miệng.
Nhưng trên đường trở về, Từ Kỳ Ngộ lại không nói lời nào đi theo bên cạnh cô, bước chân Dư Sơ Nịnh dừng lại, rất chi là cạn lời mà hỏi: “Anh theo tôi làm gì?”
Từ Kỳ Ngộ nhướng mày: “Trước kia lúc anh về, không phải em cũng luôn đi cùng với anh sao, bây giờ anh không được theo em?”
Dư Sơ Nịnh: “…”
Ông trời quả nhiên muốn đùa giỡn với cô…
Đưa Dư Sơ Nịnh về đến cửa ký túc, thấy cô chuẩn bị đi vào ký túc xá, Từ Kỳ Ngộ mở miệng gọi cô lại: “Dư Sơ Nịnh.”
“Sao?” Cô ngoái đầu lại hỏi.
Từ Kỳ Ngộ móc một phong thư tình từ trong túi của mình, Dư Sơ Nịnh chợt trợn tròn mắt nhìn, bởi vì cô đã quá quen thuộc với phong thư tình này.
“Thư tình em cho anh, anh không hề vứt đi.” Từ Kỳ Ngộ mỉm cười đưa thư tình cho cô: “Lúc về có thể mở ra đọc.”
Khi nghe anh nói xong câu ấy, hơi thở Dư Sơ Nịnh không khỏi nghẹn lại, nhịp tim cũng đập nhanh dữ dội, cô chậm rãi vươn tay, do dự mà nhận lấy.
“Ò.”
Cô chỉ trả lời đúng một từ rồi đi vào ký túc.
Thấy cô nhận lấy, Từ Kỳ Ngộ khẽ thở phào nhẹ nhõm, anh thực sự cảm thấy căng thẳng.
Dư Sơ Nịnh chạy thẳng về phòng ký túc xá của mình, vừa vào liền đóng chặt cửa lại.
May mà lúc này trong phòng không có ai, không thấy được vẻ lúng túng của cô.
Cô xoa xoa trái tim đang đập nhanh dữ dội, bắt đầu ảo não, ban nãy thiếu chút nữa cô đã không nhịn được nhảy bổ về phía Từ Kỳ Ngộ.
Dư Sơ Nịnh lắc lắc cái đầu, thuận tiện vỗ vỗ khuôn mặt để làm mình tỉnh táo.
Sau khi điều chỉnh lại cảm xúc, Dư Sơ Nịnh đi tới ngồi xuống ghế, mở thư tình Từ Kỳ Ngộ đưa cho mình ra xem.
Giấy viết thư vẫn quen thuộc như vậy, mặt trên cũng quen thuộc, chỉ là ở mặt dưới có thêm một dòng chữ: Anh đối với em, không chỉ là rung động.
Trái tim khó khăn lắm mới bình tĩnh trở lại của Dư Sơ Nịnh lại nhốn nháo như bị ai châm lửa, cô biết những lời này của Từ Kỳ Ngộ là để hồi đáp câu nói cô viết ở mặt trước “Hôm nay cũng vì anh mà điên cuồng rung động”.
Nét chữ anh vô cùng cứng cáp và mạnh mẽ, nhưng lại cố tình viết thật dịu dàng ngọt ngào.
Sau khi nhìn chằm chằm vào lời của anh thật lâu, khí thế ấy giống như muốn nhìn thủng luôn tờ giấy, Dư Sơ Nịnh thất vọng mà nhoài người xuống bàn.
Vốn tưởng dựa vào sự kiên định của mình có thể không thành vấn đề mà kiên trì được cỡ một hai tháng, ai biết được giờ mới dăm ba ngày, Từ Kỳ Ngộ đã tấn công dữ dội, cô sợ đọc thêm vài lần nữa, sự kiên định cơ bản cũng bay màu sạch sẽ.
“Bình tĩnh, bình tĩnh.” Dư Sơ Nịnh lại vỗ nhẹ mặt mình, rồi lấy tập phác họa ra vẽ.
Nhưng vẽ được một hồi, cô phát hiện có cái gì sai sai, sao càng vẽ càng thấy giống tên đó…
Cũng may cuộc điện thoại đã di dời sự chú ý của cô, nội tâm khẽ thở phào nhẹ nhõm.
“Mẹ.” Cô gọi một tiếng.
“Nịnh Nịnh, còn nhớ dì Triệu không?” Mẹ Dư hỏi.
Dư Sơ Nịnh ngẩn ra, sau đó trả lời mẹ: “Nhớ ạ, không phải là đồng nghiệp trước kia của mẹ sao?”
“Thế con trai Tu Cẩn của dì Triệu con nhớ chứ, hồi nhỏ con cả ngày quấn lấy người ta đó, còn muốn kết hôn với thằng bé.” Mẹ Dư nhắc lại.
“…” Khóe miệng Dư Sơ Nịnh giật giật, “Đó là hồi nhỏ không hiểu chuyện, nói lung tung lúc chơi trò đóng vai gia đình thôi, sao mẹ còn nhớ làm gì chứ, để người ta nghe được lại tưởng con có tâm tư gì đó đấy!”
“Được được, không nói nữa.
Giờ gia đình dì Triệu định cư ở Tấn Thành, hơn nữa Tu Cẩn đứa nhỏ này còn rất có tiền đồ tự mở một công ty, hình như cách trường con không xa lắm thì phải.
Lần trước lúc dì Triệu trở về có hàn huyên với mẹ, nói nếu có cơ hội sẽ cho mấy đứa gặp mặt nhau, chăm sóc nhau một chút.” Mẹ Dư nói rõ đâu vào đấy, “Mẹ đã đưa số điện thoại và trường học của con cho dì rồi, đến lúc đó Tu Cẩn mà liên lạc với con, hai đứa có thể gặp lại rồi.”
Dư Sơ Nịnh vẫn nhớ Đàm Tu Cẩn, anh ấy lớn hơn cô 6 tuổi, là đối tượng muốn tiếp cận của tất cả trẻ con trong tiểu khu, bởi vì anh luôn luôn dịu dàng nói chuyện với bọn họ, còn sẽ cho bọn họ rất nhiều đồ ăn ngon, giống như một anh trai nhà bên.
Hơn nữa còn bởi vì đẹp trai mà mức độ yêu thích của đám con gái bọn cô luôn khỏi cần nói đến, cho nên khi còn bé cô cũng nói mấy lời vô tri như muốn gả cho anh.
Đàm Tu Cẩn dọn đi sau khi tốt nghiệp trung học cơ sở, lúc đó Dư Sơ Nịnh còn khóc lóc ầm ĩ một trận vì cảm thấy sẽ chẳng còn ai lén lút cho cô đồ ăn vặt, dường như là đau lòng muốn chết được luôn ấy, mà không ngờ vẫn còn cơ hội lại lần nữa gặp mặt.
“Chỉ chuyện này thôi ạ, con biết rồi.” Dư Sơ Nịnh không bài xích chuyện gặp anh ấy, dù sao Đàm Tu Cẩn cũng giống như anh trai của cô vậy.
Mẹ Dư thấy đã nói xong xuôi chuyện chính, liền hỏi thăm tình hình cô gần đây: “Con sắp thi cuối kỳ rồi nhỉ, năm nay tính khi nào về nhà?”
“Vẫn chưa có lịch thi nữa ạ, đoán chừng là cỡ trung tuần của tháng 1, con cũng không rõ lắm.” Dư Sơ Nịnh trả lời.
“Thời tiết lạnh rồi, nhớ mặc nhiều quần áo, đừng để bản thân mình bị lạnh.”
“Vâng, bố mẹ cũng vậy ạ.”
Sau khi trò chuyện với mẹ Dư vài câu, Dư Sơ Nịnh cúp máy rồi giở một trang trống trong tập phác họa chuẩn bị vẽ, xui xẻo lúc này chuông điện thoại lại reo, là một số điện thoại Tấn Thành không quen lắm.
Dư Sơ Nịnh nhớ tới lời nói ban nãy của mẹ mình, nhận điện thoại: “Xin chào?”
“Tôi là Đàm Tu Cẩn, cho hỏi có phải là Sơ Nịnh không ạ?” Bên kia điện thoại truyền đến một giọng nói dịu dàng.
Mặc dù giọng nói này hơi khác so với lúc còn nhỏ, nhưng mà Dư Sơ Nịnh vẫn có thể nghe ra rất giống Đàm Tu Cẩn, “Em là Dư Sơ Nịnh, anh là anh Tu Cẩn sao ạ, mẹ em bảo anh đang làm việc ở Tấn Thành.”
“Xem ra dì nói trước với em rồi.” Đàm Tu Cẩn chậm rãi mở miệng, giọng nói mang theo ý cười khẽ, “Ngày mai là thứ bảy, không biết em có thời gian không, chúng ta gặp mặt nhau.”
Dư Sơ Nịnh đồng ý không một chút do dự: “Được ạ, vừa lúc em không bận việc gì.”
“Ok, vậy ngày mai gặp nhé.”
“Mai gặp ạ.”.