Mượn Giống Anh Chồng H


Cũng không biết tài xế đã đợi ở dưới bãi đỗ xe ngầm từ lúc nào, khi nhìn thấy Nhiếp Thư Diêu từ thang máy đi ra, anh ta mở cửa ghế sau chờ cô lên xe, sau đó đóng cửa lại rồi đi vòng tới ghế lái để lái xe.
Thân thể Nhiếp Thư Diêu vô cùng mệt mỏi nhưng đầu óc của cô lại hưng phấn tỉnh táo, cô ngoái nhìn ánh đèn neon ngoài cửa sổ xe nhưng trong đầu cô lại toàn là hình ảnh Chu Đạc éo mình lên trên ghế sô pha điên cuồng làm tình.

Rõ ràng mắt cô bị cà vạt che lại không nhìn thấy gì nhưng trong đầu cô lại không ngừng vẽ ra cảnh tượng lúc đó.
Hình ảnh vừa hiện lên, dường như bên tai cũng bắt đầu nghe thấy tiếng thở dốc của cả nam và nữ.
Suy nghĩ này khiến cô không thể chịu nổi, cô nhanh chóng lấy điện thoại ra để phân tán sự chú ý của bản thân, Nhiếp Thư Diêu liền nhìn thấy tin nhắn WeChat rất dài của ba mẹ gửi tới, hai người họ hy vọng có thể ngồi xuống nói chuyện với cô.

Mẹ cô nói với cô chuyện chăm sóc một đứa trẻ không hề đơn giản, thậm chí cả chuyện mang thai tháng mười ngày cũng không phải điều dễ dàng.

Sau này cô sẽ phải nuôi nấng, chăm sóc, giáo dục con một mình, tuy nói có mẹ chồng ở bên cạnh, Nhiếp Thư Diêu sẽ không phải chịu nhiều ấm ức nhưng một gia đình đầy đủ sao có thể thiếu đi sự tồn tại của một người đàn ông được.

Người ta thường nói trước giường bệnh không có đứa con hiếu thảo, huống chi là vợ chồng không cùng quan hệ huyết thống.
Nhiếp Tinh Vĩnh cũng gửi tin nhắn tới, cậu ấy gửi tới một bức ảnh, ba mẹ cô ngồi ở bàn ăn rơi nước mắt, lúc đó đã là mười một giờ, hai người vốn thường đi ngủ lúc chín giờ.

Bởi vì chuyện của cô mấy ngày nay khiến lòng họ phiền muộn, cả đêm không thể ngủ được.
Mũi Nhiếp Thư Diêu chua xót, cô tắt điện thoại, nhìn ra ngoài cửa sổ, lặng lẽ rơi nước mắt.
Đêm nay ánh trăng và các vì sao cũng đẹp.
Nhưng Chu Đồ lại không thấy được.
Nhiếp Thư Diêu không biết anh ấy sẽ phải nằm bao lâu, cô cũng không biết mình có thể ở bên người đàn ông này bao lâu.

Mỗi đêm cô chỉ có thể cầu nguyện, hi vọng ông trời ưu ái với Chu Đồ một chút, hoặc là cho Chu Đồ có thể đứng dậy, hoặc cho họ một đứa con.

Hứa Phỉ tiếp tục canh cửa, nhìn thấy Nhiếp Thư Diêu bước xuống xe, chân mềm nhũn, tiến lên một bước vòng tay Nhiếp Thư Diêu qua vai mình, đỡ cô lên lầu vào trong phòng tắm, sau đó đặt cô vào trong bồn tắm lớn đã được xả đầy nước ấm, để Nhiếp Thư Diêu có thể tắm rửa.
Vì Nhiếp Thư Diêu biết cô ấy là người Chu Đạc phái tới nên đương nhiên cũng sẽ không cảnh giác trước người này.

Hứa Phỉ cũng thận trọng tỉ mỉ như Hứa Cương, nhưng cô ấy hoạt bát hơn Hứa Cương, cũng có chút nói nhiều.

Có lẽ không khí quá yên tĩnh, có lẽ vẻ mặt Nhiếp Thư Diêu quá mức buồn bã.
"Mợ hai, tôi biết mát xa, lát nữa tôi sẽ mát xa cho cô.

Lát nữa cô uống một ly sữa ấm, tối nay sẽ ngủ ngon."
Khi Hứa Phỉ đứng chờ ở ngoài cửa, cô ấy khẽ ngâm nga một bài hát.

Chờ Nhiếp Thư Diêu tắm xong đi ra, cô ấy nhanh nhẹn tới đỡ cô ra ngoài, sau đó cầm lấy một tuýp thuốc mỡ đặt ở trên bàn, nhẹ nhàng bôi lên cổ của Nhiếp Thư Diêu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui