Tay Hứa Cương cầm một chiếc cặp cùng một túi du lịch nhỏ, giống như đang đi du lịch, anh ấy mở cửa bước vào, lên tiếng chào hỏi Nhiếp Thư Diêu, cẩn thận rót một ly trà cho Chu Đạc, sau đó lại rót một ly nước ấm cho Nhiếp Thư Diêu.
Nhiếp Thư Diêu gật đầu tỏ vẻ cảm kích, cổ họng đau rát, không biết là do bị thắt lưng siết cổ hay là do hét lên, cô uống từng ngụm nước nhỏ, mím môi rồi cất cốc đi.
"Sếp, đã đến lúc chúng ta phải xuất phát.
Người của bộ phận tiếp thị, bộ phận thiết kế và đội hậu cần đã nhận phòng tại khách sạn Hồng Kông.
" Hứa Cương đưa viên ngậm trị viêm họng cho Nhiếp Thư Diêu, cầm lấy cốc của cô đặt vào trong khay khiến Nhiếp Thư Diêu kinh ngạc nhìn sang, anh ấy liếc nhìn Chu Đạc một cái, rồi lên tiếng giải thích: “11h30 tối nay sếp sẽ bay đến Hồng Kông để tham dự triển lãm trang sức.
”
Đêm nay Chu Đạc bay tới Hồng Kông, vậy mà anh ấy còn gọi cô tới đây.
Hơn nữa, chuyến bay lúc 11h30, bay giờ đã hơn 11h.
Đầu óc của cô trở nên mơ màng không khống chế được suy nghĩ trong đầu, có phải… Bởi vì phải bay sang Hồng Kông nên anh mới dừng lại.
Liệu thời gian có nằm trong tầm kiểm soát của người này không?
"Tôi… Tự mình đi xuống.
" Nhiếp Thư Diêu không dám lãng phí quá nhiều thời gian của anh, cô cầm điện thoại đi ra cửa, hai chân mềm nhũn không có sức, cô kiềm chế suy nghĩ muốn dựa vào tường, mỗi bước chân mặc dù đều rất chậm rãi nhưng đồng thời cũng có chút khó khăn.
Hứa Cương đi ra trước, nhấn nút thang máy: “Mợ hai, tôi đưa cô xuống.
”
Nhiếp Thư Diêu muốn từ chối nhưng lúc này cổ họng cô khô khốc thật sự không muốn nói chuyện, cô cũng không nói nữa, đánh mắt nhìn thấy bên ngoài văn phòng còn có những người khác, cô hơi quay đầu lại nhìn, trợ lý cuộc sống Dương Vũ và trợ lý nghiệp vụ Tần Phong đã đi tới, hai người họ ăn mặc chỉnh tề, lịch sự khẽ gật đầu với cô, sau đó một trước một sau bước vào trong văn phòng.
Nhiếp Thư Diêu nghĩ tới những hạt ngọc trai dính đầy dâm thủy cùng với chiếc quần lót chữ T bị người đàn ông kia xé rách, cô vô thức siết chặt hai chân, ai nhìn qua cũng biết được, phía bên dưới của cô không mặc gì cả, hoàn toàn trần trụi, chỉ được chiếc áo khoác bên ngoài che chắn.
Sau khi vào thang máy, qua cánh cửa kim loại, cô nhìn thấy bộ dạng khốn khổ của mình, sắc mặt ửng hồng, tóc rối bù xù, trên cổ có vết lằn rất rõ, dường như đã ứ huyết.
Cô lập tức rụt cổ lại, kéo cổ áo khoác gió lên che đi.
Cô có chút may mắn, cũng may Chu Đạc sắp đến Hồng Kông.
Nếu không, tối nay có thể cô sẽ phải chết ở chỗ này
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...