Mượn Giống Anh Chồng H
Mấy người lại nói chuyện một chút về tình hình gần đây, sau đó ra khỏi phòng ra ban công hít thở không khí trong lành, Lục Vận Phục lại hỏi Chu Đạc một lần nữa tình hình Chu Đồ thế nào, có thể bình phục hay không.
Chu Đạc không lên tiếng, bác sĩ cũng không thể biết được tình trạng hồi phục của Chu Đồ.
Mấy người khẽ thở dài, không hẹn mà cùng nhắc tới Nhiếp Thư Diêu: "Đáng tiếc, bề ngoài xinh đẹp như vậy, thân hình cũng rất đẹp..."
Chu Đạc cầm ly rượu vang đỏ lên, cảnh tượng người phụ nữ nằm trên cửa kính bị chơi tới mức không kiềm chế được hét lên chói tai lại hiện lên trong đầu anh.
Cơ thể của anh đột nhiên có phản ứng, anh khẽ cau mày.
Sau đó ngửa đầu uống cạn ly rượu, bên tai dường như vẫn còn nghe tiếng tiếng Nhiếp Thư Dao nức nở gọi mình: "Anh cả..."
"Về đi." Chu Đạc đứng dậy, cầm lấy điện thoại di động từ tay Hứa Cương, đám người Lục Vận Phục ngồi ở phía sau còn đang khuyên anh ở lại, Chu Đạc không quay đầu lại bước xuống cầu thang đi xuống phía bên dưới.
Anh bấm điện thoại, hơi nghiêng người, mặt mày trở nên u ám vì say, bộ vest đen tuyền tôn lên sống lưng thẳng tắp.
Anh bước ra khỏi cửa chính mà không hề chớp mắt lấy một cái, vẻ mặt lãnh đạm, khí chất cao quý.
Thân hình thường xuyên tập thể hình của anh mang lại cho người khác cảm giác áp bách cộng với khí chất mạnh mẽ của anh, dù anh đi đâu cũng không ai dám đến gần.
Lúc Chu Đạc đi ngang qua, mọi người còn tưởng anh tức giận, cứ vậy lạnh lùng rời đi.
Ai mà biết được người đàn ông đang cầm điện thoại di động, đi xuyên qua đám đông ồn ào, lại nói với người phụ nữ ở đầu bên kia điện thoại: “Chơi được không?”
Chín giờ tối, Nhiếp Thư Diêu mặc áo gió từ tầng hai đi xuống, tư thế bước xuống dưới lầu của cô vừa chậm rãi lại vừa kỳ lạ, mỗi một lần bước xuống dưới bậc thang, cô lập tức hít vào một hơi, đôi lông mày xinh đẹp nhíu lại.
Biểu tình trên mặt không rõ là đau khổ hay khó chịu, bả vai co rụt lại giống như đang phát run.
Tay trái cô cầm điện thoại di động, trên màn hình hiển thị cuộc gọi, người ở đầu bên kia là Chu Đạc.
Nhưng cả hau người đều không có ai lên tiếng nói chuyện.
Ngoài tiếng bước chân của cô, thứ duy nhất còn sót lại trong micro là hơi thở của cô, nhẹ nhàng và nặng nề.
Chu Đạc bảo cô đến văn phòng công ty, đồng thời vẫn giữa nguyên cuộc gọi, Nhiếp Thư Diêu rất muốn tắt máy, bởi vì cô không thể nào khống chế được cảm giác xấu hổ đang dâng lên trong lòng cho dù chỉ mặc độc một chiếc quần lót chữ T.
Nhưng trong cơ thể của cô còn đút cả dương vật giả màu đen.
Mỗi một lần bước xuống cô không cách nào kiềm chế được dòng chất lỏng đang chảy ra ngoài, đồng thời thứ đó lại càng tiến vào sâu hơn.
Khi cô bước ra tới cửa, dâm thủy đã chảy xuống tới bắp chân.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...