Mượn Giống 20 H


Anh thả chân ra, tài xế đi tới cầm lấy khăn tay ngồi xổm xuống đất, lau sạch vết máu trên giày da của Chu Đạc.


Sau khi đám đông giải tán, Chu Thư Phương lộ ra trên mặt đất, toàn thân bê bết máu, khuôn mặt đầy máu thấy mà kinh người, Nhiếp Thư Diêu liếc nhìn một cái, đột nhiên xoay người quỳ trên mặt đất, nôn mửa dữ dội.


Hứa Cương lấy một ít nước trong xe đưa cho cô, cô nôn mửa dữ dội đến mức gần như nôn ra hết mọi thứ, cuối cùng chân tay mềm nhũn, không thể đứng dậy, bởi vì nôn mửa đến khó chịu, nước mắt đọng trên má.


Cô lấy nước súc miệng, được Hứa Cương đỡ trở lại xe, áo khoác ngoài vô tình bị vấy bẩn, may mắn thay trong xe đã bật điều hòa, ấm áp thích hợp.

Cô cởi áo khoác ngoài đưa cho Hứa Cương cầm trong tay.


Chu Đạc đã ngồi ở ghế sau, tây trang phẳng phiu, vẻ mặt lãnh đạm, Nhiếp Thư Diêu cúi người ngồi ở ghế sau, đắp chăn lên, đợi Hứa Cương đóng cửa xe lại, sau đó thấp giọng nói với Chu Đạc: “Cảm ơn.




Đánh giá phản ứng của Chu Thư Phương vừa nãy, người đàn ông xa lạ vừa ra tay giúp đỡ chính là vệ sĩ của Chu Đạc, cô không biết Chu Đạc phái anh ta đi theo cô từ lúc nào, nhưng cô hoàn toàn không để ý tới.


Bên cạnh đó, cô cũng thắc mắc tại sao Chu Đạc lại phái vệ sĩ đi theo cô.


Là để bảo vệ Chu Đồ, đúng lúc bắt gặp cô đang gặp nguy hiểm, hay là đặc biệt… Được cử đến để bảo vệ đứa con trong bụng cô?

Cô muốn hỏi nhưng lại không dám hỏi.


Chu Đạc vẫn im lặng, trong xe yên tĩnh, chỉ có mùi tuyết tùng lạnh lẽo xộc vào mũi, Nhiếp Thư Diêu cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều, cô bị ốm nghén nhẹ, chỉ vài lần vào sáng sớm và chiều tối, chưa từng nôn mửa dữ dội như đêm nay, cảm giác như sắp nôn ra cả mật xanh, miệng đắng vô cùng.


Hình như vừa rồi anh đứng quá gần, máu bắn tung tóe lên cả cổ áo, Chu Đạc cụp mắt liếc nhìn, lấy khăn tay ra lau, mí mắt hơi nhướng lên, Hứa Cương hiểu ý, bảo tài xế lái xe.


Nhiếp Thư Diêu nhận ra chiếc khăn tay trong tay Chu Đạc chính là chiếc khăn tay mà cô đã tặng vào dịp Trung thu, cộng thêm lời Chu Đạc vừa nói với chú hai, cô không dám hỏi, sợ Chu Đạc sẽ thừa nhận, càng lo lắng bản thân đã suy nghĩ quá nhiều.


Nhưng dù thế nào đi nữa, anh cũng không nên nói cho chú hai biết.


Rõ ràng loại chuyện này cần phải giữ bí mật, cô chỉ muốn có một đứa con mà thôi.


Cô chưa bao giờ cảm thấy mình là người phụ nữ của anh, cô là vợ của Chu Đồ, sao có thể là người phụ nữ của anh.


"Anh cả…" Cô do dự một lát, sau đó chủ động mở miệng, "Anh không nên nói như vậy với chú hai, chú ấy sẽ hiểu lầm, em lo lắng! "


"Hiểu lầm cái gì?" Chu Đạc ngước mắt lên, đôi mắt hẹp dài, đuôi mắt móc câu, động tác nheo mắt nhìn có vẻ đặc biệt nguy hiểm.


Nhiếp Thư Diêu đột nhiên bối rối.


“Hiểu lầm… Giữa chúng ta…” Cô cố gắng nhìn anh, giọng cô hơi run run vì căng thẳng, “Em không phải…”

Người phụ nữ của anh.


Chu Đạc liếc nhìn bụng cô, như thể anh đang giễu cợt cô, nếu không phải thì tại sao cô lại mang thai đứa con của anh.


Thần kinh của Nhiếp Thư Diêu căng thẳng, cô luôn cảm thấy tình thế đang phát triển theo hướng không thể kiểm soát được, nhưng với tư cách là một bên liên quan, cô lại cảm thấy bối rối.


"Anh cả.

" Trên xe có tài xế và Hứa Cương, dù sao bọn họ cũng đều biết những gì nên biết, Nhiếp Thư Diêu mặc kệ xung quanh, nghiêm túc chân thành nhìn Chu Đạc, "Anh cả, em chỉ muốn một đứa con thôi, đây là đứa con của em và Chu Đồ, còn lại em đều không cần, em và anh không phải là loại quan hệ kia.


Đúng như anh từng nói, chỉ cần em có thai thì mọi quy tắc đều chấm dứt.

"

Nhiếp Thư Diêu thậm chí còn bắt đầu suy nghĩ xem có phải mình đã làm gì khiến Chu Đạc hiểu lầm hay không, đáng ra cô không nên đưa sủi cảo, bánh trôi, nút kết đồng tâm hay khăn tay cho anh.


Nhưng bây giờ sự tình đã đến nước này, cô chỉ có thể cảnh cáo mình sau này không được tiếp xúc với Chu Đạc nữa.


Chỉ cần quay trở lại nơi bắt đầu là tốt rồi.


Cô cắn môi, giữ tư thế rất thấp, gần như cầu xin: "Thế nên, sau này… Đừng nói những lời đó nữa.

"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui