Mọi thứ đều được hắn ta mang lên xe, nếu Nhiếp Thư Diêu tiếp tục từ chối có vẻ hơi khó coi, trong lòng cô chán ghét vô cùng, nhưng trên mặt lại không thể tức giận, đối phương chỉ đưa cô về bệnh viện, cũng không có làm gì khác thường nên cô đành ép mình chịu đựng, kiên nhẫn cảm ơn rồi lên xe.
Chu Thư Phương cho biết đỗ xe trước cửa bệnh viện rất khó nên đi đường vòng, lái xe vào một con hẻm.
Nơi này tương đối hẻo lánh, trước sau không có người, thậm chí không có mấy chiếc xe.
Trong lòng Nhiếp Thư Diêu có một loại dự cảm không lành, lúc mở cửa xe, cô phát hiện cửa đã khóa, không thể nào mở ra được.
Chu Thư Phương tắt máy xe, quay người nhìn cô với nụ cười trên môi: “Sao thế?”
Nhiếp Thư Diêu sợ đến tê cả da đầu, lấy điện thoại trong túi ra, nhanh chóng bấm vào cuộc gọi gần đây, Chu Thư Phương vươn tay đoạt lấy, trên màn hình hiển thị đang gọi cho Chu Đác, đáng tiếc bị Chu Thư Phương giật lấy và cắt đứt trong vòng một giây sau khi bấm gọi.
Hắn ta cau mày nhìn giao diện cuộc gọi, lịch sử cuộc gọi của Nhiếp Thư Diêu rất ngắn, khi trang này mở ra chỉ bao gồm nhật ký cuộc gọi trong ba tháng qua, trong đó có hai cuộc gọi do Chu Đạc gọi đến.
Hắn ta khó hiểu nhìn Nhiếp Thư Diêu hỏi: "Giữa em và Chu Đạc có gì đó mà anh không biết sao?"
Lúc đầu, khi nhìn thấy Chu Đạc đón Nhiếp Thư Diêu ở cổng bệnh viện, hắn ta đã nghi ngờ mối quan hệ giữa hai người, hắn ta cũng nói cho Chu Phổ biết chuyện này, Chu Phổ căn bản không tin, ông ta nói rằng trái tim của Chu Đạc cao tận trời xanh.
Sao có thể nhìn trúng vợ của em trai mình chứ.
Nhưng Chu Thư Phương lại nói Chu Đạc để Nhiếp Thư Diêu ngồi trên xe của mình.
Một câu nói như vậy khiến Chu Phổ không chắc chắn, dù sao cũng chưa từng thấy người phụ nữ nào ngồi trên xe của Chu Đạc.
Chu Phổ kêu hắn ta quan sát thêm, hơn hai tháng quan sát cũng không thấy giữa hai người có bất kỳ tương tác nào.
Hôm nay Chu Thư Phương tình cờ gặp lại Nhiếp Thư Diêu, trong nháy mắt bị khuôn mặt thai phụ của Nhiếp Thư Diêu hấp dẫn, cuối cùng không còn quan tâm đến bất cứ điều gì khác, dụ cô đến chỗ này, chỉ muốn làm những gì mà hắn ta muốn làm từ lâu.
Tuy bề ngoài của Chu Thư Phương trông lịch sự nhã nhặn nhưng thực chất bên trong lại là một kẻ biến thái.
Thích làm tình với phụ nữ có thai.
Thứ hắn ta thích nhất là làm tình với vợ người khác.
Mấy cô em dâu đang mang thai bên nhà họ Chu đều bị hắn ta chơi qua, thậm chí có người còn sảy thai, nhưng không có người phụ nữ nào dám đứng ra tố cáo hắn ta.
Gả vào nhà họ Chu không hề dễ dàng, bên chồng làm sao có thể chịu đựng được chuyện này xảy ra, mấy cô em dâu chỉ có thể kìm nén cơn giận, nuốt chuyện này vào bụng.
Chỉ vì không có ai đứng ra vạch trần hành vi dã thú của hắn ta, không ai dám xúc phạm hắn ta, kéo theo không có người phụ nữ nào mà Chu Thụ Phương nhìn trúng có thể thoát khỏi nanh vuốt của hắn ta.
Hắn ta chưa từng bỏ lỡ qua con mồi nào.
Nhiếp Thư Diêu, hắn nhất định phải có được.
Tuy nhiên, hắn ta phải tìm hiểu xem liệu Nhiếp Thư Diêu là vô tình gọi nhầm cho Chu Đạc hay giữa cô và Chu Đạc có gì đó mờ ám.
Nhiếp Thư Diêu không biết Chu Thư Phương muốn làm gì, nhưng ánh mắt của hắn ta khiến cô rất khó chịu, trong lòng sợ hãi nói không nên lời.
Cô biết Chu Thư Phương sợ Chu Đạc, vậy nên khi đối phương hỏi cô về mối quan hệ giữa cô với Chu Đạc, cô liền nói dối: “Chu Đạc rất quan tâm đến em, mong anh họ nhanh chóng thả em xuống xe, nếu không, anh ấy sẽ đến tìm anh sớm thôi.
""
"Quan tâm đến em?" Chu Thư Phương hoàn toàn không tin, cười nói: "Tại sao anh ấy lại quan tâm đến em? Ý em là anh ấy thích em?"
Nhiếp Thư Diêu bấm bụng gật đầu, cô hi vọng có thể kéo dài một chút thời gian, cũng hy vọng có người đi ngang qua sẽ chú ý tới tình huống của cô, tới cứu nàng.
Chu Thư Phương lại cười: "Anh ấy thích em chỗ nào? Em đang mang thai con của Chu Đồ, anh ấy không thể nào biến thái giống anh chứ?"
Cười xong, hắn ta cởi áo khoác, tăng nhiệt độ trong xe lên, sau đó giơ tay kéo áo khoác ngoài của Nhiếp Thư Diêu.
Nhiếp Thư Diêu trốn ở phía sau, cô không biết hắn ta định làm gì, cố gắng bình tĩnh lại và hỏi: "Anh định làm gì?"
“Làm chuyện mà em thích.
” Chu Thư Phương nhìn chằm chằm vào bụng cô và nói: “Ba tháng rồi, em yên tâm, anh sẽ nhẹ nhàng hơn.
”
Nhiếp Thư Diêu sợ hãi ôm bụng, ngón tay bắt đầu run lên vì quá sợ hãi, cô cố gắng dùng giọng bình tĩnh thuyết phục hắn ta: "Anh họ, đừng đùa nữa, Chu Đồ vẫn luôn tôn trọng anh, anh ấy nói hồi còn nhỏ anh và anh ấy hay chơi chung với nhau.
"
Nhắc đến tuổi thơ của mình, Chu Thư Phương mỉm cười như đang nhớ lại điều gì đó: “Em nói xem, nếu anh làm tình với em, Chu Đạc có trả thù thay cho em trai của mình không? Giống như anh ấy đã làm khi còn nhỏ.
”
Đôi mắt Nhiếp Thư Diêu đỏ lên vì sợ hãi, nhưng thanh âm vẫn miễn cưỡng duy trì sự bình tĩnh: “Em đang mang thai, anh họ à.
”
“Vậy càng trùng hợp.
” Chu Thư Phương duỗi tay về phía cô, ánh mắt sau cặp kính mang theo nụ cười: “Anh thích làm tình với phụ nữ có thai.
”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...