Trong phòng Chu Đạc vẫn mang tông màu lạnh lẽo như cũ, tấm rèm đen xám che khuất ánh trăng sáng, cô ôm chiếc hộp trong tay đi vào, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Người đàn ông mặc áo ngủ đứng trước cửa sổ trong suốt từ trần đến sàn, đang nghe điện thoại, giọng nói trầm thấp, nghe thấy tiếng bước chân phía sau, anh cầm điện thoại đi về phía Nhiếp Thư Diêu.
Anh rất cao, mái tóc đen hơi ướt được vuốt ra sau, để lộ vầng trán mượt mà, làn da trắng lạnh trên trán khiến đường nét khuôn mặt trông có vẻ xa cách và tự phụ, anh ngẩng mặt lên, xương mũi cao thẳng, đôi môi mỏng mím lại, ánh mắt của anh rơi trên mặt cô, không nhìn ra cảm xúc gì.
Chiếc áo ngủ nửa hở, lộ ra vòng eo và cơ bụng rắn chắc, thân hình của anh được rèn luyện tốt, cơ bắp cân đối và đẹp mắt, đôi chân dài thẳng tắp và mạnh mẽ chỉ vài bước đã bước tới trước mặt cô.
Cảm giác áp bức ngột ngạt bao trùm.
Một tay anh cầm điện thoại, tay còn lại mở hộp, lấy ra một cự vật giả màu đen cỡ 5 đưa cho Nhiếp Thư Diêu, khoảng cách gần đến mức Nhiếp Thư Diêu có thể nghe thấy giọng nói của Hứa Cương ở đầu bên kia điện thoại, đại khái là đang báo cáo về buổi triển lãm trang sức, gần như đã giải quyết xong tất cả vấn đề gặp phải, đã lập danh sách khách mời và gửi vào hộp thư của Chu Đạc.
Chu Đạc nhàn nhạt “Ừm” một tiếng rồi cúp điện thoại, đặt điện thoại lên bàn.
Cùng lúc đó, anh rút một sợi dây thừng màu đen từ trong hộp ra, quay đầu nhìn Nhiếp Thư Diêu.
Nhiếp Thư Dao biết anh không có nhiều kiên nhẫn, ngay từ lúc anh đưa cự vật giả cho cô, cô đã dùng hết sức chà xát phần thân dưới cho ra nước để đưa nó vào, nhưng người đàn ông đứng quá gần, cô lại là lần đầu tiên làm chuyện như vậy trước mặt người khác nên ít nhiều cũng có chút xấu hổ, xoa xoa vài lần liền dừng lại.
Cô không có cảm giác gì cả.
Tim cô vẫn luôn đập thình thịch, lo lắng không biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.
Cô rất muốn có một đứa con, nhưng cô chưa bao giờ nghĩ rằng trên giường Chu Đạc lại có phong cách cầm thú như vậy - thô bạo và hung dữ.
Bằng cách nào đó cô có dự cảm rằng mình sẽ chết ở đây tối nay.
Chu Đạc dùng một tay vén váy ngủ của cô lên, cầm sợi dây thừng quàng qua cổ cô, cảm giác mát lạnh mơ hồ khiến sống lưng Nhiếp Thư Diêu khẽ run lên, cô ngẩng mặt lên nhìn anh, có lẽ là vì cô không hiểu anh muốn làm gì, trong mắt lóe lên một tia hoảng sợ, ngón tay cũng siết chặt lại.
“Sợ?” Chu Đạc nhìn cô.
Lúc này bọn họ rất ít nói chuyện với nhau, trái tim Nhiếp Thư Diêu đập thình thịch, vô thức nhìn anh, chạm vào con ngươi đen láy không chút độ ấm của anh, cổ họng nghẹn lại, ngay cả giọng nói cũng khàn khàn: "Một chút.
"
Lại là một chút.
Chu Đạc nhớ tới cái lần anh nói chuyện điện thoại hỏi cô có sợ anh không, câu trả lời của cô cũng là một chút.
Lực trong tay anh đột nhiên trở nên căng cứng, sợi dây xuyên qua cổ cô, siết chặt hai cánh tay cô, trói ra sau lưng, cự vật giả màu đen rơi xuống thảm, phát ra âm thanh nghèn nghẹt.
Một tay anh giữ vai cô, ấn cô xuống bàn, sợi dây thừng màu đen thắt nút trên hai cánh tay nhỏ chắp sau lưng cô.
"Người như Chu Thư Phương, em lại không sợ.
" Anh nói.
Nhiếp Thư Diêu quay lưng lại với anh, không nhìn thấy biểu cảm của anh, cũng không biết anh đang tức giận hay đang giễu cợt, trực giác nói cho cô biết, lời nói của Chu Đạc rõ ràng có nghĩa là Chu Thư Phương đáng sợ hơn anh rất nhiều.
"Chu Đồ từng kể cho em nghe chuyện xảy ra khi anh còn nhỏ, cho nên em mới! " Nhiếp Thư Diêu bắt đầu giải thích.
Động tác phía sau dừng lại, Chu Đạc ôm lấy vai cô, xoay cô lại, nhìn thẳng vào mặt cô, chờ đợi lời nói tiếp theo của cô.
Anh đè nặng lưng cô, ánh mắt ngang tầm với cô, vì ngược sáng nên lông mày anh trông đen và đậm hơn, đôi mắt nheo lại trông như dã thú chuẩn bị tấn công, đôi môi mỏng mím lại, như đang tức giận.
Nhiếp Thư Diêu lập tức ý thức được mình không nên nhắc tới chuyện này, nhưng lời đã nói ra, cô đành phải cắn răng nói xong: "Cho nên em! không thích bọn họ.
"
Chu Đạc vô cảm nghe cô nói xong, dùng ba ngón tay giữ chặt cằm cô, ép cô há miệng, giây tiếp theo anh nhét chiếc bịt miệng vào miệng cô.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...