Kể từ khi Chu Đồ bị tai nạn, Nhiếp Thư Diêu không có một đêm ngon giấc, cô thường xuyên gặp ác mộng.
Trong giấc mơ hoặc là Chu Đồ bị phủ một tấm vải trắng, hoặc là bác sĩ tháo khẩu trang ra và nói với cô: Xin lỗi, cô Chu, chúng tôi đã cố gắng hết sức.
Từ đêm đó trở đi, có lẽ vì bị Chu Đạc tra tấn quá nặng nên cô gần như không còn mộng mị nữa.
Nhưng đêm nay cô đã có một giấc mơ đáng kinh ngạc.
Trong giấc mơ, cô đang ngồi ở bàn ăn ăn cùng nhà họ Chu, Chu Đạc ngồi đối diện, vẫn vẻ mặt lãnh đạm như cũ, cổ áo cài cúc tỉ mỉ, anh cởi áo vest ra, chỉ để lại áo gile bên trong và vòng đai màu đen ở trên cánh tay, khi người đàn ông giơ tay lên, cánh tay lộ ra một vòng cơ bắp cuồn cuộn.
Ăn tối xong, Chu Đạc vứt lại một câu “Lên đây” với cô rồi bước lên lầu trước.
Chu Đồ rõ ràng đang ngồi ở bên cạnh cô, cười hỏi cô: "Anh cả tìm em làm gì thế?"
Nhiếp Thư Diêu thấp thỏm bất an lắc đầu: "Em không biết."
Cô cũng bối rối không hiểu tại sao mình vẫn đến đây khi Chu Đồ đã khỏe lại.
Nhưng đôi chân lại không tự chủ được mà đi theo sau người đàn ông, Chu Đạc cầm điện thoại trong tay, đứng trên hành lang tối tăm nói chuyện điện thoại với ai đó, giọng nói trầm thấp mơ hồ, khó có thể nghe rõ anh đang nói gì, hai ngón tay phải của anh đang kẹp điếu thuốc, ánh đỏ từ đầu điếu thuốc lúc sáng lúc tối.
Nhiếp Thư Diêu nghe thấy giọng nói của Chu Đạc, hình như đang gọi cô, cô bước về phía anh vài bước, người đàn ông đột nhiên vươn tay tóm lấy cổ cô, ép cô vào cửa, dùng một lực kéo mạnh, xé nát váy và quần lót của cô.
Giây tiếp theo, cảm giác căng trướng xé rách khiến cô kêu lên đau đớn, anh đâm thọc một cách mãnh liệt khiến ván cửa không ngừng rung lên vì va chạm.
Nhiếp Thư Diêu nghe thấy tiếng Chu Đồ từ dưới lầu truyền đến, hỏi khi nào cô sẽ xuống, hắn không nghe thấy câu trả lời của cô, Chu Đồ lại đi lên lầu, tiếng giày thể thao đạp lên cầu thang kết hợp với lực đẩy mạnh mẽ của Chu Đạc đang ra vào giữa hai chân cô, âm thanh va chạm chồng lên nhau, Nhiếp Thư Diêu rụt cổ khóc nức nở, cô nắm lấy cổ tay Chu Đạc, kêu gào anh dừng lại, thay vì dừng lại, người đàn ông lại bịt miệng cô lại, ra vào cô mạnh mẽ hơn.
Bước chân của Chu Đồ đã tới tầng hai, hắn chỉ cần nghiêng đầu qua là có thể nhìn thấy vợ mình đang bị anh cả ép vào cửa phòng mà làm tình.
Trong nỗi sợ hãi đang không ngừng tăng lên Nhiếp Thư Diêu nhanh chóng đạt cao trào, cô run rẩy kêu khóc, giọng nói bị lòng bàn tay Chu Đạc che mất, cô quay đầu lại, nước mắt lưng tròng, nhìn thấy Chu Đồ đang đứng ở đầu cầu thang cách đó không xa, hắn ngẩng đầu nhìn về phía cô, vẻ mặt không thể tin nổi.
Nhiếp Thư Diêu bừng tỉnh, cô vừa khóc lóc vừa la hét mà tỉnh dậy.
Sau khi nhận ra là ác mộng, cô ngồi trên giường bình tĩnh hồi lâu, tim vẫn còn đập nhanh, ngón tay run rẩy kịch liệt, cô bình tĩnh lại hồi lâu mới vén chăn rời giường, cũng vào lúc này, cô chợt phát hiện mình đã ướt dầm ướt dề, ngay cả quần lót cũng ướt đẫm.
Bắp chân của cô đau nhức, đi lại cũng đau, cô bất đắc dĩ đi tắm, thay một chiếc váy dài cổ cao rồi xuống lầu ăn chút gì đó, Hứa Phi phục vụ rất nhiều bữa ăn bổ dưỡng, Nhiếp Thư Diêu ăn không vô, nhưng món nào cô cũng đều nếm thử vài miếng, sau khi ăn xong cô nói lời cảm ơn với Hứa Phi.
Cảm ơn cô ấy đã lo lắng chăm sóc cô rất tận tình, mặc dù đây là công việc của cô ấy nhưng Nhiếp Thư Diêu vẫn cảm nhận được sự quan tâm của bạn bè từ cô ấy.
Ăn trưa xong, Nhiếp Thư Diêu dự định về nhà gặp bố mẹ, không ngờ vừa lái xe ra ngoài, cô đã nhìn thấy xe của nhà họ Nhiếp ở góc đường, em trai cô là Nhiếp Tinh Vĩnh đang ngồi ở ghế lái, còn bố mẹ cô thì đang ngồi ở ghế sau.
Họ thực sự muốn gặp cô, cũng biết cô không muốn gặp họ nên ngày nào cũng đều ngồi ở chỗ này nhân lúc cô đến bệnh viện thăm Chu Đồ mà nhìn cô một cái.
Khi Nhiếp Thư Diêu xuống xe, đầu cô đột nhiên choáng váng trong giây lát, cô luôn là niềm kiêu hãnh trong mắt bố mẹ, là con gái mà bố mẹ tự hào, nhưng bây giờ, cô đang làm gì?
“Bố, mẹ.” Cô bước xuống xe, cúi đầu xin lỗi bố Nhiếp và mẹ Nhiếp qua cửa sổ xe, “Con xin lỗi đã làm bố mẹ lo lắng, con xin lỗi… Con thực sự xin lỗi.”
Thực ra, cô có rất nhiều điều muốn nói, chẳng hạn như: Bố ơi, bố phải chú ý đến sức khỏe, trời sẽ sớm trở lạnh thôi, bố nhớ mặc nhiều quần áo hơn, uống ít rượu và tập thể dục nhiều hơn.
Còn mẹ, đừng lo lắng về chuyện trong nhà quá, Nhiếp Tinh Vĩnh đã trưởng thành, đừng coi em ấy như trẻ con, hãy quan tâm đến bản thân nhiều hơn, đi du lịch nhiều hơn để thư giãn giải sầu.
Nhưng cô lại không nói được gì, nhìn khuôn mặt gầy gò mấy ngày nay của bố mẹ, cô hổ thẹn đến mức bật khóc.
Thấy cô như vậy, mẹ Nhiếp bước xuống xe, ôm cô vào lòng khóc lóc thảm thiết, bố Nhiếp nhìn thấy hai mẹ con khóc đến đáng thương, một bên kêu đừng khóc, một bên xoay người lại lau nước mắt trên khóe mắt.
Trong lòng Nhiếp Tinh Vĩnh cũng cảm thấy khó chịu, xuống xe cầm khăn giấy tới lau nước mắt cho mẹ, sau đó là lau nước mắt cho chị gái.
Cuối cùng, cậu ôm cả hai người, an ủi: “Được rồi, được rồi, đừng khóc nữa.
Mẹ, Diêu Diêu đang mang thai đấy, không nên khóc.”
“Đúng vậy, con đang mang thai đấy, đừng khóc nữa.” Mẹ Nhiếp nhanh chóng lau nước mắt, sau đó liếc mắt nhìn Nhiếp Tinh Vĩnh, “Gọi chị gái, đừng có lúc nào cũng không biết lớn nhỏ.”
“Được rồi, hai chị gái đừng khóc nữa.” Nhiếp Tinh Vĩnh cố ý xoa dịu bầu không khí.
Mẹ Nhiếp trừng mắt nhìn cậu.
Có Nhiếp Tinh Vĩnh ở đây nói đùa chọc cười, bầu không khí trở nên tốt hơn rất nhiều, Nhiếp Thư Diêu ngồi trong xe, trò chuyện ngắn gọn với bố mẹ về kế hoạch tương lai, điều này cũng làm bọn họ yên tâm phần nào, cô bảo rằng đã cân nhắc kỹ càng mới đưa ra quyết định.
Tuy bố Nhiếp không đồng ý nhưng cũng không phản đối nữa, ông chỉ nói nếu sau này cô mệt mỏi thì có thể về nhà bất cứ lúc nào.
Nhiếp Thư Diêu gật đầu nói vâng ạ.
Nhiếp Tinh Vĩnh lái xe đưa bố mẹ rời đi trước, Nhiếp Thư Diêu đứng ở nơi đó nhìn chiếc xe hòa vào dòng xe cộ, cô nhìn từ xa, chậm rãi khom lưng về hướng bố mẹ rời đi, một giọt nước mắt theo động tác cúi xuống của cô rơi xuống đất.
Cô thật may mắn khi được bố mẹ quan tâm và yêu thương như thế.
Cô cũng rất có lỗi vì đã khiến bố mẹ phải buồn phiền và lo lắng như vậy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...