Nữ sinh mở to đôi mắt hạnh ngập nước, đơn thuần vô tội, ngẩng đầu nghiêm túc nhìn anh.
Tuy rằng giọng cô không có chút trách cứ nào, nhưng huyệt thái dương của Kỳ Yến vẫn không nhịn được mà hung hăng giật mấy cái.
Ma xui quỷ khiến, anh cướp lấy tờ giấy trắng, hung hăng gạch mấy chữ viết sai, điền chính xác vào chỗ trống.
Thẩm Ý nghiêng đầu nhìn anh viết, đôi mắt hạnh cong lên, vui vẻ nói: “Cái này đúng rồi.”
Một bên, Cố Ức cố gắng nhịn cười: “Anh Yến, bé điếc ngồi cùng bàn với anh rất thú vị!”
Kỳ Yến cắn răng: “Câm miệng cho tao.”
Anh ném bút và ngồi xuống, tầm mắt nhìn hộp thuốc mỡ tiêu kháng viêm và Urgo vài giây, ngón tay gõ gõ mặt bàn Thẩm Ý, ra hiệu cô đưa điện thoại đây.
Thẩm Ý không rõ lý do nhưng vẫn ngoan ngoãn đưa cho anh.
Kỳ Yến mở mã QR bên chim cánh cụt* ra, add cô.
*App QQ.
Thẩm Ý nhận lại điện thoại, vài giây sau thì nhận được bao lì xì của Kỳ Yến, cô click mở, “Tinh” một tiếng, nhận được 100 tệ.
Kỳ Yến buông điện thoại xuống, đang muốn ngủ, ai ngờ Thẩm Ý lại gửi một bao lì xì cho anh.
Kỳ Yến nhíu mày, gõ chữ: “Tiền thuốc.
Tôi chưa bao giờ nợ người khác.”
Thẩm Ý nói: “Nhưng mình chỉ tốn 49.9 tệ, cậu trả quá nhiều.”
Kỳ Yến nhướng mày, ấn vào bao lì xì, 50 tệ 1 hào.
Cmn.
Cố Ức nhìn lén bên cạnh không nhịn được cười lên tiếng: “Anh Yến, bạn cùng bàn mới đúng là người thật thà, không thu một đồng phí chạy vặt nào cả.”
Kỳ Yến trừng mắt nhìn cậu ta một cái, cầm hộp thuốc mỡ kháng viêm xoa một ít vào ngón tay.
Miệng vết thương tuy không lớn, nhưng tối qua gội đầu tắm rửa nên chạm vào nước, hôm nay vừa đỏ vừa sưng, lại hơi khó chịu.
Anh mở Urgo, ừm, là loại urgo thông thường chống thấm nước, lúc này mới dán vào.
Mọi chuyện ở hàng sau rơi vào trong mắt Chúc Giai Di, cô ta lấy cớ thu bài tập chạy đến chỗ Địch Miên Miên, rồi như nói vô tình: “Học sinh chuyển trường mới đến cũng giỏi ha, nhanh như vậy đã lấy được phương thức liên hệ của đại ca.”
Địch Miên Miên bị cô ta chua đến đau răng, ngẩng đầu nói: “Đúng vậy, Ý Ý nhà tôi không chỉ học tập tốt mà cách giao tiếp với người khác cũng chuẩn cmn luôn.”
Sắc mặt Chúc Giai Di thay đổi mấy lần, tức đến mức chạy về luôn không thèm thu bài tập nữa.
Tiết thứ ba là tiết Vật lý, giáo viên Vật lý đang giảng giải bài tập đã giao hôm qua.
Thẩm Ý lấy bốn tờ bài tập từ trong cặp sách, hai tờ của cô, hai tờ của Kỳ Yến.
Cô đẩy tờ bài tập qua, mí mắt Kỳ Yến chẳng hề nâng lên, không chút để ý “Ừ” một tiếng.
Thẩm Ý nhỏ giọng nói: “Mình viết các bước làm ở bên cạnh, lúc cậu nghe không hiểu thì nhìn qua nhé.”
Một học sinh cấp hai có nền tảng tốt, giáo viên giảng bài sẽ bỏ qua rất nhiều bước đơn giản, hôm qua cô nghe Đinh Đạo Trí nói thành tích của bọn anh không tốt, nghĩ rằng chắc anh không theo kịp tiết tấu, quyết định viết các bước làm kĩ càng nhất, để người ta vừa nhìn đã hiểu ngay.
Nghe vậy, ngón tay đang chơi game của Kỳ Yến hơi dừng lại, tầm mắt nhìn vào tờ bài tập, thấy có những nét bút chì dày đặc ở chỗ trống để ghi các bước làm dễ hiểu.
Anh không nhịn được cảm thấy buồn cười: “Cậu thật sự nghĩ ông đây sẽ học?”
“Nghĩ gì thế?”
Nói xong, vươn tay vo bài tập vật lý thành một cục tròn, sau đó ném vào thùng rác.
Nghe giảng hay không nghe giảng, nhờ cô làm bài tập gì đó, chẳng qua chỉ là bắt nạt cô mà thôi.
Thẩm Ý đối diện với ánh mắt khiêu khích của anh, lại nhìn thoáng qua bài tập bị ném vào thùng rác, không nói gì hết, yêu lặng xoay người nghe giảng tiếp.
Kỳ Yến hừ lạnh một tiếng, một chân co lên rồi tiếp tục chơi game.
Tiết cuối cùng buổi sáng là tiết Thể dục.
Cả lớp cùng nhau chạy 800m, giáo viên thể dục lập tức cho giải tán, hoạt động tự do.
Mọi người hoan hô một tiếng, Địch Miên Miên kéo Thẩm Ý chạy đến nhà sách tổng hợp Tân Hoa, nói sáng nay vừa nhập một đợt tiểu thuyết ngôn tình, nhân lúc còn “nóng” thì xơi luôn.
Hai người đọc rất lâu, đến mức buổi trưa đến nhà ăn cũng không có ai.
Thẩm Ý đã chọn xong đồ ăn, ngồi vào chỗ đợi Địch Miên Miên đi mua đồ uống về.
Ai ngờ trùng hợp lúc nào không trùng lại trùng vào lúc này, cô vừa quay đầu đã thấy bạn cùng bàn ngồi đó không xa và nữ sinh xinh đẹp gặp lúc sáng.
Kỳ Yến vừa chơi bóng rổ xong đến nhà ăn ăn cơm, đám Cố Ức chạy đi mua đồ uống, trên bàn chỉ có mình anh, không ngờ Kim Gia Hi lại bưng khay đồ ăn ngồi xuống đối diện với anh.
Kim Gia Hi mở miệng trước: “Nghe nói hôm qua cậu đánh nhau với người bên trường số 6?”
Kỳ Yến nâng mí mắt lên: “Liên quan gì tới cô?”
Kim Gia Hi đã quen với thái độ lạnh nhạt của anh, vươn tay vén tóc ra sau tai, giọng nói êm ái: “Mình với chú Kỳ rất lo lắng cho cậu.”
Nghe thấy cô nhắc đến chú Kỳ, bàn tay cầm đũa của Kỳ Yến bỗng dưng siết lại, anh cố gắng nhẫn nại nói: “Nhân lúc tôi còn chưa điên lên, tốt nhất nhanh đi đi!”
Kim Gia Hi bị sắc mặt đen thui của anh dọa sợ, do dự vài giây nhưng vẫn khăng khăng nói: “Đã lâu rồi cậu chưa về nhà đúng không? Bữa tiệc lần trước cũng không thấy cậu….Mình, mình chỉ muốn nói mấy lời với cậu.”
Kỳ Yến giận điên đến bật cười, chiếc đũa ném vào khay đồ ăn vang lên một tiếng “Cạch”.
Vài giọt dầu mỡ bắn lên mu bàn tay trắng như tuyết của Kim Gia Hi.
Anh cầm áo khoác đồng phục trên ghế lên rồi đi.
Kim Gia Hi nhìn bóng dáng anh, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, nước mắt ngập ngụa trong hốc mắt.
Học sinh tốp năm tốp ba ở nhà ăn bị động tĩnh thu hút sự chú ý, châu đầu ghé tai bàn tán.
Kim Gia Hi ngồi không yên, hít sâu một hơi, dùng ánh mắt cảnh cáo ‘đừng lắm miệng’ nhìn những người vây xem, rồi cũng nhanh chóng rời đi.
Khi Kỳ Yến sắp đi đến cửa nhà ăn, một dáng người nhỏ xinh bỗng đứng lên.
Anh không khỏi nheo mắt, thầm nghĩ cái người cùng bàn tọc mạch này dám đến đây nói chuyện với anh, anh chắc chắn sẽ hung hăng châm chọc cô vài câu.
Ai kêu cô đụng phải đúng lúc tâm trạng anh không tốt.
Thẩm Ý chậm rãi đến gần, khóe miệng mang theo sự khinh thường của Kỳ Yến càng ngày càng sâu, định mở miệng, lại thấy Thẩm Ý đột nhiên tăng tốc độ lướt qua anh.
Dường như chẳng hề nhìn thấy anh.
Kỳ Yến: “……”
Anh quay đầu lại, chỉ thấy Thẩm Ý chạy về phía Địch Miên Miên, nhận lấy đồ uống uống một ngụm, uống ngon đến mức đôi mắt cũng cong lên.
Mẹ kiếp!
Có phải với ai cô cũng cười vui vẻ như vậy không?
Kỳ Yến cứng còng cổ quay lại, nhanh chóng rời khỏi nhà ăn.
Địch Miên Miên nhìn thấy bóng dáng đại ca, kinh hô: “Ý Ý, vừa rồi đại ca quay đầu lại liếc cậu một cái, với ánh mắt cực kỳ quỷ dị.”
Thẩm Ý phát hiện muộn màng: “À thế hả?”
Địch Miên Miên: “Hình như cậu đang không vui?”
Thẩm Ý gật gật đầu: “Ừm.
Buổi sáng cậu ta ném bài tập mình làm cho cậu ta, bây giờ mình hơi tức giận.”
*
Hai người cơm nước xong thì trở về lớp, trên đường gặp phải Đinh Đạo Trí vừa ra khỏi WC, cậu ta thần thần bí bí kéo hai người đến góc nhỏ, thì thầm nói: “Các cậu biết chưa, đại ca hắt một bát canh lên người Kim Gia Hi ở nhà ăn, làm cho người ta khóc.”
Địch Miên Miên khiếp sợ che miệng: “A? Đang êm đẹp sao đại ca lại làm thế?”
Đinh Đạo Trí đẩy mắt kính: “Chắc là Kim Gia Hi lì lợm la liếm, chọc đại ca nóng nảy rồi.”
Địch Miên Miên trịnh trọng gật đầu: “Thì ra là thế.”
Ai ngờ đi đến cửa lớp, một nữ sinh giữ chặt các cô, nhìn trái ngó phải, nhỏ giọng hỏi: “Các cậu mới từ nhà ăn về à? Nghe nói Kim Gia Hi tỏ tình với đại ca trong nhà ăn, bị đại ca ném vào thùng nước?”
Địch Miên Miên: “Cái gì? Có chuyện này á?”
Trở về chỗ ngồi, đại ca còn chưa về, Đoạn Đắc Y triệu hồi đám thích hít drama lại: “Mình vừa từ nhà ăn về, nghe người khác nói, Kim Gia Hi cầu mà không được, vậy mà dám định bá vương ngạnh thượng cung* với đại ca ở nhà ăn, kết quả là bị đại ca hành hung một trận, phun máu đầy đất.”
* Bá vương ngạnh thượng cung: “bá vương” chỉ những người siêu mạnh mẽ, “ngạnh thượng cung” hiểu là “xuất ra uy lực còn mạnh hơn cung nỏ”, mà “cường cung” thì hiển nhiên sẽ bắn ra “cường tiễn”, từ “cường tiễn” hài âm hoàn toàn với “cưỡng gian”.
Cho nên cụm từ này người xưa thay thế cho từ “cưỡng gian”.
(Nguồn: https://caytamguimathuat.wordpress.com/)
Địch Miên Miên: “……”
Lời đồn một truyền mười, mười truyền trăm, khi truyền đến tai Kim Gia Hi, đã biến thành cô ta ở ICU sắp chết rồi.
Lần này cô ta thật sự tức đến phát khóc.
*ICU hiểu nôm na là phòng cấp cứu, mình đã chú thích rõ ở chương trước nên mình sẽ không nhắc lại nữa.
Cuối tuần.
Ba cô Thẩm Quốc dẫn mẹ kế Tôn Mỹ Linh và em trai Thẩm Viên lái xe từ thành phố Tân Hà đến đây thăm cô, Thẩm Ý dậy rất sớm, cậu họ đưa cô xuống tầng, hai bên chào hỏi, Thẩm Ý lên xe đi ăn cơm trước.
Em trai Thẩm Viên năm nay 4 tuổi, da thịt mềm mại trắng nõn, vừa thấy Thẩm Ý lên xe, đã gấp không chờ nổi bò vào lòng ngực cô, tiếng con nít ngây ngô gọi: “Chị ơi.”
Thẩm Ý ôm bé thơm một cái, cười nói em lại mập lên.
Thẩm Viên chôn khuôn mặt nhỏ vào khuỷu tay cô, các mông lắc lư mấy lần.
Mẹ kế Tôn Mỹ Linh cười trêu ghẹo: “Đêm qua là ai khóc la nói nhớ chị gái, sao hôn một cái thôi mà cũng ngại ngùng rồi.” Lại hỏi Thẩm Ý có quen ở thành phố Nam Vu không, nghe thấy Thẩm Ý nói mọi thứ đều tốt, lúc này mới yên tâm gật đầu.
Thẩm Quốc lái xe phía trước, kêu Tôn Mỹ Linh gõ chữ hỏi Thẩm Ý muốn ăn gì, người một nhà đã không gặp nhau nửa tháng, phải quây quần vui vẻ bên nhau.
Thẩm Ý chọn một nhà hàng địa phương có đồ ăn đặc sắc ở Nam Vu, cơm nước xong, đi dạo phố một lát, sắc trời đã dần nhá nhem, công việc của Thẩm Quốc rất bận, phải chạy suốt đêm về thành phố Tân Hà, đưa con gái đến dưới tầng, ông cứ muốn nói lại thôi.
Tôn Mỹ Linh biết ông không yên tâm, từ trước đến nay Thẩm Quốc rất yêu thương con gái, Thẩm Ý lại lớn lên ở thành phố Tân Hà, nếu không phải vì vụ nổ mạnh ngoài ý muốn kia, Thẩm Ý không thể tiếp tục đi học ở thành phố Tân Hà nữa, làm sao bọn họ có thể bỏ cô ở đây ăn nhờ ở đậu chứ?
Chẳng qua, cũng may là cả nhà cậu họ của Thẩm Ý đều rất tốt, coi như có chút ấm áp trong sự bất hạnh.
Thẩm Quốc xách bao lớn bao nhỏ đưa con gái lên tầng, nhắn WeChat nói chuyện với cô: “Ý Ý, đợi ba rảnh ba lại đến thăm con, có chuyện gì nhớ nhắn tin cho ba nhé!”
Hai tay Thẩm Ý để sau người, ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng.”
Thẩm Quốc vươn tay xoa đầu con gái, thầm nghĩ đứa nhỏ này cái gì cũng tốt, nhưng mà đôi khi ngoan ngoãn đến mức khiến người ta đau lòng.
Cuối tuần trôi qua trong nháy mắt, rất nhanh lại đến ngày đi học.
Sau khi học xong ca sáng, Thẩm Ý mang đồ ăn vặt đặc sản ở thành phố Tân Hà ra chia cho các bạn, mọi người hi hi ha ha đứng ở chỗ Địch Miên Miên, rất náo nhiệt.
Kỳ Yến một tay chống cằm, đôi mắt lạnh lẽo đánh giá, đáy lòng bùng lên cơn bực bội không có lý do.
Bắt đầu từ tuần này, bạn cùng bàn mới dường như đã phớt lờ anh.
Anh cố ý đá ghế cô, cô cũng không phản ứng gì, chỉ kéo ghế ra ngoài một chút, anh bắt cô làm bài tập, cô cũng nghiêm túc làm xong, chỉ là không có các bước chi tiết.
Kỳ Yến cảm thấy nhàm chán, ngón tay gõ gõ trên mặt bàn, dù thấy Cố Ức và Trịnh Thuấn Đạo gọi anh đi WC cũng không phản ứng.
Chuông vào học mãi mới reo lên, chia đồ xong, Thẩm Ý chạy về chỗ ngồi, sau đó Kỳ Yến thấy tay phải cô khẽ duỗi ra rồi co rụt lại, bản thân lại thấy có mấy viên kẹo sữa màu vàng xuất hiện trên bàn.
“Cho cậu.” Thẩm Ý nhỏ giọng nói.
Kỳ Yến thầm nghĩ, ông đây không thích ăn kẹo, ai còn hiếm lạ.
Nhìn nhìn bạn cùng bàn, cô đang cúi đầu đọc sách giáo khoa, vì thế anh nhanh chóng bóc một viên kẹo nhét vào miệng.
Thật ra, Thẩm Ý không đọc sách mà đang liếc trộm anh, nhìn thấy anh ăn kẹo rồi mới hỏi: “Ăn ngon không?”
Vừa cay vừa tanh, mẹ kiếp, sao lại có kẹo khó ăn như vậy?
Kỳ Yến: “Ừ, ngon.”
Thẩm Ý vui vẻ cười, đôi mắt hạnh cong thành hình trăng non: “Ngon thì ăn nhiều chút, kẹp bơ gừng của thành phố Tân Hà mình không chỉ ngon mà còn bổ dưỡng cho dạ dày.”
Kỳ Yến không tin kẹo có thể bổ dưỡng cho dạ dày, đều do nữ sinh tham ăn đồ ngọt các cô tự nói, nhưng mà khi kẹo đã tan trong miệng, dạ dày đúng là có cảm giác ấm áp.
Thẩm Ý đang chuyển sang nói chuyện với Địch Miên Miên.
Cô cho Địch Miên Miên rất nhiều trà hoa, nói cho cô ấy cái nào để dưỡng tóc, cái nào làm mờ quầng thâm mắt, cái nào bổ dưỡng gan, bổ dưỡng thận…..
Cô còn lôi ra một bọc dược liệu đen tuyền trong cặp ra, Địch Miên Miên hỏi: “Cái này cũng để uống?”
Thẩm Ý lắc đầu nói: “Không, cái này dùng để ngâm chân.”
Kỳ Yến: “……” Đậu má, rốt cuộc thì cặp sách cô chứa bao thứ thế?!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...