Muốn Giấu Ánh Trăng Đi


Địch Miên Miên khóc thút thít chạy vào lớp học, cô ôm vai Thẩm Ý, vừa khóc vừa nói: “Oa oa, Ý Ý, đại ca thật sự quá đáng sợ.

Mình cũng không muốn bỏ rơi cậu.”
Thẩm Ý: “?”
Trong lúc đang nói chuyện thì đã thấy Kỳ Yến dọn bàn đến khoảng trống giữa nhóm thứ nhất và nhóm thứ hai, Địch Miên Miên không dám nói nhiều nữa, vội vàng nhắn tin nói với Thẩm Ý rằng cô bị đổi chỗ ngồi, sắp chuyển sang ngồi cùng bàn với Đinh Đạo Trí.
Ngay khi cô vừa dọn đi, bàn của Kỳ Yến đã đưa tới.
Thẩm Ý ngẩng đầu, chớp mắt: “A?”
Kỳ Yến nhướng mày: “Làm sao vậy, không chào đón tôi à?”
Thẩm Ý nhìn tin nhắn trên điện thoại, mím môi cười: “Không phải, lại ngồi cùng bàn rồi.”
Kỳ Yến cũng cười, mặt không đỏ, tim không đập: “Đây có thể là duyên phận trong truyền thuyết.”
Tiết học tiếp theo sắp bắt đầu, hai người không nói chuyện nữa, vội vàng cúi đầu nhanh chóng thu dọn bàn.

Động tác của Thẩm Ý quá nhanh, không cẩn thận làm hộp bút chì trên bàn của Kỳ Yến rơi xuống đất, vội nói “Mình xin lỗi” rồi ngồi xuống nhặt nó lên.
Kỳ Yến nói: “Để tôi.” Anh cũng ngồi xổm xuống.
Vị trí của bàn trước và bàn sau vốn dĩ đã nhỏ, nên khi hai người ngồi xổm xuống, không gian như bị nén lại, suýt chút nữa đã chạm vào chóp mũi của nhau.

Khuôn mặt của Kỳ Yến cứng đờ, nhiệt độ hai tai lập tức tăng lên, anh vô thức muốn lùi lại, nhưng lại lưu luyến mùi hương ngọt ngào phả vào mũi.
Trong lòng anh không khỏi suy nghĩ, cô ăn cái gì để lớn vậy, sao có thể thơm như thế?
Thẩm Ý không biết suy nghĩ của anh, cụp mắt xuống, nhặt những chiếc bút rơi vãi trên mặt đất, bỏ vào hộp đựng bút chì.


Khi ngón tay chạm vào thứ gì đó, cô sững người.
“Đây là?” Thẩm Ý cầm lên tấm ảnh dài khoảng một inch với mặt sau màu trắng, mở ra.
“Đừng nhúc nhích!” Vẻ mặt Kỳ Yến thay đổi, muốn ngăn cản cũng đã muộn.
Thẩm Ý nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc, kinh ngạc: “Hình của mình?”
Cô nhớ ra rồi, tấm hình một inch này lúc trước không phải được dán trên thẻ ăn sao? Lần trước Kỳ Yến nhặt được thẻ ăn đưa cho cô, nhưng tấm ảnh lại bị mất, sao bây giờ có thể xuất hiện trong hộp bút chì của cậu?
Kỳ Yến đau đầu, lấy tay che trán: “Nghe tôi giải thích…..” Anh thật sự không phải kẻ biến thái chuyên đi giấu ảnh chụp con gái!
Kỳ Yến lấy điện thoại di động ra, suy tư hồi lâu, gõ: “Lần trước muốn trả lại cho cậu, nhưng mà…” Nhưng mà anh nhìn thấy nó đẹp, nên lưu luyến không trả lại…
Mẹ nó, làm thế nào để giải thích đây?! Cảm giác càng bôi càng đen!
Tay Kỳ Yến run lên không thể đánh được chữ.
Thẩm Ý nhìn kỹ lại tấm ảnh, viền hơi mờ đi, nghĩ đến nó đã bị lật đi lật lại trong bàn tay nhiều lần.

Cô nhận ra điều gì đó, má bắt đầu nóng lên.
Thẩm Ý không nhìn lên, trực tiếp cho tấm ảnh vào trong túi, nói nhỏ: “Mình tịch thu.”
Kỳ Yến: “……”
Thẩm Ý trả lại hộp bút chì cho anh, vừa ngồi xuống ghế vài giây, điện thoại rung lên.

Cô mở ra thì nhận được tin nhắn từ Kỳ Yến.
Anh nói: “Tôi không phải là một kẻ biến thái, hãy tin tôi.”
Thẩm Ý không nhịn được khẽ cười một tiếng, cô quay đầu nhìn qua bàn bên cạnh, chỉ thấy trong mắt anh có chút không yên tâm, khi đụng phải ánh mắt cô, anh nhanh chóng nhìn sang chỗ khác.


Vì vậy, Thẩm Ý xoay cùi chỏ phải một chút, huých nhẹ vào người anh.
Kỳ Yến quay đầu sang một bên, thấy cô đưa cho một mảnh giấy sticker, có nội dung: [Mình tin cậu.]
Sau đó, Kỳ Yến mới thở phào nhẹ nhõm, trộm nhìn cô, lật lại mẩu giấy viết nguệch ngoạc vài chữ, rồi cẩn thận đẩy nó dọc theo mặt bàn.
Thẩm Ý nhặt tờ giấy lên nhìn, chữ viết mạnh mẽ lộ ra một chút đáng thương cùng cầu khẩn ——
[Vậy… có thể trả lại cho tôi không?]
———
Buổi tối.
Thẩm Ý về nhà hoàn thành bài tập, lấy sách giáo khoa ra chuẩn bị xem trước nội dung buổi học ngày mai một lát.

Nhưng xem được vài phút thì đầu óc đã trôi đi nơi khác, vì vậy, cô dứt khoát nhón chân với lấy cuốn sách “Cuốn theo chiều gió” trên kệ xuống.
Cô lật trang đầu tiên, lấy bức ảnh chụp chung ra.

Đôi mắt biết cười của chàng trai đã xoa dịu trái tim cô trong giây lát.
Ánh đèn bàn màu vàng ấm áp khẽ chiếu lên trên mặt cô.

Thẩm Ý chống hai tay lên má, không biết đang suy nghĩ gì, đôi mắt hạnh đột nhiên cong lên.
Ngón tay của cô vuốt ve bức ảnh, nói: “Diệp Hòa, cậu còn nhớ điều mình đã nói không, cậu ấy rất giống cậu.


Mình không biết tại sao, nhưng tâm trí của mình hôm nay chỉ toàn nghĩ về cậu ấy.

Lần trước cậu ấy đưa mình về nhà, bất ngờ hôn lên trán mình một cái, nhưng mình lại không cảm thấy tức giận.”
Mọi thứ cứ như thể diễn ra rất tự nhiên.
Tim Thẩm Ý đập vừa nhanh vừa mạnh, cô cắn môi dưới, lông mày lộ ra một chút hoài nghi: “Cậu nói xem, có phải mình đã thích cậu ấy một chút rồi không?”
———
Thứ bảy, An Qua gửi tin nhắn cho Thẩm Ý, hỏi cô rằng cô có mượn một vài cuốn tiểu thuyết trinh thám nổi tiếng gần đây không.
Thẩm Ý trả lời: “Mình có mượn.

Nhưng mình không có thời gian đọc, nếu không mình sẽ đưa cho cậu đọc trước.”
An Qua: “Được, mình tới nhà cậu lấy.”
Thẩm Ý đồng ý.
Hai mươi phút sau, chuông cửa vang lên, Triệu Tử Ngôn kéo dép lê ra mở cửa, một lúc sau mới nghe tiếng lẩm bẩm không vui của cậu, Thẩm Ý liền biết là An Qua tới rồi.
An Qua đứng ở cửa, có chút xấu hổ: “Hình như em trai của cậu không thích mình lắm?”
Thẩm ý cười nói: “Không sao, em ấy cũng không thích những cậu con trai khác đâu, lạ thật.”
Triệu Tử Ngôn đang đánh răng trong phòng tắm, nghe vậy liền ló đầu ra, bọt kem đánh răng nằm đầy trong miệng, kháng nghị: “Chị, chị nói gì vậy, nếu em thích con trai thì chị mới nên thấy lạ đấy!”
An Qua thay dép lê vào nhà, Thẩm Ý dẫn cậu vào trong phòng lấy sách.
“Cậu có thể lấy hết sách muốn đọc, dù sao gần đây mình cũng không có thời gian lắm.” Thẩm Ý nói: “Mình còn có những sách khác ở đây, cậu có thể chọn cuốn nào cậu thích.”
Mắt An Qua sáng lên, cậu lập tức cảm ơn.
Phòng của Thẩm Ý không lớn, Triệu Đông Hoa biết cô thích đọc sách nên trước khi cô tới sống chung, ông còn đặc biệt nhờ người trang trí giá sách gắn trên tường, để một bức tường có thể chứa đầy sách.
An Qua nói: “Ý Ý, cậu đọc sách về thế giới bên ngoài còn nhiều hơn cả mình.”
Thẩm Ý có chút ngại ngùng: “Thật ra có mấy quyển mình mua nhưng chưa đọc.”
An Qua thấy trên kệ sách có bản bìa cứng của cuốn “Cuốn theo chiều gió”, liền đưa tay lấy xuống: “Mình đã muốn đọc cuốn sách này từ lâu rồi, cậu có thể cho mình mượn được không?”

Với động tác của cậu, một bức ảnh được cất trong cuốn sách bị rơi ra.

An Qua cúi xuống nhặt lên, ánh mắt vô tình nhìn qua hai người trong bức hình chụp chung, cậu ta để ý đến Thẩm Ý đầu tiên: “Ý Ý, đây là cậu lúc học cấp hai sao? So với bây giờ thì không thay đổi chút nào.

Ôi, người bên cạnh này là ai?”
Cậu nhìn lướt qua khuôn mặt của cậu học sinh trong bức ảnh, đột nhiên cau mày.
Thẩm Ý vội vàng lấy bức ảnh từ trong tay cậu ta, đau lòng mà phủi những hạt bụi không tồn tại trên bức ảnh, cẩn thận nhét lại bức ảnh vào cuốn “Cuốn theo chiều gió”.
An Qua có đầu óc tinh tế, nhìn thấy dáng vẻ như nâng niu báu vật của cô, như nhận ra được điều gì đó, hỏi: “Cậu thực sự thích người con trai này sao? Nhìn qua thì cậu ta và Kỳ Yến khá giống nhau.”
Thẩm Ý dừng lại trong nháy mắt, không trả lời vấn đề của cậu.
An Qua lấy lại tinh thần, lúc này mới ý thức được chính mình đã nói ra những lời không nên nói.

Cậu rõ ràng biết có gì đó không ổn, nhưng không hiểu sao lại buột miệng nói ra, dường như còn mang theo chút tức giận.
Bầu không khí im lặng một hồi, An Qua xin lỗi trước: “Xin lỗi cậu, mình không cố ý.”
Thẩm Ý lắc đầu: “Không sao.

Cậu nên đọc cuốn sách khác.”
An Qua mở miệng thở gấp, dường như muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng vẫn im lặng và nhét điện thoại vào túi.
Dù không nhận được câu trả lời, nhưng cậu vẫn nhìn rõ được dòng chữ được viết ở cuối bức ảnh.
Lễ kỷ niệm tốt nghiệp năm 15 tuổi của Diệp Hòa và Ý Ý.
Đó là chữ viết tay của một cậu học sinh.
Nét chữ cứng cáp, nhưng chứa đầy lưu luyến.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui