Vào giữa tháng sáu, kì thi tuyển sinh diễn ra ở Nam Vu.
Tuy trời khá nóng bức nhưng cổng trường trung học vẫn chen chúc đầy học sinh đi thi và những bậc phụ huynh đang ngóng trông con mình.
Thẩm Ý cầm ô, cúi gằm mặt xem điện thoại.
May thay là đã 11 giờ, khoảng nửa tiếng nữa thì Triệu Tử Ngôn cũng thi xong.
Vì vậy Thẩm Ý đi ra chỗ râm mát, đứng dưới gốc cây to lớn, tay nghịch điện thoại để xem bản thân nên ăn gì, chẳng biết lát nữa nên đi ăn cơm ở đâu đây.
Bỗng nhiên, khóe mắt cô nhìn thấy hình ảnh ai đó mặc bộ đồ cảnh sát đang đứng vẫy vẫy gọi cô.
Thẩm Ý ngước mắt lên xem là ai nhưng trước mặt cô là một người rất đỗi quen thuộc.
Kỳ Yến nhận ra rằng bây giờ làm giáo viên thật khổ tâm.
Anh chỉ định ra ngoài mua một ít đồ, nhưng không may là đồ không mua được đã đành, các ngã tư ngã ba lại còn ùn tắc xe cộ.
Lúc này anh mới nhớ hôm nay là ngày thi tuyển sinh cấp 3, ở mỗi đoạn đường đều có cảnh sát đứng tuần.
Nghĩ đến bản thân còn cả đống bài tập chưa làm được bao nhiêu, Kỳ Yến vội vã đạp xe quay trở về nhà, nóng nảy đạp ngã các chiếc xe đạp khác.
Đang trên đường quay về, cách đó không xa, anh nhìn thấy bóng một người con gái với chiếc váy vàng chói đứng dưới bóng cây.
Cơn gió đua nhau chạy nhảy làm cho làn váy ngang đầu gối dập dềnh, có tiếng lá cây xào xạc và những đốm nắng xuyên qua kẽ lá cây phủ xuống người cô.
Giống như một cô tiên lạc vào thế giới của người phàm.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Sắc mặt Kỳ Yến bỗng thay đổi, suýt nữa vô thức dừng xe đột ngột.
Anh nhìn đến ngẩn người, đành tấp chiếc xe ở ven đường, vội vội vàng vàng đi xuống dựng mấy chiếc xe đạp hồi nãy anh đá phải, ngoan ngoãn xếp chúng lại vào bãi để xe.
Sau khi xếp xong, anh liền phóng xe qua làn đường đối diện, đầu óc như trên mây, tự hỏi vừa rồi không phải bản thân lỡ vi phạm giao thông à? Liệu mấy tên cảnh sát có tới mà bắt anh lên đồn uống trà không? Và liệu người con gái ấy có thấy mình là một kẻ thô lỗ hay không?
Trong đầu anh mơ hồ, Kỳ Yến chẳng biết làm sao, chỉ đành chạy tới trước mặt Thẩm Ý.
Thẩm Ý nhìn anh ngày một gần hơn, nghiêng đầu nhìn anh, trong lòng đầy thắc mắc, hỏi: “Trùng hợp thật, sao cậu cũng ở đây thế?”
Kỳ Yến đáp lại: “Đi ngang qua.
Còn cậu, sao lại tới đây?”
Thẩm Ý chỉ vào bên trong trường học mà nói: “Em của mình đang thi cấp 3 nên mình đi cùng em ấy.”
Kỳ Yến vẫn chẳng thể hiểu nổi mấy chuyện liên quan đến kiểm tra, anh cảm thấy thật ngu ngốc.
Dù sao đi thi được bao nhiêu thì được, chứ nằm chơi mà đòi bố mẹ đút lót nâng điểm cũng chẳng khá hơn.
Nhưng nếu nói chuyện này cho Thẩm Ý, Kỳ Yến cảm thấy cả người cô sẽ toát ra hào quang quan tâm đến thế hệ trẻ.
Cô là một tiên nữ rất tốt bụng, cũng chẳng biết đứa em kia ra sao mà tốt sô như vậy.
Trời đã giữa trưa, nắng càng lúc càng gay gắt hơn.
Mặc dù Thẩm Ý đã che ô lại nhưng nắng vẫn chiếu xuống làm mặt cô ửng đỏ, trên mũi bắt đầu lấm tấm vài giọt mồ hôi.
Kỳ Yến thấy thế bèn nói: “Bên kia có mái che, cậu qua đó tránh nắng trước đi, tôi mua đồ uống rồi qua sau.”
Vừa dứt lời, anh chạy ra khỏi bóng râm.
Thẩm Ý nhìn anh chạy khuất dạng mà tâm trí còn có chút ngu ngơ.
Chỉ một lát sau, anh đã quay trở lại, trên tay còn cầm năm sáu ly trà sữa.
Thẩm Ý bật cười, hỏi: “Sao cậu mua nhiều thế?”
Kỳ Yến đáp: “Hồi nãy quên mất hỏi cậu thích uống vị gì, nên đành mua mấy vị về.
Cậu cứ chọn xem thích vị nào, còn lại cho em cậu cũng được.”
Thẩm Ý cầm lấy ly sữa tươi chiên giòn phủ đầy kem đặc, cô mở nắp ly, dùng thìa múc một miếng kem nhỏ lên ăn.
Kỳ Yến nhìn cô ăn ngon lành như thế cũng cảm thấy có chút khát, sẵn tay cầm đại đại một ly.
Hai người cứ thế cùng nhau đứng dưới mái che nắng, chờ người từ trong trường ra, một bên thì uống trà sữa, bên thì nhìn xem thông báo được treo trên cổng trường.
Thẩm Ý kinh ngạc nhận ra: “Trên ảnh có hình cậu kìa.” Cô giật giật góc áo của Kỳ Yến, chỉ tay vào tờ thông báo được dán trong một tủ kính trong suốt.
Kỳ Yến liếc nhìn một cái, nói: “Đúng vậy lúc trước tôi từng học ở trường này.”
Thẩm Ý nhìn thoáng qua tiêu đề của tờ thông báo, viết về hình ảnh học sinh ưu tú năm trước đã đậu vào trường Nam Vu, nhìn kỹ xuống dưới mới phát hiện người được nêu tên đó chính là Kỳ Yến.
Xưa nay, cô vẫn cho rằng anh dựa vào mối quan hệ trong nhà mới được vào, ai mà ngờ anh tài giỏi tự mình thi đậu, lại còn nghiễm nhiên nằm ở vị trí cao nhất.
Kỳ Yến nhìn gương mặt cô kinh ngạc, ho khan một tiếng: “Nói ra có thể cậu không tin, tôi… Trước kia tôi…”
Chết tiệt, chẳng biết phải giải thích cho cô ấy như nào trong khi bản thân lại đang bị 0 điểm bài kiểm tra!
Bỗng lúc này, có ai gọi tên Thẩm Ý.
Kỳ Yến quay đầu nhìn lại, bóng dáng một người đàn ông đã lớn tuổi đang đi về phía họ.
Thẩm Ý cũng nhìn thấy, lập tức vẫy tay gọi: “Cậu ơi, con ở đây này.”
Triệu Đông Hoa đi đến trước mặt đứa cháu ngoại, nói: “Ý Ý à, không phải nói với con là đừng có đến sao, trời nắng nóng như vậy nếu con bị cảm nắng thì phải làm sao cơ chứ?”
Thẩm Ý mỉm cười: “Không đâu mà, con có mang theo túi thơm phòng khi bị cảm nắng rồi.” Nói đến đấy, cô chợt như nhớ đến gì đó, vội lấy nhanh từ trong túi ra một cái bọc nhỏ màu trắng đưa cho Kỳ Yến: “Suýt chút nữa là mình quên mất, cái này cho cậu.”
Kỳ Yến không hiểu sao lại đưa tay nhận lấy, cái túi thơm mà cô đem theo bên mình còn thoảng chút mùi thuốc bắc nhàn nhạt.
Triệu Đông Hoa lúc này mới chú ý đến người đứng bên cạnh Thẩm Ý, hỏi: “Đây là…?”
Thẩm Ý liền giới thiệu: “Đây là bạn cùng lớp với con, trước đây chúng con từng là bạn cùng bàn.”
Triệu Đông Hoa nghe thấy cậu là học sinh xuất sắc thời trung học, hơn nữa gương mặt Kỳ Yến lại rất tuấn tú, trên mình đầy sự tri thức trông rất phong độ, ông cười tủm tỉm chào hỏi: “Ồ, ra là bạn cùng lớp của Ý Ý.
Gần đây cháu học tập như thế nào? Học trường chuyên thì áp lực lớn chứ? Với lần trước kiểm tra giữa kì con xếp hạng mấy?”
Kỳ Yến: “……”
Kỳ Yến: “Cũng ổn ạ.
Ở tầm trung thôi ạ.”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Triệu Đông Hoa còn định hỏi thêm vài câu, chưa gì đã bị Thẩm Ý kéo tay áo đi.
Thẩm Ý chỉ vào bảng thông báo trên tủ kính, nói: “Cậu ơi, trước đây cậu ấy cũng học trường trung học này, lớn hơn Tử Ngôn một lớp.”
Triệu Đông Hoa nhìn kỹ lại, cười thầm, không ngờ điểm thi tuyển sinh lại cao như thế, cười cười vỗ nhẹ vai Kỳ Yến: “Thằng nhóc này, xem ra con không chỉ có tinh thần ham học mà học tập còn tốt như vậy, không bằng thi đua cùng Ý Ý nhà chú, haha, sau này rất có tiền đồ đấy!”
Kỳ Yến: “….Dạ.”
Ba người cùng nhau đứng cười nói một hồi, chuông báo bài thi kết thúc vang lên, Kỳ Yến chào tạm biệt hai người họ, còn đưa mấy ly trà sữa kia cho Thẩm Ý.
Triệu Đông Hoa cầm lấy trà sữa Kỳ Yến mua, không khỏi khen ngợi: “Thằng nhóc này vừa nhìn là đã thích, khuôn mặt lại tuấn tú, học hành cũng vô cùng giỏi, lại lễ phép.
Ý Ý và cháu quen nhau lâu đến thế này, làm cậu ta đây cũng yên tâm.”
———
Kỳ Yến vừa về đến nhà liền đóng sầm cửa lại, từ từ lấy trong túi quần ra cái túi thơm mà Thẩm Ý đưa, trong lòng không ngừng vui sướng, khóe miệng hiện rõ nụ cười.
Anh cúi sát đầu xuống để ngửi cho rõ mùi hương đang tỏa ra, hương thuốc bắc tỏa ra nhàn nhạt pha lẫn một ít hương thơm của cô…
Nghĩ đến đây, anh bỗng tự tay véo má chính mình, trong lòng khinh thường chính bản thân, lại nghĩ những thứ đâu đâu?! Đúng là bỉ ổi!
Anh không quan tâm nữa, xoay người đi vào bếp rửa mặt, sẵn tay đặt đại hộp cơm giao tới.
Trong khi chờ đồ ăn đến thì anh ngồi vào bàn xem mấy đề toán để làm.
Phải mau ôn bài cho cuối kì thật tốt, ít nhất lần sau không thể bị mất mặt trước người nhà của cô.
Sau một hồi lâu, chuông điện thoại bỗng vang lên.
Kỳ Yến nhấc máy lên nghe, hóa ra là người bảo mẫu bên nhà cũ, anh cau mày hỏi: “Dì Lâm, có chuyện gì sao?”
“Cậu Yến, hè này cậu về nhà sao?” Dì Lâm là người mà ba anh thuê về làm bảo mẫu cũng hơn ba mươi mấy năm nay.
Từ nhỏ đến lớn, Kỳ Yến đều có bóng dáng dì Lâm theo sau.
Hai năm trước, anh dọn ra khỏi nhà cũ ở riêng, làm cho trong lòng dì Lâm cũng lo lắng cho đứa trẻ này.
Kỳ Yến đáp ngay mà chẳng thèm suy nghĩ lại: “Không về.
Không có gì tôi cúp máy đây.”
Sớm biết được anh sẽ nói như thế, dì Lâm thở dài, ậm ừ nói: “Cậu Yến, hai ngày trước Bình An có chút mạo muội xông vào phòng vào cậu, lỡ làm đồ vật trong phòng rối tung lên.
Nếu cháu có thời gian rảnh thì về nhà kiểm tra, sắp xếp lại nhé.”
Mặt Kỳ Yến bỗng nhăn lại, có chút khó chịu: “Ai cho phép thằng nhóc đó vào phòng tôi chứ?”
“Thằng bé tới nhà chơi, mãi lúc sau dì mới phát hiện phòng cháu bị ai mở ra, cũng không biết kẻ nào lại lấy chìa khóa đi mất….”
Kỳ Yến chỉ biết cười cho qua chuyện, không cần nói thì cậu cũng đoán ra được là ai làm.
Ngoài người tên Tưởng Nhu kia thì còn ai vào đây.
———
Trưa nay Thẩm Ý đi ăn canh gừng mật với mọi người.
Vốn dĩ ban đầu Triệu Tử Ngôn cứ nằng nặc đòi đi ăn lẩu, nhưng chẳng may bị ba la một trận.
Nói rằng mùa hè mà đòi ăn lẩu cái gì chứ, chiều nay còn phải thi tuyển sinh tiếp, lỡ giữa chừng bụng có vấn đề thì phải làm sao.
Triệu Tử Ngôn chỉ biết im lặng, chịu cơn ấm ức này đi cùng mọi người đến tiệm nào đó chọn chén canh gừng mật mà ăn.
Trong bụng thật ấm.
Triệu Đông Hoa còn cố ý gắp thêm cho đứa con trai này một cây xúc xích và hai quả trứng luộc: “Con yêu, ba chúc con thi tốt, đạt một trăm điểm.”
Triệu Tử Ngôn: “… Nhưng ba ơi, con đạt điểm tuyệt đối là một trăm năm mươi điểm trong đợt kiểm tra cơ.”
Triệu Đông Hoa: “……”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Thẩm Ý nhìn hai người trừng nhau mắt to mắt nhỏ, ngồi bên cạnh không nhịn được bật cười.
Trong bữa ăn, Thẩm Ý nhắc đến tờ tin tức hồi nãy xem cho Triệu Tử Ngôn nghe, bảo rằng thấy tên Kỳ Yến được treo ở cổng trường, bèn nghe ngóng từ đứa em họ này vài điều về Kỳ Yến trước kia.
Triệu Tử Ngôn cũng chẳng biết vì sao chị họ mình lại tự nhiên có hứng thú về Kỳ Yến, cũng chẳng mấy quan tâm nên có bao nhiêu chuyện bản thân biêt được liền kể hết cho cô nghe.
“Lúc em vừa mới vào trường, anh ta vô cùng nổi tiếng, không phải nổi về mấy việc đánh nhau đâu mà là đạt được giải thưởng thi đấu gì ấy, nói chung là vô cùng giỏi.
Hiệu trưởng trường còn khen ngợi anh ấy trước toàn trường nữa.
Chị à, chắc chị không tin được một người hai năm trước vô cùng tài giỏi, được khen ngợi hết lời mà bây giờ lại là một tên côn đồ, đi kiếm chuyện với người khác đâu nhỉ?”
———
Kỳ Yến đá cánh cửa, quả bóng cao su không biết từ đâu ra lăn đến cạnh chân anh.
Kỳ Bình An muốn chạy đến nhặt lại nhưng đụng phải ánh mắt của anh, cả người thằng bé sợ tới mức run lẩy bẩy.
Thằng bé nhìn anh, miệng cắn ngón tay rồi đột nhiên lại òa lên khóc lớn, quay người bỏ chạy.
Tưởng Nhu nghe tiếng đứa trẻ khóc, trong lòng như có người gắp lửa vào, vội vã chạy xuống cầu thang tới bên đứa nhỏ: “Lại làm sao vậy?”
Vừa xuống liền thấy Kỳ Yến đứng đó không xa, giật mình sửng sốt nhìn anh, ngày sau đó lấy lại bình tĩnh, cười nói: “Kỳ Yến chịu về rồi à? Ba còn định gọi điện cho con, chưa gì con đã ở đây rồi, trùng hợp thật đấy.
Đã đến rồi thì con ở lại ăn cơm với cả nhà luôn nhé?”
Kỳ Yến chẳng thèm quan tâm đến người phụ nữ trước mặt, lập tức lướt qua bà ta đi lên lầu 3.
Căn phòng nằm ở phía bên trái trên lầu 3 từng là phòng của anh, kể từ khi anh dọn đi thì căn phòng vẫn luôn khóa lại.
Trong phòng vẫn còn một số thứ quan trọng mà anh chưa kịp dọn đi, có cả di vật của mẹ anh để lại.
Kỳ Yến nhìn cửa phòng được mở sẵn từ trước, gương mặt liền biến sắc, hiện rõ những gân xanh.
Tưởng Nhu đến gần bên cạnh cậu, nói: “Hai ngày trước trong nhà có tổng vệ sinh, cô nghĩ phòng con cũng lâu rồi không dọn dẹp nên sợ nhiều bụi, màng nhện bám, nên là… Cô không biết Bình An bướng bỉnh cứ đòi vào phòng con, không cẩn thận mà lỡ tay làm hư một số đồ.
Con phận làm anh lớn thì cũng đừng quá trách móc em mình….”
Lời còn chưa dứt thì đã bị Kỳ Yến quát lớn bảo ngừng lại.
“Ai là anh của nó chứ?!” Đôi mắt Kỳ Yến tối sầm, giận dữ hỏi: “Một đứa con hoang mà đòi làm em của tôi hả?”
Tưởng Nhu nghe lời này, gương mặt nãy còn cười nói nhưng giờ cứng đờ hết lại.
Ngay lúc này, cửa mở ra, Kỳ Văn Thịnh đi về phía anh.
Ông ta vừa nghe câu nói của Kỳ Yến, cả người tức giận: “Thằng oắt con này, nói chuyện thế nào vậy?”
Gương mặt Kỳ Yến càng lạnh nhạt hơn, chẳng quan tâm đến những người trước mặt, xoay người đi vào phòng.
Anh kéo tấm rèm qua một bên, nhưng ánh nắng vẫn không chiếu vào được, làm cho cả căn phòng tối đen như mực.
Anh bật công tắc đèn lên, thấy trên mặt bàn có chỗ trống để chiếc cúp và một cột pha lê bị vỡ làm đôi nằm dưới sàn nhà.
Anh bê một thùng các tông lớn vào trong, gương mặt chẳng biết là đang buồn hay tức giận, cẩn thận bỏ mọi thứ anh cần vào bên trong.
Hai tay Kỳ Yến ôm thùng các tông xuống lầu, ánh mắt hướng thẳng ra ngoài cửa, chẳng màng để ý đến mọi thứ trong nhà.
Ai mà ngờ, Kỳ Văn Thịnh ngồi ở sô pha gọi anh lại.
“Làm con phải vất vả phải chạy về nhà như vậy, đã về đây rồi thì ở lại ăn cơm chiều với ba đi?” Kỳ Văn Thịnh từ tốn nói, đứa con trai bỏ nhà đi suốt hai năm nay, bây giờ vất vả về nhà một chuyến làm ông ta có chút hối hận vì hồi nãy tức giận la anh.
Kỳ Yến đảo mắt qua nhưng không phải nhìn người đàn ông đang nói chuyện với mình, mà hướng ánh mắt về phía Tưởng Nhu và Kỳ Bình An, nói: “Sau này còn chạm vào đồ của tôi, tay nào các người chạm vào thì tôi sẽ chặt đứt cánh tay đó.”
Khóe môi Tưởng Nhu cứng đờ, không dám nói gì.
Còn Kỳ Bình An thì sợ đến mức khóc òa lên.
Từ lúc nhóc thấy Kỳ Yến ở cửa đã tràn đầy sợ hãi.
“Kỳ Yến!” Kỳ Văn Thịnh tức giận đứng lên quát lớn: “Mày vừa nói cái gì vậy? Mẹ mày mà còn sống, nhìn mày biến thành bộ dạng hôm nay thì nhất định….”
“Nếu không phải ông có con ả khác ở bên ngoài thì mẹ tôi đến giờ vẫn còn sống!” Kỳ Yến chẳng chịu thua kém mà cắt lời ông ta, nếu không phải trong tay anh đang bê thùng các tông này thì sớm đã đến trước mặt họ phá nát mọi thứ rồi.
Kỳ Văn Thịnh sửng sốt, môi run run, cố gắng giải thích.
Nhưng mãi chẳng thành lời, mới nói được vài câu: “Kỳ Yến, con còn nhỏ nên không hiểu.
Chuyện mẹ con qua đời và việc ba cưới dì Tưởng vốn chẳng liên quan gì tới nhau.”
Kỳ Yến đứng cười chế nhạo: “Hẳn là hai chuyện khác nhau.
Đúng rồi, ông lúc nào cũng đúng cả, là người vô tội.” Dứt lời, anh đá vào cái ghế trước mặt, chẳng quan tâm gì mà ôm thùng các tông ra ngoài cửa.
Kỳ Văn Thịnh ngồi trên sô pha, đau hết cả đầu, hai tay xoa xoa thái dương để trấn tĩnh.
Tưởng Nhu vội chạy đến bên cạnh xoa bóp người cho ông, nói: “Văn Thịnh à, đứa trẻ Kỳ Yến này thật sự rất tốt, chỉ là tính tình có hơi cọc cằn, nhưng lại không giống ai trong nhà họ Kỳ này.
Cũng may là chúng ta có Bình An, có đứa bé này ở bên cạnh anh làm đứa trẻ ngoan.”
Nói xong, bà ta liền bế Bình An, gương mặt tèm nhem nước mắt nước mũi.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Kỳ Văn Thịnh ngẩng đầu nhìn, cẩn thận lau đi những giọt nước mắt trên má Kỳ Bình An, trong lòng bực bội nói: “Con làm sai chuyện gì mà khóc? Có chuyện gì mà khóc chứ?
Kỳ Bình An nhìn thấy người trước mặt nghiêm khắc như thế, bản thân sợ đến mức ngừng khóc.
Tưởng Nhu ngồi bên nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Bình An chỉ mới tám tuổi, cũng là một đứa trẻ chưa biết gì.
Anh đừng có dọa nó, về sau lại là người nối nghiệp nhà họ Kỳ này.”
Nghe những lời bà ta nói, Kỳ Văn Thịnh ngẩng đầu lên liếc nhìn.
Bị ông nhìn chằm chằm như vậy khiến sắc mặt Tưởng Nhu có chút ngại ngùng: “Làm sao vậy anh? Nhìn em chằm chằm như thế.”
Kỳ Văn Thịnh nói: “Lúc trước anh đã nói với em, em muốn nhận nuôi một đứa bé trai, anh không phản đối gì cả, chỉ cần em vui vẻ là được.
Nhưng Kỳ gia chúng ta chỉ có Kỳ Yến và A Mịch là hai người sẽ thừa kế, còn những chuyện khác em đừng nghĩ đến.”
Dứt lời, ông đứng dậy đi lên lầu.
Gương mặt Tưởng Nhu cứng đờ, ngồi ngơ ngác một hồi lâu.
Kỳ Bình An nắm lấy tay áo bà ta kéo kéo, lại bị bà ta chán ghét hất ra một bên.
Đứa trẻ mím chặt môi như muốn khóc, bị người đàn bà mình gọi là mẹ hơn ba năm nay quát mắng đòi ngừng lại: “Khóc cái quái gì mà khóc? Mày cả ngày ngoài khóc thì làm được gì nữa chứ? Nuôi một đứa như mày còn chẳng bằng nuôi một con chó nào đấy!”
———
Lúc Kỳ Yến về đến nhà thì đã là bốn giờ chiều, hộp cơm trưa anh đặt cũng đã lạnh tanh nên chỉ đành bỏ vào sọt rác.
Anh mở cửa ra, ôm thùng các tông đi thẳng đến phòng đọc sách.
Cúi đầu nhìn chăm chú đồ vật bên trong thật lâu, anh mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, bắt đầu ngồi xổm xuống dọn dẹp.
Bên trong còn có mấy bức tranh vẽ của mẹ anh để lại, cũng chỉ sót lại một số ít, phần lớn thì bà đã đốt trước khi qua đời.
Kỳ Yến khi đó cũng chỉ là một đứa trẻ, không biết gì.
Bây giờ nghĩ lại mới thấy rằng, có lẽ mẹ anh đã hết hy vọng với thế giới này, chẳng còn lưu luyến gì.
Mẹ anh ngày ấy và anh bây giờ giống hệt nhau.
Kỳ Yến lấy những bức tranh vẽ lên, dùng tấm vải sạch bọc lại rồi để cẩn thận vào một cái hộp, cất vào phòng chứa đồ.
Rất nhiều đồ vật của anh còn ở trong thùng các tông.
Kỳ Yến xem từng cái một.
Trong đó là mấy tờ giấy khen về thành tích học tập của anh, có từ hồi tiểu học hay lần học sinh giỏi đứng hạng ba rồi đến quán quân Olympic, có cả huy chương vàng cho cuộc thi khoa học kỹ thuật dành cho lứa tuổi thiếu niên cấp quốc gia trung học cơ sở….
Không ngờ trước kia anh lại có một thời lừng lẫy đến thế.
Kỳ Yến cũng có chút lười dọn dẹp, nằm ngửa trên giường, hai tay đặt sau đầu, cảm thấy bản thân như trải qua mấy đời.
Làm người tốt thì thật khó, nhưng để bản thân thành một kẻ tồi tệ thì rất dễ.
Mơ hồ ngủ được một lúc, Kỳ Yến thấy đầu mình hình như lỡ nằm lên vật gì đó, cầm lên xem thử, còn chưa kịp nhìn ra là vật gì thì anh đã ngửi thấy mùi thảo dược nhàn nhạt.
Anh không khỏi sung sướng mà ngồi bật dậy.
Đúng vậy, thế giới của anh không phải là một màu đen xám xịt.
Thế giới của cậu còn có mặt trời, còn có phương hướng để mà bước tiếp.
———
Kỳ thi tuyển sinh kết thúc, bây giờ mọi người đã là năm hai.
Theo lời của hiệu trưởng, lão Lưu nói: “Các em học sinh thân mến, bây giờ các em đã là năm hai trung học rồi.
Chỉ còn hai năm nữa, tất cả các em đều phải trải qua kỳ thi đại học.
Muốn theo kịp và thích nghi với môi trường học thì các em phải tập trung ngay từ bây giờ, tôi sẽ là người dẫn lối cho các em!”
Thông thường thì sau khi thi tuyển sinh còn phải học một lớp bổ túc.
Vì quy chế thi đại học gần đây có thay đổi lại, sẽ bắt đầu chọn môn và ban chuyên bắt đầu vào học kỳ 2 của năm cuối cấp 3.
Nhà trường đã thông báo cho học sinh cũng như phụ huynh để mọi người có thời gian suy nghĩ thật kỹ môn mình muốn chọn và sau khi kết thúc lớp bổ túc thì phải có quyết định.
Điểm của Thẩm Ý môn nào cũng chỉ ở tầm trung, cô có chút bối rối, chẳng biết như thế nào, cô cũng đã nói chuyện với ba mẹ và cậu của mình.
Gia đình rất tôn trọng và yêu thương cô, chỉ cần đó là quyết định của cô thì mọi người đều đồng ý.
Vì thế Thẩm Ý lại suy nghĩ về nghề nghiệp mình muốn làm trong tương lai và sau đó là hoàn thiện nó.
Còn ba ngày nữa là đến kỳ nghỉ lễ.
Địch Miên Miên vui mừng nhảy chân sáo, trên tay cô nàng còn có hai ly trà sữa.
Ai ngờ vừa mới đến cầu thang thì đã bị Kỳ Yến chặn đường lại.
Miên Miên kéo dài giọng, hỏi: “Đại ca, anh đây lại có chuyện gì sao?”
Chỉ thấy gương mặt Kỳ Yến nghiêm túc chìa tay về hướng cô.
Trong lòng Địch Miên Miên hoảng sợ, chân cô muốn mềm nhũn cả ra, chỉ thiếu chút nữa là cô quỳ xuống trước mặt anh xin tha mạng! Nhưng để ý thì có vẻ Kỳ Yến chìa tay ra không phải muốn nắm tay, mà là đưa hai chiếc hộp nơ đựng chiếc bánh kem bên trong.
Miên Miên: “?”
Kỳ Yến cố gắng tỏ ra vẻ thân thiện nói: “Cầm”
Địch Miên Miên tay chân run lẩy bẩy mà nhận lấy.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Sau đó thấy ngón tay Kỳ Yến như đang ra hiệu, ho nhẹ một tiếng, ánh mắt hướng về nơi xa xăm, cố gắng tỏ ra thờ ơ mà hỏi: “Thẩm Ý chọn khóa nào?”
Địch Miên Miên ngớ người vài giây, ngay sau đó liền hiểu được ý anh chàng này.
Anh là đang muốn hỏi Ý Ý thi vào khối nào.
Mặc dù khá thắc mắc rằng sao anh không tự đi hỏi trực tiếp cho rồi, nhưng cô lại có chút sợ hãi, chỉ biết nghi ngờ trong lòng chứ nào dám nói ra, đành trả lời: “Ý Ý chọn Sinh, Hóa, Lý.”
Kỳ Yến như đang suy tư gì đó, gật đầu: “Được, tôi hiểu rồi.”
Địch Miên Miên đánh liều một phen, hỏi: “Đại ca, mấy cái bánh này là anh mua cho tôi sao?” Cô cầm bánh kem lên nhìn.
Kỳ Yến nói: “Là của Thẩm Ý, cậu ấy thích vị chocolate.”
Địch Miên Miên: “Ồ.”
Kỳ Yến suy nghĩ một hồi lại cảnh cáo cô nàng: “Tôi hỏi cô chuyện này, nhất định là không được nói lại cho Thẩm Ý biết.”
Địch Miên Miên: “…..Hiểu rồi.”
Cuối cùng thì lớp bổ túc cũng kết thúc, hôm nay cùng là ngày công bố điểm thi.
Thẩm Ý bị Địch Miên Miên kéo tay chạy về phía bảng thông báo, ai ngờ đang trên đường thì thấy Kỳ Yến bị một đám người vây quanh, anh cười nhạt.
Hình như Cố Ức và vài người nữa đang nói gì đó với anh.
Cố Ức: “Ghê thiệt, anh Yến lần này giỏi thật đấy! Thi tới tận 330 điểm!”
Trịnh Thuấn nháy mắt, nói: “Đó là do anh Yến thông minh và nỗ lực hết mình.
Cậu không biết đâu, mấy ngày qua, đêm nào anh Yến cũng thức học đến khuya.
Cậu xem quầng thâm trên mắt Kỳ Yến hiện rõ chưa kìa! Tớ lo là Yến Yến đây cố quá lại thành quá cố!”
Kỳ Yến: “…..”
Kỳ Yến véo miệng cậu, nói: “Khóa cái miệng này lại ngay đi!”
Cả đám đang cãi nhau ầm ĩ, bỗng Kỳ Yến dừng lại.
Trong đám đông, anh nhìn thấy bóng dáng của Thẩm Ý, cũng vì thế mà vội buông đàn em ra, tay đút trong túi quần, chậm rãi đi đến bên cạnh cô.
Thẩm Ý nhận được tin nhắn từ anh.
“Tôi có xem cho cậu, xếp thứ 21.”
Thẩm Ý nở nụ cười ngọt ngào: “Cảm ơn cậu.”
Kỳ Yến cười khen cô vài câu, trong lòng lại như lửa đốt, cô chẳng biết điều mà mau mau hỏi cậu thi như nào, xếp thứ bao nhiêu.
Cuối cùng thì Thẩm Ý cũng hỏi lại: “Vậy còn cậu? Điểm của cậu như thế nào?”
Kỳ Yến ho nhẹ một tiếng, trầm giọng nói: “Điểm lần này cũng không cao lắm, chỉ có 330 điểm.” Thẩm Ý nghe đến, mắt sáng rực lên ngưỡng mộ, vỗ tay hoan hô cậu: “Tốt thật đấy, cậu tiến bộ vượt bậc ghê.” Rốt cuộc thì công sức anh bỏ ra học hành nghiêm túc hai tháng nhận được thành tích như thế, đúng là ngoài dự đoán.
Kỳ Yến bị lòng chân thành của cô làm cho ngại ngùng, tai đỏ ửng lên cả.
Anh nói: “Lần sau tôi nhất định sẽ cố gắng vươn đến vị trí gần cậu hơn.”
Thẩm Ý nghiêng đầu hỏi: “Vừa nãy cậu nói gì thế?”
Kỳ Yến không nói lại cho cô nghe, giấu giấu diếm diếm, còn cố chuyển chủ đề đi: “Thầy Lưu đang đi về phòng học kìa, mau trở về phòng thì hơn.”
Trong buổi khai giảng, thầy Lưu đứng lên bục giảng phát biểu cảm nghĩ, khen thưởng những bạn học ưu tú, đương nhiên là cũng có tên Thẩm Ý trong đó.
Cô vui vẻ cầm giấy khen, mỉm cười đứng ở bục giảng, trong mắt anh thì những người khác toàn là đen trắng, chỉ có cô là màu sắc rực rỡ nhất.
Tay Kỳ Yến chống cằm, ngắm nhìn cô đến cả ngơ người.
Cho đến danh sách giải thưởng của thầy Lưu thì cũng có tên anh.
Người đứng đầu trong lớp vì tiến bộ nhất.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Ai nhìn cũng đều kinh ngạc hết cả, Kỳ Yến ung dung đi lên bục nhận tờ giấy khen, lúc chụp ảnh cùng nhau, anh cứ liếc dọa người bạn đứng bên Thẩm Ý.
Đối phương sợ đến mức chỉ đành xích qua một bên mà chừa chỗ cho Kỳ Yến đứng vào.
Đứng bên cạnh Thẩm Ý.
Cuối cùng thì thầy Lưu cũng gửi cho họ mẫu đơn lựa chọn khóa học, yêu cầu ghi họ tên vào rồi nộp cho nhà trường.
Lúc Thẩm Ý nhận được tờ đơn, chẳng ngần ngại mà ghi thẳng ba môn là Vật lý, Hóa học và Sinh học.
Khi xếp hàng chuẩn bị lên nộp, vừa hay phía sau cô là Kỳ Yến.
Thẩm Ý cười tủm tỉm hỏi: “Cậu chọn môn nào vậy?”
Kỳ Yến vui vẻ đưa cho cô xem tờ chọn môn của mình.
Thẩm Ý kinh ngạc nói: “Chúng ta chọn môn giống nhau y đúc!”
Kỳ Yến khẽ cong môi, nhìn cô chằm chằm, nói: “Có thể đây chính là duyên phận trong truyền thuyết.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...