Chiều thứ sáu là buổi họp phụ huynh toàn trường của trường Trung học số 1 Nam Vu.
Triệu Đông Hoa đến sớm, Thẩm Ý đưa cậu đến vị trí của mình, bảng thành tích đã được đặt sẵn trên bàn của mỗi học sinh.
Triệu Đông Hoa luôn biết cháu gái mình học rất tốt, nhìn vào bảng thành tích, đứng 35 toàn khối, thứ 2 trong lớp, so với tưởng tượng của ông còn tốt hơn nhiều, lập tức cười đến mặt mày rạng rỡ.
Trong phòng học chỉ còn lại phụ huynh, học sinh đều đang đứng ngoài hành lang.
Trước khi giáo viên đến, Triệu Đông Hoa đã hỏi thăm thành tích của những người xung quanh.
Lúc người khác hỏi lại ông, lập tức vẻ mặt ông đầy rạng rỡ, khiêm tốn nói: “Đâu có đâu có, con bé nhà tôi cũng giống mọi người, đứng thứ hai của lớp mà thôi.”
Thẩm Ý đứng trên hành lang nói chuyện với Địch Miên Miên, bỗng nhìn thấy Kỳ Yến một mình đeo cặp sách bước ra từ cửa sau lớp,rẽ vào cầu thang.
Thẩm Ý chớp chớp mắt: “Không có ai đi họp phụ huynh cho Kỳ Yến sao?”
Địch Miên Miên quay đầu lại nhìn, nói với cô: “Học kì 1 cũng không có ai tới họp cho cậu ấy.
Mình nghe nói, hai năm trước, cậu ấy cãi nhau rồi trở mặt với người nhà, có lẽ là do vậy nên người nhà mới không đến.
“
Thẩm Ý nhíu chặt mày, trong ký ức trưởng thành của cô, người nhà vẫn luôn là sự tồn tại ấm áp nhất.
Mặc dù cha mẹ ly hôn khi cô học tiểu học, nhưng hai người vẫn luôn quan tâm đến cô, chưa từng vắng họp lần nào, bà ngoại và gia đình của cậu cũng rất tốt với cô.
Cô không khỏi nghĩ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không thể xoa dịu, khiến anh bỏ nhà ra đi lâu đến vậy? Anh vẫn còn đi học, một mình sống ở bên ngoài đáng thương biết bao nhiêu…
Không biết vì sao, đáy lòng Thẩm Ý đột nhiên có cảm giác đau xót khó chịu, không còn tâm tình nào tiếp tục nói chuyện phiếm với Địch Miên Miên.
Cô ỉu xìu dựa lên lan can hành lang, chóp mũi bỗng nhiên cảm thấy lành lạnh.
“Trời mưa rồi.” Thẩm Ý xòe tay ra, mưa bụi mát lạnh rơi vào lòng bàn tay.
“Ây, Ý Ý, cậu đi đâu vậy?” Địch Miên Miên thấy cô quay người chạy đi, gọi lớn.
Có lẽ Thẩm Ý không nghe thấy nên không trả lời cô, thân hình nhỏ nhắn giống như chim, thoáng cái biến mất ở đầu cầu thang.
Kỳ Yến xuống đến tầng 1 thì mới phát hiện trời đang mưa.
Mưa không lớn, nhỏ nhỏ nhưng dày đặc.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Anh không để ý, vừa mới nhấc chân lên chuẩn bị đi vào trong màn mưa, bỗng nhiên, sau lưng có tiếng gọi.
Kỳ Yến quay đầu lại, chỉ thấy ở phía cầu thang xuất hiện một bóng người, hơi hơi khom lưng, hai tay đặt trên đầu gối mà thở dốc.
Anh rút chân về, khóe miệng hơi giương lên: “Sao cậu lại ở đây?”
Thẩm Ý vừa rồi chạy nhanh, phải mất một lúc thì mới có thể điều chỉnh hơi thở bình thường lại được, tháo cặp xuống, lấy từ bên trong ra một chiếc ô, đi xuống cầu thang đưa cho anh.
Ánh mắt Kỳ Yến dừng trên chiếc ô màu hồng phấn, ngẩn người, lấy điện thoại ra gõ chữ: “Chạy nhanh như vậy, là vì đưa cái ô này cho tôi sao? “
Thẩm Ý giương mắt, ánh mắt long lanh nước ” Ừ ” một tiếng: ” Thời tiết lạnh, dính mưa sẽ bị cảm lạnh đấy “.
Kỳ Yến không nói gì, qua mấy giây mới gõ chữ: “Vậy lát làm sao cậu về nhà được?”
Thẩm Ý nói: “Cậu của mình lái xe tới, chờ lát nữa cùng nhau về nhà.
Đúng rồi, cậu đang ở chỗ nào, nếu không cậu mình tiện đường đưa cậu về? “
“Không cần.” Kỳ Yến từ chối, sau đó nhận chiếc dù mà cô đưa: “Cảm ơn.”
Nói xong, một tay mở dù ra, bước nhanh vào trong màn mưa.
Thẩm Ý đứng ở khu dạy học tại tầng 1, đưa mắt nhìn bóng lưng của anh nhanh chóng rời đi.
Màn mưa đan vào nhau càng ngày càng dày đặc, anh giống như chim di trú bay không ngừng nghỉ, nhanh chóng hoà vào cảnh trời lạnh lẽo.
Bởi vì họp phụ huynh, trường Trung học mở cửa bên ngoài, rất nhiều xe ra vào.
Kỳ Yến một tay cầm ô, lúc đang suy nghĩ, chiếc Lamborghini ở phía trước đột nhiên ấn còi vài lần về phía anh.
Anh hoàn hồn, đi qua đá chân lên cửa: “Trong trường học không được ấn còi.”
Cửa sổ xe chậm rãi hạ xuống, lộ ra khuôn mặt đau lòng của Kỳ Mịch: “Anh nói này em trai, em có thể nào xuống chân nhẹ một chút được không, anh đây có lòng tốt đi họp phụ huynh cho em, không những tốn tiền xăng mà lại tốn tiền sửa chữa nữa.”
Kỳ Yến nhịn xuống cảm giác muốn đấm vào khuôn mặt vô sỉ của người này, nói: “Ai cần anh tới đây?”
“Bản thân anh muốn đến liền đến.”Kỳ Mịch hất cằm ra hiệu:”Như thế nào, sợ anh biết được chuyện gì của em à?”
Kỳ Yến mở cửa ngồi vào trong, nghiêng đầu liếc anh ta một cái: “Em có chuyện gì sao?”
“Đừng nghĩ đến việc giấu giếm anh trai, vừa nãy anh trai em đều thấy.
Cái ô này của em còn không phải là mỹ nữ lúc nãy đưa à?”
Kỳ Yến đang muốn nói là do mình mua, nhưng khi đưa mắt nhìn xuống, màu hồng phấn, phần viền còn có ren.
Khóe môi anh giật giật, không lên tiếng.
Kỳ Mịch cười khanh khách.
Một lúc lâu, anh ta lại phân biệt rõ nói: “Mỹ nữ vừa rồi trông rất quen mắt đấy, hình như đã gặp qua ở đâu rồi.
Đúng rồi, không phải là lần trước ở cổng trường bọn em nhìn thấy sao? Nhưng mà anh nhớ người ta có bạn trai rồi mà…ĐM!! cậu đào góc tường cũng nhanh đấy!”
Vẻ mặt anh ta như bừng tỉnh đại ngộ, mạnh mẽ vỗ vai Kỳ Yến.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Kỳ Yến nâng chân đá anh ta: “Anh nhớ rõ như vậy làm cái gì? Ai con mẹ nó đào góc tường!? “
Kỳ Mịch trốn trái né phải: “Đối với người đẹp, trí nhớ của anh luôn rất tốt.
Lần trước gặp được người đẹp như vậy, đương nhiên phải nhớ rõ chứ! Ây, ây, dừng! Sợ bị phụ huynh phát hiện chuyện yêu đương cậu đây là muốn giết người diệt khẩu à!?”
Kỳ Yến dừng động tác, ném cặp xuống dưới chân, bực bội nói: “Sợ cái rắm, lão tử không yêu sớm!”
____________________
Thứ hai.
Trường Trung học số 1 Nam Vu có tác phong nghiêm chỉnh, mỗi tháng đều tiến hành kiểm tra ngoại hình của học sinh một lần.
Buổi học sáng nay, vừa vặn đến lượt lớp 10 -15 bị kiểm tra.
Nhóm bốn người đi kiểm tra đều là thành viên của hội học sinh, một người trong số đó cầm bảng điểm ngừng bên cạnh bàn Thẩm Ý, cau mày nói: ” Bạn học, sách trên bàn của bạn rất lộn xộn.”
Thẩm Ý nhìn thấy cậu ta chỉ chỉ bút, lúc này mới hiểu ý, vội nhỏ giọng nói “Ngại quá”, liền duỗi tay sắp xếp lại.
Ai ngờ nam sinh lại nói: “Còn có móng tay của cậu, sao lại dài như thế? Con gái các người một chút cũng không thèm để ý hình tượng của mình một chút à?”.
Vẻ mặt Thẩm Ý mờ mịt, không biết cậu ta đang nói gì.
Địch Miên Miên gửi tin nhắn cho cô, một bên thì không phục mà cùng nam sinh nói chuyện: ” Móng tay của bạn cùng bàn tôi rõ ràng rất bình thường, cậu có thể kiểm tra lại lần nữa xem sao? ”
Nam sinh nghe được lời này liền mất hứng, nói: “Tôi hay cậu là người kiểm tra? Ở đây có chỗ cho cậu nói chuyện sao?”
Địch Miên Miên trừng mắt, đang muốn đứng lên tranh luận với cậu ta, thì bị Thẩm Ý giữ lại.
Thẩm Ý đứng lên cười với cậu ta, nói: “Bạn học, tiêu chuẩn là do trường học quy định, cậu cũng không thể nói cái gì thì chính là cái đó.
Nếu cậu cảm thấy bộ dáng của mình có vấn đề gì, có thể gọi ba bạn học còn lại tới đây kiểm tra một chút.”
Ánh mắt cô điềm tĩnh trấn định, yên lặng nhìn nam sinh, ngược lại trên mặt của đối phương xuất hiện vài phần chột dạ.
Ba người còn lại trên thực tế cũng có chút mờ mịt, không hiểu kiểm tra ngoại hình mà cũng có chuyện để gây tranh cãi, vội vàng đến khuyên nhủ.
“Hạo Ngôn, có chuyện gì vậy?”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Ngô Hạo Ngôn đẩy đẩy mắt kính: “Không có việc gì.
Mọi người cứ kiểm tra các tổ khác đi, tổ này để tôi phụ trách.”
Thẩm Ý nhìn về phía bọn họ kiên định nói: “Làm phiền các cậu đến đây kiểm tra lại bộ dạng của tôi một chút xem có vấn đề không.
Bạn học này đột nhiên trừ điểm của tôi, tôi cảm thấy không công bằng.”
Vừa rồi, cô có thấy điểm trong bảng của mình bị trừ hết, dù tính cách cô rộng rãi cũng không thể nhịn được.
Hai thành viên trong tổ kiểm tra nhìn Ngô Hạo Ngôn, hơi do dự, chỉ có một người bước đến trước mặt Thẩm Ý, nhìn nhìn cô, ngoại trừ khuôn mặt vì tức giận mà hơi đỏ lên, những cái khác đều bình thường.
Vì thế cậu ta nói: “Tôi cảm thấy không có vấn đề gì.
Các cậu đến đây nhìn một chút.”
Thẩm Ý trộm nhìn bảng tên trên ngực cậu ta, tên là An Qua, có chút quen mắt.
Sau khi An Qua kiểm tra xong, thì hai người khác cũng đi qua nhìn nhìn cô, đều cảm thấy không có vấn đề gì.
Lúc này, đến lượt mặt của Ngô Hạo Ngôn mặt đỏ tía tai.
Cậu ta quay đầu muốn đi, Thẩm Ý vội ngăn lại.
Ngô Hạo Ngôn: “Cậu muốn làm gì? “
Thẩm Ý: “Cậu sửa lại điểm của tôi như cũ đi.”
Trước mắt mọi người, Ngô Hạo Ngôn không còn cách đành phải bất đắc dĩ gạch bỏ điểm trừ của cô.
Thẩm Ý lấy di động ra chụp lại, rồi mới vẫy vẫy tay: “Được rồi.
Cậu có thể đi.”
Ngô Hạo Ngôn tức hộc máu, nghiến răng nói: “Bạn học, thật không biết cái tính kiêu ngạo này của cậu là do bị ai chiều nữa?”
Đúng lúc này, cửa sau bỗng nhiên vang lên một tiếng ” Phanh “.
Một giọng nói kiêu ngạo cất lên.
“Tôi chiều đấy, cậu có ý kiến?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...