(Ngoại truyện 1)
Ngày giỗ thứ ba sau khi Thẩm Yên Thụ qua đời, lại là một ngày mưa.
Một người đàn ông cầm ô đen đứng trước mộ cô, đã lẳng lặng đứng lặng thật lâu.
Mặt ô hơi nghiêng một chút, lộ ra nửa khuôn mặt tái nhợt gầy gò, hàm dưới như đao gọt, hơi không tương xứng treo nước mắt chật vật.
Trong ba năm, đối với hắn tin đồn xung quanh và sự dây dưa của Hạ Thanh Trầm, đều đã chán ghét cực độ.
Nhưng mà thật ra, là chán ghét chính mình.
Quen biết Thẩm Yên Thụ bảy năm, cô ấy lúc nào cũng mang khuôn mặt tươi cười, không có bất kỳ cảm xúc tiêu cực nào, cho dù là sau khi mang thai ngoài ý muốn kể cả lúc được yêu cầu từ bỏ công việc vừa ký chuyên tâm dưỡng thai, Thẩm Yên Thụ cũng chỉ trầm mặc một lát, chưa bao giờ lên tiếng phản bác.
Hồn nhiên, thiện lương, cẩn thận từng li từng tí, làm một người vợ không tốn quá nhiều sức lực của mình, miễn cưỡng có thể nói là đủ tư cách.
Huống chi... trong khoảnh khắc nào đó cô ấy khua tay múa chân, lại rất giống một cô gái khi còn bé hắn nhớ mãi không quên, tính cách tương tự, dáng vẻ tương tự, chỉ là đối với hắn quá mức cẩn thận, thiếu đi ba phần dám làm dám chịu.
Không thể không nói, chính bản thân hắn cũng thật sự bị cô ấy làm cho rung động.
Cho đến khi Hạ Thanh Trầm xuất hiện, phá vỡ tất cả cân bằng.
Càng thiện lương, càng thanh thuần, có chút đường hoàng không sợ trời không sợ đất.
Cô cực kỳ giống cô bé đó.
Trong khoảnh khắc, Ngụy Phong Châu bị kích thích trong đáy lòng không thể diễn tả sinh ra tiếc nuối.
Hơn nữa Hạ Thanh Trầm còn vô tình nói ra, nếu như không phải người có tâm gây khó dễ, cô mới là đối tượng trong nhà an bài cho mình xem mắt.
Vì thế không biết bắt đầu từ khi nào, Ngụy Phong Châu mỗi ngày sau khi về nhà nhìn thấy bộ dáng vợ mình nhu thuận, luôn cảm thấy bực bội không hiểu vì sao.
Thẩm Yên Thụ càng lấy lòng càng nhân nhượng, hắn lại càng chán ghét.
Chẳng lẽ cô không có sự nghiệp của mình, không có suy nghĩ của mình, mỗi ngày cũng chỉ biết vây quanh gia đình? Vô vị đến cực điểm
"Phong Châu, chủ nhiệm Nhiếp của khoa kiểm nghiệm gần đây đang theo đuổi em."
Khi đó Hạ Thanh Trầm nói với hắn như vậy.
Cô ta cúi đầu, nước mắt lưng tròng, bình thường như đoá thược dược xinh đẹp động lòng người, giờ phút này lại càng thêm quyến rũ.
"Anh ta uy hiếp em nói, nếu không đồng ý, tốt nghiệp sẽ không cho em ở lại bệnh viện. Em nghĩ, dù sao anh cũng không thể ly hôn với chị Thẩm, sau này chúng ta đừng gặp mặt nữa..."
"Đừng nghe hắn." Ngụy Phong Châu nghe được chính mình nói. Hắn cũng kinh ngạc với lời nói không thể nghi ngờ của mình, không biết là xuất phát từ ham muốn chiếm hữu, hay là nhất thời nóng máu.
Cô ta kinh ngạc ngẩng đầu lên, trong mắt thủy quang trong suốt.
||||| Truyện đề cử: Chiến Thần Trấn Quốc |||||
"Phong Châu, em có thể tạm thời không cần danh phận, chỉ cần anh nguyện ý để cho chúng ta.... nói thật, nhìn anh nể nang như vậy, cái không khí trầm lặng trong gia đình, em thật cảm thấy anh quá khổ..."
Thật là một cô gái hiểu lòng người.
Hắn đau lòng ôm Hạ Thanh Trầm vào lòng.
Phòng điều trị buổi trưa không có bệnh nhân, chỉ có quạt điện trên trần nhà kêu xèo xèo.
Cô gái e lệ đem khuôn mặt xinh đẹp vùi vào hõm vai bên trái hắn.
Ông trời đã đùa giỡn với hắn.
Đằng sau tấm vải trắng ngăn cách kia, Thẩm Yên Thụ đã vỡ thành từng mảnh nhỏ.
Lúc này hắn mới chú ý tới dưới bộ đồ kia cất giấu vết sẹo bỏng lồi lõm dữ tợn.
Lúc này mới hiểu được vì sao mỗi lần cô đều cố chấp yêu cầu tắt đèn trước.
Ngụy Phong Châu hỏi cha Thẩm lai lịch vết sẹo kia.
Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định, anh cười thảm rồi cúp điện thoại.
Hình phạt tàn nhẫn nhất mà Thượng Đế trừng phạt kẻ ác chính là một loại cảm xúc gọi là áy náy.
Tiểu Thụ, nếu có kiếp sau, anh hy vọng đổi lại là em không phải lòng anh.
Nhưng nếu có kiếp sau... em còn nguyện ý gặp anh không?
[Ngoại truyên 2]
Hạ Ngôn vẫn rất có ý kiến với hành vi cứ ba tháng Thẩm Yên Thụ lại kéo mình đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe.
Huống chi hai người bọn họ ở Mỹ còn không có bảo hiểm y tế, chỉ chụp cộng hưởng từ một lần cũng đắt muốn chết.
Nhưng mỗi lần cố gắng lên tiếng cự tuyệt, Thẩm Yên Thụ đều sẽ lườm anh, sau đó hanh sẽ ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Quên đi, chỉ cần vợ iu vui vẻ, như thế nào cũng được.
Mỗi lần phối hợp với cô kiểm tra sức khỏe xong, cô mới có thể lộ ra biểu cảm như trút được gánh nặng, lại dặn dò anh, chỗ nào không thoải mái nhất định phải nói, cho dù là cảm mạo nho nhỏ cũng không thể xem nhẹ.
Cô vẫn rất thương người mà. Anh cười khúc khích.
"Hạ Ngôn, em đói bụng, nấu cơm đi"
Cô gái ghé vào sô pha vểnh chân lên, lạch cạch gõ luận văn.
"Này, Thẩm Yên Thụ, nấu cơm thì đơn giản, hôm nay em ăn xong có thể ngoan ngoãn
rửa bát không?"
"Mát gì? Nước mát hả? Anh rót cho em đi"
Nhìn Thẩm Yên Thụ cố ý nằm giả ngu, anh bất đắc dĩ liếc mắt một cái, nhận mệnh đi về phía phòng bếp.
Lần đầu tiên nhìn thấy Thẩm Yên Thụ, là lúc khai giảng lớp 10.
Tuy rằng trời mưa, trên sân thể dục lại chật ních người, trước bảng thông báo lại vây chật như nêm cối.
Một ngón tay chọc chọc thắt lưng của mình, "Bạn học, bạn vóc dáng cao, có thể giuaps tôi nhìn xem Thẩm Yên Thụ phân ở lớp nào không?"
Anh ừ một tiếng, dò từng hàng đến khi nhìn thấy cái tên kia và tên của mình nằm cùng một chỗ, xếp song song ở ban 8 phía dưới.
Thẩm Yên Thụ.
[Thải vân hồi thủ ám cao đài, yên thụ miểu ngâm hoài].
Một cái tên đẹp.
"Cậu đang ở lớp 8..."
"Cảm ơn nha!"
Anh giơ ô cao quay đầu lại, chỉ nhìn thấy bóng lưng chạy chậm rời đi, nơ bướm màu trắng phía dưới một buộc đuôi ngựa thật dài, phấp phới đung đưa.
Ở trong lớp lúc chọn chỗ ngồi, mọi người bởi vì không quen đều là tách ra ngồi, anh lại đi thẳng về phía của sổ.
Nữ sinh ngồi cùng bàn có chút kinh ngạc quay đầu lại nhìn anh, ánh mắt chớp a chớp, tựa hồ có chút bất an.
"Vị trí gần cửa sổ này tôi thích, cậu tìm chỗ khác đi."
Anh nghe thấy mình giải thích giấu đầu hở đuôi. Chết tiệt, sao lại nói thế nhỉ? Nhỡ chọc giận cô ấy thì sao?
Thẩm Yên Thụ tức giận phồng má, "Tại sao chứ? Cậu thích thì tự đi đi."
Hạ Ngôn mặt không chút thay đổi ngồi xuống, khóe miệng lại cong cong.
- Hết
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...