Ngón tay Khang Trạch lướt qua lớp thịt n*n hồng, sau cùng ấn huyệt khiến nơi đây kích thích tột độ dù mới là chạm bên ngoài.
Mễ Nhiên cơ thể liền giật bắn lên một cái, các đầu ngón tay run run vì dây thần kinh chạy dọc khắp nơi.
Dụ Khang Trạch lân la cho 1 ngón tay vào trong do thám, mục đích để xem sò hu*ệt của nữ nhân này liệu có đủ sức chịu được vật cư*ng cứng to bạo của hắn hay không? Ngón tay đi sâu vào trong liền cảm thấy thuỷ d*ch ấm nóng bao quanh, mô mềm đang co thắt một cách kịch liệt.
Nam nhân ‘’bon chen’’ thêm một ngón nữa, đút sâu hơn một chút nhưng đã khiến tư m*t giật giật, lần đầu có sự xâm nhập nên co thắt bao chặt hai ngón tay hắn.
Mễ Nhiên cơ thể cong lên nhẹ, hai tay bị hắn cố định chặt lên cơ thể phơi phới trước mặt tên ác ma này
Sau một hồi lâu massange cho l* nhỏ, vật hùng vĩ kia bắt đầu lăm le bên ngoài, trước khi vào hắn vẫn ân cần nựng bên má của nữ nhân, thủ thỉ:1
- Mễ Nhiên, thả lỏng ra
Cô sợ hãi, thả lỏng ư? Phải thả đến mức như nào khi nỗi sợ đang dâng cao tràn ngập tâm trí cô.
Chuyện này là nữ nhân không có chút gì kinh nghiệm, trước giờ cũng không nghĩ tới, ngay lần đầu lại bị cưỡng ép.
Dù vậy vật nhỏ vẫn hít một ngụm hơi, cố ngăn cho nước mắt đang thành dòng chảy ngang xuống.
Khang Trạch sau cùng thâm nhập vào, đoạn đầu trơn tru nhưng đi được tới nửa liền bị nén chặt lại, mô th*t mềm xung quanh bắt đầu lao vào bao chặt lấy vật lớn của nam nhân.
Hắn nhăn mặt, cơn đau đang âm ỉ bên dưới, chỉ còn cách dụ:
- Mễ Nhiên, nào hít thở đều...!em không muốn đau, tôi cũng vậy...!
Hắn hoàn toàn có thể th*c mạnh nhưng hắn không muốn vậy, dù gì đây là lần đầu của vật nhỏ, không nên để lại một ấn tượng xấu và trải nghiệm tệ.
Khang Trạch không phải tên hèn hạ đến mức ngay cả phụ nữ hắn lại giở trò hành hạ.
Nhất là với Mễ Nhiên- ‘’ân nhân’’ cứu mạng, là cô gái hắn tìm kiếm bấy lâu, hắn muốn cô là của riêng mình, cần có ôn nhu và cường bạo phải đúng lúc
Khuôn mặt Mễ Nhiên ửng đỏ, mồ hôi và nước mắt chảy ròng ra rất thương, Khang Trạch không đành lòng liền cúi thấp xuống hôn nhẹ, thi thoảng lại thủ thỉ đôi lời, giọng điếu dịu dàng hơn bao giờ hết.
Dù Mễ Nhiên đang ghét cay đắng hắn nhưng ít ra phương pháp này có tác dụng, cô đã thả lỏng hơn chút.
Dần dà nhịp nhấp vô cùng uyển chuyển, Khang Trạch thoải mái vào tận sâu, tận hưởng cảm giác bao quanh ấm nóng lấy vật hùng vĩ của bản thân.
Cả cơ thể Mễ Nhiên như một món ăn ngon không thể bỏ qua, dù có no căng bụng vẫn muốn tham lam ăn tiếp.
Bên dưới luận động nhịp nhàng, bên trên bàn tay bắt đầu xoa nắn khắp nơi, hốc cổ hay xương quai cũng để hắn ngậm m*t để đỏ tím vùng da1
Cơ thể cả hai nóng hừng hực, mồ hôi đã bết bát, bên dưới sớm đã đẫm d*ch, Khang Trạch lúc này càng hăng, từng cú thúc nhanh chắc chắn và sâu vào điểm G, bụng nhỏ của Mễ Nhiên thi thoảng nhấp trướng lên.
Bên trên cổ họng Mễ Nhiên khô khan, tiếng rên nhè nhẹ thều thào cũng đủ gây cho nam nhân bên trên sự hứng thú kịch liệt:
- Ah...hm..hm..ư
Một thứ chất lỏng đỏ thẫm chảy ra, thấm dần xuống ga giường theo đó là t*nh d*ch của Dụ Khang Trạch từ nãy nữa, trên môi hắn bỗng nhếch lên cười, ánh mắt trông thấy thứ kia liền sung sướng, vậy là Mễ Nhiên đã thuộc về hắn, cả ngoài lẫn trong, mọi thứ về cô sẽ là những bảo bối của riêng hắn thôi.
Vật nhỏ sau một hồi luận động cũng mất sức, hai mắt lim dim.
Dụ Khang Trạch dừng lại mọi luận động, ôm ấp cô tiến vào phòng tắm, xối nước nhè nhẹ cho cơ thể cả hai, hành động đều ôn nhu trong các khâu.
Xong xuôi lại chu toàn thay mọi thứ ga gối, ủ ấp nữ nhân trong lòng, Mễ Nhiên lả đi ngủ từ nãy, hoàn toàn không biết về sau đó như nào
Lần đầu của Mễ Nhiên bị hắn cưỡng ép, không quá mạnh bạo nhưng cũng khiến cô càng ngày càng ghét bỏ, đôi phần e sợ.
Dù thế Mễ Nhiên cũng đâu chống lại được, cô đã như một món trang sức riêng của hắn, ngày đêm hắn cưng nựng kèm theo là một sự chiếm hữu cao.
Dụ Khang Trạch cũng là một kẻ có quy tắc, dù yêu chiều nhưng không có thái độ cho phép cô lên mặt, hắn ra cả nhưng quy định cho Mễ Nhiên, yêu cầu cô làm cái này cái kia, có lúc thả lỏng lại có lúc o ép nữ nhân thật chặt.
Sau ba tháng, cô cũng dần thích nghi, hiểu rõ tính hắn như nào.
Hắn thích Mễ Nhiên vì cô quá đỗi trong sáng, không có chút gì toan tính khiến hắn thêm tin yêu giữa đám người xung quanh trong thế giới ngầm hắn đang ngự trì, kẻ nào cũng có suy tính cho bản thân, tuy chưng ra dáng vẻ phục tùng nhưng chưa chắc sẽ tng thành tuyệt đối.
Mỗi khi đi công việc trở về, Dụ Khang Trạch muốn cô ở sảnh đợi, để lúc đó hắn sẽ đi tới mà ôm lấy bảo bối thật chặt, hít hà lấy hương thơm từ mái tóc, từ cơ thể nhỏ nhắn này.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...