Đó là một lưỡi dao rất mỏng, khắp các cửa hàng văn phòng phẩm cho sinh viên đâu đâu cũng tìm thấy được, học viên bên khoa Mỹ thuật rất thích dùng loại dao này để gọt bút chì.
Nắng trời ban trưa gay gắt rọi qua khung cửa sổ nhỏ hẹp của phòng vệ sinh.
Lưỡi dao đặt cạnh bồn tắm.
Dưới ánh mặt trời, nó chói sáng đến mức khiến cho người ta lóa mắt.
Minh Tịnh không biết cơ thể con người lấy đâu ra nhiều máu như vậy.
Chỉ là một vết rạch nhỏ, nhưng máu lại úa ra như nước sông, nhuộm đỏ cả một căn phòng.
Bác Thẩm đến, nhân viên y tế trong trường đến, giáo viên đến, sau đó xe cứu thương cũng inh ỏi réo còi đến rồi tức khắc rời đi ngay.
Sắc mặt ai cũng tái nhợt, mà Cao Tiểu Thanh nằm trên cáng lại càng trắng bệch hệt như một tờ giấy mỏng.
Lý Di Nhiên bị mọi người xoay mòng mòng như thím Tường Lâm(2), luôn miệng tả đi tả lại sự tình.
Ban nãy cô về phòng ngủ lấy sách, vừa vào trong phòng đã ngửi thấy mùi tanh xộc lên, sau khi mở cửa nhà vệ sinh ra thì phát hiện Cao Tiểu Thanh đang nằm giữa một vũng máu.
Mỗi một lần kể chuyện, Lý Di Nhiên lại đưa mắt nhìn cánh cửa kia theo bản năng, sự hãi hùng hiện rõ trên nét mặt.
Thầy giáo Đỗ len vào giữa đám đông, bực mình mắng mỏ mọi người, nói Lý Di Nhiên cần được yên tĩnh nghỉ ngơi rồi nhanh chóng dẫn cô rời đi.
Hai chân Minh Tịnh lúc này nặng như đeo cùm, khi lần từng bước xuống dưới cầu thang thậm chí còn chẳng thể bám chặt vào lan can.
Hồ Nhã Lan đứng dưới lầu, sắc mặt trông chả khá khẩm hơn Cao Tiểu Thanh là mấy, miệng không ngừng lẩm bẩm: “Sao có thể là cậu ta? Sao lại là cậu ta chứ?”
Minh Tịnh dợm bước qua Hồ Nhã Lan, cô nàng lại lập tức dính lấy cô như một cái bóng: “Bác sĩ nói gì rồi? Có nguy hiểm không? Cậu ta có thể chết không?”
Đầu óc Minh Tịnh giờ đã hoàn toàn bãi công, không muốn nghĩ ngợi, càng chẳng muốn nói gì cả, mệt mỏi cực độ.
“Đừng có bám theo tôi, tôi muốn ở riêng một lát,” Minh Tịnh thì thào đáp lại.
“Minh Tịnh, đừng bỏ rơi tôi, tôi sợ lắm.” Hồ Nhã Lan hoảng loạn túm chặt lấy tay Minh Tịnh.
“Cậu ấy chưa chết được đâu.
Hiện tại hôn mê vì mất máu quá nhiều thôi, chẳng mấy nữa sẽ trở lại trường học,” Minh Tịnh uể oải nói.
Hồ Nhã Lan há hốc mồm: “Thế, thế liệu cảnh sát có truy cứu việc này không?”
Minh Tịnh khó hiểu nhìn cô nàng.
Hồ Nhã Lan hoảng hốt rời mắt khỏi người Minh Tịnh: “Tôi lo cho anh Nhan Hạo.”
“Thư tình không phải là Nhan Hạo dán,” Minh Tịnh khẳng định.
“Sao, sao cậu biết?”
Trên mặt Minh Tịnh hiện lên bốn chữ “còn phải hỏi à”.
Hồ Nhã Lan vẫn còn đang kinh hoảng: “Tại vì hai người có hôn ước nên cậu mới thiên vị anh ấy như vậy.”
Minh Tịnh đẩy cánh tay cô ta ra: “Tôi muốn về lớp lấy sách.”
Cả phòng học đang ầm ĩ huyên náo, Minh Tịnh bước vào, không khí đột nhiên lắng xuống.
Mới ban nãy thôi cô vẫn còn được bao nhiêu người hâm mộ, vậy mà chỉ qua một giờ đồng hồ, cô đã biến thành đối tượng bị người người chỉ trích.
Tình yêu mà Nhan Hạo dành cho cô được đổi lấy từ máu tươi của một cô gái khác, người không phải cô giết, nhưng nguồn cơn là do cô.
Miệng đời xưa nay vẫn vậy, vẫn luôn đồng tình với kẻ yếu thế.
Minh Tịnh hờ hững khoác ba lô.
Sơn Béo giúp cô nhặt nhạnh sách vở rơi trên mặt đất, cùng cô ra khỏi lớp học.
“Sơn Béo, cậu nói thử xem, có phải cậu ấy rất ngốc không?” Minh Tịnh mờ mịt nhìn về phía trước.
Sơn Béo gật gù: “Hỏi thế gian tình ái là chi, mà đôi lứa thề nguyền sống chết.”
“Nói tiếng người đi.”
“Hì hì, bây giờ mình lại càng sợ phụ nữ hơn nữa rồi.
Loại sinh vật kỳ lạ này chỉ nên ngưỡng mộ từ xa mà thôi, chắc sau này mình sẽ ở vậy tới hết đời quá.
Minh Tịnh, mình vẫn muốn đổi chuyên ngành.” Sơn Béo áy náy nhìn Minh Tịnh, cảm thấy bản thân không được trượng nghĩa cho lắm.
“Chỉ cần mình thi qua bài kiểm tra đầu vào thì bên Kỹ thuật Ô tô chắc chắn sẽ nhận mình.”
“Ừ, chúc mừng nha!” Minh Tịnh muốn nở một nụ cười, nhưng tiếc là không cười nổi.
Sơn Béo đi rồi, cô sẽ chẳng còn bạn học nào để tâm sự cùng nữa.
“Cho dù có sang khoa khác thì mình vẫn sẽ về chơi với cậu, đến lúc đó cậu đừng có mà lờ mình đi đấy.” Sơn Béo rón rén giơ ngón út lên, đôi mắt nhìn Minh Tịnh đầy trông mong.
Minh Tịnh khịt mũi, ngoắc tay với cậu: “Bất kể chân trời góc biển, chúng ta vẫn mãi mãi là bạn tốt.”
Sơn Béo mừng rỡ rời đi.
Cậu chàng chẳng lo lắng cho Minh Tịnh tẹo nào, bởi vì Minh Tịnh đã có học trưởng Nghiêm Hạo.
Đổng Đông từ phía sau đuổi theo Minh Tịnh, sóng bước với cô.
Minh Tịnh nhìn cậu: “Tối nay mình định đến bệnh viện thăm cậu ấy, cậu có muốn đi cùng không?” Bên ngoài khu giảng đường là một thảm cỏ trải dài, hai bên trồng đầy cúc vạn thọ vàng.
Mặc dù hoa đã tàn úa song hương hoa vẫn vấn vương trên cành lá, quanh quẩn khắp không gian, khiến cho người ta mê mẩn.
“Mình không đi, cậu cũng đừng đi.” Đổng Đông đút hai tay vào túi quần, cô đơn nhìn về phương xa.
“Cậu ấy sẽ không muốn thấy mặt chúng ta đâu, mà mình nghĩ khả năng cậu ấy cũng sẽ không trở về Kinh Đại.”
“Thật ra mọi chuyện đâu có nghiêm trọng tới vậy.
Thời trẻ ai mà chẳng từng làm mấy chuyện ngốc nghếc, từng thầm yêu một vài người.” Tâm tình Minh Tịnh cực kỳ phiền loạn.
Đổng Đông nghiêng mặt nhìn cô, nhoẻn cười: “Lỗ Tấn tiên sinh từng nói, dưới tấm áo choàng bằng da của mỗi người luôn có một “kẻ bé mọn”, kỳ thật chính là những chuyện riêng tư mà họ chẳng muốn sẻ chia.
Hiện tại tấm áo choàng da của cậu ấy đã bị người ta xé mở, chẳng khác nào trần như nhộng mà chạy quanh Kinh Đại cả.
Nếu như không nghiêm trọng, sao cậu ấy có thể làm ra chuyện quyết tuyệt như vậy chứ?”
Minh Tịnh phát hiện cô không cách nào phản bác Đổng Đông.
“Có thể thi đỗ Kinh Đại thì từ hồi còn phổ thông đã chẳng phải người tầm thường rồi, mà học sinh ở một ngôi trường làng nhỏ thì lại càng được người ta chú ý.
Cảm giác về sự ưu việt của cậu ấy quá mãnh liệt.
Thế nhưng khi vào Kinh Đại, tiếng phổ thông nói không sõi, ngoại hình tầm tầm, tài nghệ lại không có gì xuất chúng, tự nhiên sẽ trở thành một gốc cây giữa ngàn vạn hoa cỏ mà thôi.
Cậu nói xem, những người qua đường, ai sẽ để tâm đến sự tồn tại của cậu ấy chứ? Không phải cậu ấy không chấp nhận được sự chênh lệch này, chẳng qua chỉ là tâm lý cậu ấy đã sớm vặn vẹo từ lâu.
Mình chưa từng thấy ai học đại học mà còn liều mạng hệt hồi cấp ba như thế, lại còn báo danh tham gia vào lớp năng khiếu bên ngoài.
Cậu ấy thi đứng đầu lớp, coi như thành công giảm thiểu một phần cái sự mất cân bằng kia.
Ngày lớp mình du xuân, cậu ấy cũng kiêu ngạo khoe khoang ký họa của mình đó thôi.
Cậu ấy thực sự thích Nhan Hạo ư? Mình không nghĩ vậy.
Thứ cậu ấy để ý chẳng qua chỉ là vẻ ngoài lấp lánh và hào nhoáng của người ta.
Thật ra cậu ấy rất ham hư vinh, rất thiếu tự tin, cũng rất cô độc.
Các đại sư vẫn thường nói, đời người là một quyển sách, tuy rằng kẻ sáng tác là chúng ta nhưng mà những phần phục bút(3) trời xanh đã giấu sẵn rồi, khi nào hiển lộ thì còn phải xem sự sắp đặt của vận mệnh.
Đây là vận mệnh của cậu ấy, mình cũng chẳng cảm thấy có gì là bất ngờ cả,” Đổng Đông nói liền một hơi, sau đó còn tự giễu.
“Cậu nói xem, có phải mình rất hiểu cậu ấy hay không? Chỉ là, cậu ấy vẫn không thích mình.”
Minh Tịnh nhìn Đổng Đông chăm chú, cảm thấy cảm khái vô vàn.
Thì ra nội tâm mỗi người đều là một hầm mỏ nhỏ chứa đựng rất nhiều báu vật, chỉ là không biết ai mới có thể khai quật chúng lên mà thôi.
Cô hỏi: “Sau này cậu có định đi tìm cậu ấy không?”
Đổng Đông chán nản đáp: “Không, mình sẽ không hỏi thăm tin tức của cậu ấy đâu.
Mai này mình già rồi, ngoảnh đầu nhớ lại chuyện xưa, cậu ấy cùng lắm chỉ là một cô gái mình đã từng mến mà thôi.”
Không phải lãng quên, mà là không muốn lãng phí.
Quãng thời gian tươi đẹp nhất, muốn để dành cho một người biết quý trọng nó.
…
Dù sao đổ máu cũng là chuyện lớn, trường học cần phải cho gia đình của Cao Tiểu Thanh một câu trả lời đúng lý hợp tình.
Hội sinh viên thành lập một tổ điều tra riêng, thế nhưng tổ còn chưa chính thức bắt đầu hoạt động thì Nhan Hạo đã chủ động tìm đến.
Anh nói tình cảm của chủ nhân bức thư kia vừa chân thành vừa cố chấp, anh thật sự cảm kích, song cũng thấy rất có lỗi với cô gái ấy.
Anh không muốn người ta cứ ôm hi vọng rồi chìm đắm mãi không buông ra được, nhưng anh lại chẳng biết đấy là ai nên mới dán thư lên bảng tin của trường, mong là cô ấy nhìn thấy sẽ hiểu được ý của mình.
Chung quy vẫn là do anh dùng sai phương pháp, suy nghĩ không chu toàn nên mới ra nông nỗi này.
Anh sẵn lòng xin lỗi Cao Tiểu Thanh và gia đình của cô, đồng thời gánh chịu mọi chi phí khám chữa bệnh cũng như bồi thường tổn thất tinh thần cho họ.
Hội sinh viên thảo luận với nhau một lát, cảm thấy Nhan Hạo cũng không làm gì quá đáng đến mức độ không chấp nhận được, trong trường còn vô số trò đùa dai ác liệt hơn nhiều.
Xét cho cùng, vẫn là cách làm của Cao Tiểu Thanh quá cực đoan.
Dù sao tình hình hiện tại của Cao Tiểu Thanh cũng đã ổn định phần nào, những gì bỏ qua được tốt nhất nên bỏ qua cho nhau vẫn hơn.
Nhan Hạo đã thành khẩn như vậy, Hội sinh viên cũng có xu hướng xử lý nhẹ nhàng.
Chỉ có điều, chuyện này không biết là ai để lộ ra ngoài, trong khuôn viên trường sau đó đã dấy nên một đợt phong ba.
Nhan Hạo vẫn dửng dưng đi giữa gió mưa, trong khi Hồ Nhã Trúc thấp thỏm lòng vòng trước cổng ký túc xá nghiên cứu sinh chờ anh.
“Sao đấy, đến cảm ơn anh à?” Nhan Hạo bật cười.
“Nhan Hạo, em đã không nghĩ đến cô ấy… Em xin lỗi, thực sự xin lỗi…” Hồ Nhã Trúc ngập ngừng, dáng vẻ tự tin ngày nào đã chẳng còn thấy đâu nữa.
Thư tình là do cô và Hồ Nhã Lan lén đi dán lúc nửa đêm, dọc đường không ai bắt gặp.
Cô hận Nhan Hạo, chỉ chăm chăm muốn đẩy anh lên đầu sóng ngọn gió.
Cô không thể nào ngờ được người viết thư là Cao Tiểu Thanh, cũng không ngờ cô ta sẽ cắt cổ tay tự sát.
Cô lại càng không ngờ, lúc này đây, Nhan Hạo vẫn có thể vì cô mà làm như thế.
Nhan Hạo xua tay, không muốn nghe thêm bất cứ lời nào từ phía Hồ Nhã Trúc nữa: “Em đã từng nói anh sẽ gặp báo ứng, anh trả lời là em cũng vậy.
Em xem, báo ứng tới rồi đó.
May mắn là Cao Tiểu Thanh vẫn còn sống, đây chính là sự nhân từ ông trời dành cho chúng ta.
Lúc trước anh vội vàng kết thúc tình cảm giữa anh và em, là anh có lỗi với em, hiện giờ anh không còn nợ nần gì em nữa.
Sau này nhớ trân trọng nhé!”
“Anh cũng không thích cô ấy, phải không?” Hồ Nhã Trúc run rẩy hỏi.
Nhan Hạo thấy thật buồn cười.
Sự tình đã thành ra như vậy rồi mà cô vẫn còn băn khoăn chuyện này.
“Nếu anh không thích cô ấy, có phải em cho rằng hai chúng ta vẫn còn cơ hội hay không?”
“Em thật sự, thật sự yêu anh,” Hồ Nhã Trúc nghẹn ngào nói.
Nhan Hạo trịnh trọng gập đầu chín mươi độ trước mặt cô: “Vậy cám ơn em rất nhiều!”
Nước mắt của Hồ Nhã Trúc lập trức tràn khỏi bờ mi.
Hai người bạn học vừa xuống cầu thang dùng ánh mắt miệt thị đánh giá Nhan Hạo.
Nhan Hạo thản nhiên nhún vai, nhưng trong lòng vẫn khó chịu khôn cùng.
Anh gõ cửa phòng Nghiêm Hạo.
“Có việc gì không?” Đôi mắt Nghiêm Hạo lạnh băng, đôi môi hơi mỏng mím lại thành một đường thẳng.
“Uống rượu cùng tôi chút đi!” Nhan Hạo cười khổ.
Nghiêm Hạo chầm chậm nhắm mắt, sau đó đột ngột vung tay đấm thẳng vào mặt Nhan Hạo.
Nhan Hạo không đề phòng trước, loạng choạng vài bước rồi ngã lăn ra mặt đất: “Cậu làm gì thế?”
“Đây là một bài học cho hành vi ấu trĩ của cậu.” Nghiêm Hạo lạnh lùng nhìn anh.
“Cậu thích chơi đùa ra sao thì mặc cậu, nhưng tại sao Minh Tịnh phải gánh trách nhiệm thay cậu? Cô ấy đã hai ngày không lên lớp rồi.”
Nhan Hạo liếm môi, cảm giác mằn mặn, vươn tay lên quệt thì thấy khóe miệng dính máu: “Cậu vì Minh Tịnh mà đánh tôi ư?” Anh không tài nào tin nổi.
“Cái hôn ước quái quỷ kia, cậu chưa từng nghiêm túc, cô ấy từ hôn trước thì sao chứ? Hay là cậu muốn tất cả phải lặp lại một lần nữa rồi cậu tự mình kết thúc thì mới thấy vừa lòng hả?”
Nhan Hạo đối diện với ánh mắt lạnh thấu xương của Nghiêm Hạo, đầu tiên bật cười một tiếng, sau đó chuyển sang cười lăn cười bò: “Đúng vậy, giờ tôi thấy vừa lòng lắm, vừa lòng đến không thể nào vừa lòng hơn được nữa.
Nhưng mà hiệu quả này lại vượt quá kỳ vọng của tôi.”
“Vẫn muốn ăn đòn tiếp à?”
Nhan Hạo ngưng cười, đưa tay sờ mặt, sau đó lại tự giễu nói: “Cậu có đánh tôi thêm nữa thì thời gian cũng chẳng thể nào quay trở lại đâu.
Mà giờ tôi mới phát hiện, đẹp trai quá cũng chả phải chuyện tốt lành gì cho cam.”
Nghiêm Hạo duỗi tay ra, Nhan Hạo thoáng do dự, song cuối cùng vẫn bắt lấy tay anh, đứng dậy.
Nghiêm Hạo xoay người vào phòng.
Nhan Hạo nhìn theo bóng anh, liên tục lắc đầu: “Chỉ có điều, cho dù IQ của tôi có cao gấp mười lần thì cũng không thể ngờ được có một ngày chúng ta sẽ liều mạng với nhau như vậy chỉ vì một người con gái.”
“Cậu sai rồi, chúng ta chưa bao giờ là tình địch,” Nghiêm Hạo nhấn mạnh.
Nhan Hạo giơ tay đầu hàng: “Đúng đúng, tôi từng có vị trí nhưng lại không có thực lực, giờ ngay cả tư cách ganh đua cũng chẳng còn.
Để tôi đi tìm Minh Tịnh nói chuyện xem sao.”
Thế thì liệu sẽ thay đổi được gì đây? Những lời này, Nghiêm Hạo không hỏi ra miệng.(1) Thanh đại: Một vị thuốc nam quý được sử dụng trong y học cổ truyền phương Đông, dùng để thanh nhiệt giải độc.
(2) Thím Tường Lâm: Nhân vật trung tâm trong truyện ngắn “Lễ cầu phúc” của Lỗ Tấn.
Tác phẩm chủ yếu phản ánh số phận bi thảm của những người phụ nữ nông dân Trung Quốc dưới chế độ xã hội cũ, điển hình như người thím này.
(3) Phục bút: Những chi tiết tưởng chừng không quan trọng nhưng lại có ý nghĩa bước ngoặt ảnh hưởng đến toàn cốt truyện, được tác giả cài cắm trong mạch truyện..