Anh đánh đàn, cô cố ý ở bên cạnh cao giọng;
Anh giúp bà Trương làm việc đồng áng, cô còn ra sức hơn anh;
Ngay cả lúc ăn cơm cô cũng muốn hơn thua với anh.
Chưa kể luôn hỏi anh những câu đố hóc búa, cố ý ở trước mặt anh nghe những câu chuyện kinh dị vào ban đêm…
Mà có lẽ anh cũng bị sự ngu ngốc của cô lây nhiễm.
Một ngày nọ, khi cô tâm huyết dâng trào tìm anh thi đấu xoay vòng, anh lại thật sự trúng phép khích tướng của cô, đáp ứng.
Khi đó, anh vẫn chưa biết Lâm Gia Thanh từng luyện múa ba lê.
Không hề bất ngờ, cô thắng, anh lại suýt nữa nôn mửa ngay tại chỗ.
Lâm Gia Thanh bị sắc mặt trắng bệch của anh dọa sợ.
Cũng không biết đầu óc đần đồn của cô chứa thứ gì —— ví dụ như anh tuổi còn nhỏ mà đã mắc bệnh nan y các kiểu.
Những ngày kế tiếp, thái độ của cô cũng khác thường, không hề muốn hơn thua với anh nữa.
Ngược lại giống như người hầu nhỏ đi theo phía sau anh, ân cần hỏi han anh.
Những câu chuyện kinh dị mỗi đêm trước khi đi ngủ trở thành những câu chuyện truyền cảm hứng.
Những lời nói lạnh lùng hàng ngày trở thành các loại an ủi tích cực.
Cô lấy một loại tư thái kiên trì không ngừng thể hiện cho anh thấy sự quan tâm bao dung đến lạ thường.
Đổi cách làm cho anh vui vẻ.
Nhìn cô mỗi ngày tự mình cảm động, ngây ngốc vui vẻ.
Ngày nào đó, anh rốt cuộc cũng nhịn không được thẳng thắn với cô rằng anh không mắc bệnh nan y, bảo cô đừng suy đoán lung tung.
Cô trợn mắt há hốc mồm nhìn anh một lúc lâu: “Vậy ngày nào cậu cũng nghiêm mặt như thế làm gì?”
Mặc dù giọng điệu kinh ngạc nhưng nghi hoặc cũng rất chân thành.
Anh nhịn không được hỏi ngược lại: “Lâm Gia Thanh, thế giới của cậu chẳng lẽ không có chuyện gì đáng để phiền não sao?”
“Có chứ, ví dụ như bố mẹ tôi không cho tôi học ba lê.” Lâm Gia Thanh thành thật trả lời.
“Sâu hơn một chút thì sao?” Anh lại nhíu mày.
Lâm Gia Thanh nhíu mày, ngữ khí khoa trương hỏi ngược lại, “Ví dụ như hòa bình thế giới, hưng thịnh dân tộc?”
“…” Cũng không tới nỗi ‘thâm sâu’ như vậy.
Tưởng Thừa Vũ muốn châm chọc, nhưng chưa đợi anh tìm được lời diễn tả thích hợp, lại nghe cô nói thầm: “Mấy chuyện này tôi phiền não thì có thể thay đổi được gì sao? Không thể thay đổi đúng không? Vậy tôi cần gì phải phiền não?”
“…” Tưởng Thừa Vũ nghĩ, bọn họ quả nhiên vẫn không có cách nào giao tiếp.
Lâm Gia Thanh cũng không thuận theo, nhất định muốn anh nói ra.
Có lẽ thật sự bị đè nén quá lâu.
Bị đôi mắt to tròn lấp lánh của cô nhìn chằm chằm, anh rốt cuộc vẫn mở miệng.
Giấu đi chi tiết nhìn thấy mà giật mình, anh kể đại khái với Lâm Gia Thanh.
Lâm Gia Thanh nghe xong mấy lần muốn nói lại thôi, cuối cùng cân nhắc từng câu từng chữ mở miệng: “Nếu cậu cảm thấy khó chịu, vì sao không làm chút gì đó?”
Làm chút gì đó? Tất nhiên anh làm rồi.
Tìm truyền thông đưa tin công ty và luật sư vô lương tâm kia, lấy tất cả tiền mừng tuổi tìm người gửi cho ông bà của bạn cùng bàn dưới danh nghĩa các bạn trong lớp…
Anh đã làm mọi thứ có thể, nhưng đồng thời cũng cảm thấy bất lực.
Bất lực trước sự chênh lệch của xã hội này.
Bởi vì những bù đắp sau đó cũng không thể bù đắp hết tổn thương mà tai họa xảy ra mang đến, bởi vì chuyện như vậy vẫn có thể phát sinh ở góc khác, xảy ra với những người khác.
Tưởng Thừa Vũ cúi đầu, vừa lúc nhìn thấy con kiến trên mặt đất, vì vậy chỉ vào con kiến nói: “Tôi có thể làm gì đây? Ví dụ như tôi là con kiến này, tôi muốn dời nhánh cây vướng bận này đi, nhưng tôi căn bản không có năng lực đó, tôi có thể làm gì đây?”
Anh chỉ là ẩn dụ.
Lâm Gia Thanh lại cúi đầu nhìn xuống đất, cau mày nghiêm túc suy nghĩ một lúc: “Vậy ăn nhiều một chút, lớn nhanh một chút, hôm nào lại đến thôi.”
“Di chuyển một tấc tính một tấc, di chuyển một phân tính một phân, không chừng có những con kiến khác cũng nghĩ giống như cậu, nếu như bọn họ cũng tham dự vào, không chừng sẽ di chuyển được cũng nên. Cho dù không di chuyển được thì ít nhất cậu đã làm được chút gì đó, cũng tốt hơn là suy nghĩ lung tung.”
Cô hoàn toàn quên mất chủ đề ban đầu của bọn họ, dùng gậy gỗ đẩy cành cây nhỏ kia giúp đám kiến dời chướng ngại vật ra khỏi sào huyệt.
Tưởng Thừa Vũ nhìn mặt mày cong cong của cô, nhấm nháp lời nói của cô, bỗng nhiên cảm giác —— mây đen đè trên đỉnh đầu đang dần dần dời đi, ánh mặt trời đã mất từ lâu xuyên qua mây đen chiếu rọi.
Mà người giúp anh đẩy ra mây đen nặng nề đó cũng trở nên thuận mắt.
Nhưng điều đó chẳng thay đổi được gì.
Hai người vẫn đối đầu với nhau như cũ.
Tính hiếu thắng của Lâm Gia Thanh khiến cô luôn có chút ác cảm với anh.
Tưởng Thừa Vũ cũng không phải là người thích mặt nóng dán mông lạnh.
Cho dù trong lòng đã khá dễ chịu với Lâm Gia Thanh, nhưng khi Lâm Gia Thanh muốn hơn thua với anh, anh vẫn không để cô được chút mảy may lợi ích gì.
Sau khi từ trang trại trở về.
Hai người thỉnh thoảng vẫn gặp nhau ở một số dịp, vẫn là dáng vẻ oan gia đối đầu.
Tốt nghiệp tiểu học xong, Lâm Gia Thanh thuyết phục được bố mẹ cho đến trường trung học phụ thuộc vũ đạo như cô mong muốn.
Lần đầu tiên cô tham gia chương trình biểu diễn lớn của trường trung học phụ thuộc, Tưởng Thừa Vũ vừa lúc nghe người nhà nhắc tới, bèn đi xem.
Đó là lần đầu tiên anh nhìn cô nhảy múa.
Vốn chỉ thuần túy tò mò, với tính cách tùy tiện cẩu thả của cô thì lúc múa ba lê sẽ trở thành dáng vẻ gì.
Ai ngờ lại thấy được một Lâm Gia Thanh khác.
Hoàn toàn không giống với hình tượng hoạt bát ầm ĩ không đứng đắn ngày thường, Lâm Gia Thanh nhảy múa rất chuyên chú.
Đầu cô ngẩng cao, cổ vươn dài như thiên nga. Cánh tay giơ cao, duyên dáng vững vàng xoay vòng, nhảy nhót ——
Ánh đèn chiếu lên bả vai mảnh khảnh của Lâm Gia Thanh, chiếu sáng làn da trắng như tuyết của cô, khi mấy sợi tóc rơi xuống gương mặt say mê của cô, khi cô mở mắt lơ đễnh nhìn về phía anh dưới sân khấu.
Anh thậm chí có một loại cảm giác bị đánh trúng.
Cứ thế sững sờ nhìn cô.
Bốn mắt nhìn nhau, anh rõ ràng cảm nhận được sự xao động ngứa ngáy từ đáy lòng lan tràn đến mặt. Làm cho má anh nóng lên, tai anh đỏ lên.
Anh mơ hồ xấu hổ, mơ hồ xốn xang. Nhưng không rõ vì sao lại xấu hổ, vì sao lại xốn xang.
Cảm xúc của con người luôn là như vậy, có đôi khi chẳng kể đến chút lý lẽ nào.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...