Mượn Danh Nghĩa Hôn Nhân

Lúc Tưởng Thừa Vũ và Tưởng Thừa Trạch chạy tới quán bar, Lâm Gia Thanh đã uống hơi say, đang ở trên sân khấu thi nhảy với người khác.

Áo khoác không biết đã bị cô cởi ra vứt đi đâu, trên người cô chỉ còn lại một chiếc váy, để lộ cánh tay và bắp đùi trắng như tuyết, tóc dài tung xõa, đang đứng trên sân khấu nhún nhảy theo điệu nhạc.

Cơ thể múa ba lê quanh năm mềm mại và dẻo dai.

Quấn quanh, uốn lượn, lắc mông, xoay vòng… Trong vũ điệu nóng bỏng, quần áo trên người dường như hòa quyện với cô, dán sát vào thân thể linh hoạt của cô, không ngừng vung vẫy thành những gợn sóng mềm mại.

Nó giống như những dòng chuyển động của nước biển khi dạt vào bờ cát.

Chị gái dancer bên cạnh cũng ngừng lại, bái phục nhìn Lâm Gia Thanh.

Dưới sân khấu khán giả liên tục hò hét, đặc biệt là mấy khán giả nam, không ngừng huýt sáo kiểu tục tĩu.

Những vòng tròn ánh sáng đầy màu sắc liên tục chiếu xuống sân khấu, sự va chạm của khói thuốc, rượu bia và âm nhạc đồi trụy tạo nên một cơn say ngông cuồng hỗn loạn.

Tưởng Thừa Trạch khó có thể tin nổi mọi thứ trước mắt, một hồi lâu sau, anh ấy lịch sự nghiêng đầu, nhìn sang chỗ khác.

Tưởng Thừa Vũ đã sớm bước về phía trước, nhảy lên sân khấu, ôm eo Lâm Gia Thanh, dùng một động tác thô bạo kéo thân thể cô về phía mình.

Sau đó cởi áo khoác quấn quanh người cô, giống như bắt con tin xốc cô lên vai, khiêng xuống sân khấu.

Khi chân chạm đất lần nữa, ý thức của Lâm Gia Thanh bắt đầu quay lại.

Cảm quan của cô vẫn hỗn loạn, trong đầu lại vang lên hồi chuông cảnh báo, kinh ngạc nhìn chằm chằm Tưởng Thừa Vũ trước mắt: “Sao anh lại tới đây?”

“Sao anh lại tới đây? Nếu anh không tới thì làm sao xem được màn biểu diễn đặc sắc như thế.” Tưởng Thừa Vũ đáp.

Trên mặt anh rõ ràng tràn đầy tức giận, khiến cô không khỏi e sợ, nhưng nghĩ đến mọi chuyện đều là do hai anh em nhà họ gây nên, cô lại phồng má trả lời một câu: “Đúng vậy, đặc sắc thế đấy, anh có muốn tặng hai lễ hội hóa trang* không?”

(*lễ hội hóa trang: là một trong những món quà tặng trên Douyin, món quà này có giá trị khá lớn.)


“…” Tưởng Thừa Vũ giận đến mức muốn trói cô lại tét vào mông.

Nhưng Lâm Gia Thanh rõ ràng đã uống say, hai má ửng đỏ, vừa mở miệng đã phả ra đầy mùi rượu.

Anh chỉ có thể ghi sổ trước, hỏi: “Chị dâu đâu?”

Đúng rồi? Dư Mẫn đâu?

Lúc này Lâm Gia Thanh mới tỉnh táo lại đôi chút, nhìn xung quanh ——

“Vừa rồi cô ấy còn ở dưới sân khấu mà.” Còn cổ vũ cho cô nữa.

Cô nghi hoặc nói thầm.

Tưởng Thừa Vũ và Tưởng Thừa Trạch nhìn nhau, sau đó chia nhau tìm kiếm.

Sàn nhảy đông đúc, tiếng nhạc xập xình. Cách xa tâm điểm của ánh đèn, ở trong góc tối mọi người chen chúc như cá mòi, khó phân biệt mặt mũi.

Cũng không biết đẩy ra bao nhiêu người, nói bao nhiêu câu xin lỗi.

Tưởng Thừa Trạch mới tìm được Dư Mẫn ở một góc.

Cô ấy đau đầu xoa huyệt thái dương, vừa đứng dậy đã lảo đảo, hình như say không nhẹ.

Nhưng khi nhìn thấy anh ấy vẫn dừng bước.

Là Tưởng Thừa Trạch sao?

Dư Mẫn nhìn người trước mắt, nhịn không được dụi dụi mắt.

Người này trông giống Tưởng Thừa Trạch ở một số khía cạnh —— cùng chiều cao, cùng tỷ lệ cơ thể, cánh môi và mũi cũng giống nhau…


Nhưng chồng của cô ấy sẽ không sốt sắng như thế, cũng sẽ không nhìn cô ấy giống như người trước mắt.

Giống như nhìn một vật phẩm trân quý, muốn tới gần lại không dám đụng vào, chỉ lặng lẽ nhìn như thế.

Có lẽ đã say thật rồi, Dư Mẫn nghĩ.

Lắc đầu định đẩy người trước mặt ra.

“Em say rồi.” Người nọ nói, vươn tay về phía cô ấy.

Cô ấy không kịp tránh, va chạm vào cánh tay người trước mắt, rất ấm áp.

Ngay cả khi cô ấy ngẩng đầu lên, khuôn mặt anh ấy cũng trở nên dịu dàng.

Hàng lông mi dày rậm làm nổi bật đôi đồng tử màu nâu của anh ấy, viết vào đôi mắt ấy sự quan tâm không tài nào giấu giếm, không hề có kiểu lạnh lùng mà cô ấy đã quen nhìn.

Ấm áp như bao giấc mơ và tưởng tượng trước đây.

Cô ấy nghĩ mình say thật rồi, say không nhẹ, cứ thế để mặc người trước mắt đỡ lấy mình.

Bên cạnh có rất nhiều đàn ông nhìn sang đây, háo hức theo dõi sự tương tác của bọn họ —— có người hâm mộ, cũng có người kinh ngạc.

Dù sao tối nay cũng có nhiều người trong số họ muốn mời cô ấy một ly rượu và bắt chuyện. Thế mà người đàn ông trước mắt cô ấy lại dễ dàng làm được như trở bàn tay.

“Sớm biết bắt chuyện dễ như thế tôi đã đi rồi.”

“Đúng vậy, vừa rồi nhìn dáng vẻ của cô ta, tôi còn tưởng cô ta là người khó gần, ai ngờ lại tùy tiện như vậy.”

“Phụ nữ đến quán bar mua say có thể bảo thủ bao nhiêu chứ, nhìn thì thanh cao thế thôi, lên tới giường rồi…Mấy cậu cũng hiểu mà.”




Bọn họ tưởng tượng rồi thảo luận một cách dơ bẩn.

Tưởng Thừa Trạch xoay người, ánh mắt lạnh lùng đảo qua, sau lưng lập tức im bặt.

Nhưng ý nghĩ xằng bậy của đám đàn ông vừa bị dập tắt, cánh phụ nữ bên cạnh lại bị rung động trước ánh mắt này.

Chẳng mấy chốc, một người phụ nữ mặc một chiếc váy đen bó sát, mái tóc dài gợn sóng và đôi môi đỏ mọng, từ bên cạnh bước ra, bóng dáng thướt tha đi về phía hai người.

Ánh mắt cô ta nhìn chằm chằm Tưởng Thừa Trạch.

Sau đó lập tức đụng vào Dư Mẫn, làm đổ cái ly trong tay.

Mắt thấy rượu sắp đổ lên quần áo Dư Mẫn.

Tưởng Thừa Trạch lại kéo người vào trong ngực trước, đồng thời nghiêng người vươn tay chặn rượu đang đổ ra.

“Ơ, xin lỗi nhé!” Người phụ nữ giả vờ xin lỗi.

“Lần sau đi đường nhớ dùng mắt.” Tưởng Thừa Trạch lạnh lùng mở miệng, đầy vẻ không kiên nhẫn.

“…” Người phụ nữ không ngờ tới phản ứng này của đối phương, giậm chân thở phì phò xoay người rời đi.

“Anh ngay cả cách nói chuyện cũng rất giống anh ta.” Dư Mẫn nhìn bóng lưng cô gái rời đi, thì thào lên tiếng.

“Ai?” Tưởng Thừa Trạch hỏi.

Dư Mẫn lắc đầu, không nói nữa, lấy khăn giấy ra lau cho Tưởng Thừa Trạch.

Vừa rồi vì né ly rượu kia nên Tưởng Thừa Trạch đã ôm cô ấy vào lòng, bây giờ họ vẫn còn dính vào nhau.

Cánh tay Dư Mẫn áp vào ngực anh ấy, thân dưới cách lớp quần áo như có như không dán lên hông Tưởng Thừa Trạch. Khoảng cách cực gần khiến cô ấy có thể ngửi được mùi nước hoa trên người Tưởng Thừa Trạch, cũng cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của anh ấy —— giống như cảnh trong mơ rồi lại chân thật như thế.

Dư Mẫn không lui ra, cứ như vậy dựa vào người anh ấy, duy trì một khoảng cách thân mật đến khó tin đối với người ngoài, giúp anh ấy lau chùi vết rượu trên chiếc áo khoác.

Ánh mắt Tưởng Thừa Trạch dừng trên người cô ấy.


Cuối cùng khi đã lau sạch sẽ, cô ấy ngẩng đầu, vừa hay đối diện với tầm mắt của Tưởng Thừa Trạch.

Cho dù dưới ánh đèn hỗn loạn của quán bar, ánh mắt của Tưởng Thừa Trạch vẫn có vẻ chuyên chú mà nóng bỏng —— giống như muốn đâm thủng, cắn nuốt, giải cấu trúc, lại lần nữa lắp ráp cô ấy.

Dư Mẫn nhớ lại tất cả những chuyện trong cuộc hôn nhân gần hai năm qua, ánh mắt giống như đom đóm mệt mỏi, giãy dụa phát ra ánh sáng ảm đạm, sau đó ngẩng đầu hôn anh ấy.

Âm nhạc thấm vào màng nhĩ.

Thân thể cô ấy giống như hòa tan, hai tay ôm lấy cổ Tưởng Thừa Trạch, dùng sức hôn anh ấy.

Khi cô ấy hôn “ảo ảnh” trước mắt, nước mắt lại không thể kìm nén chảy xuống gò má cô ấy.

Đắng chát lại nóng bỏng.

Theo cánh môi giao nhau trượt vào trong miệng Tưởng Thừa Trạch, cùng với vị rượu còn sót lại trên đầu lưỡi cô ấy kích thích vị giác, suy nghĩ, và cả trái tim của Tưởng Thừa Trạch.

Để cho anh ấy nếm được bi thương và tuyệt vọng của cô. Giống như cô ấy chỉ là một tòa thành miễn cưỡng chống đỡ nguy hiểm, vừa chạm vào sẽ sụp đổ tan tành.

Trong nháy mắt, Tưởng Thừa Trạch ôm chặt cô ấy, giống như muốn nghiền nát cô ấy vào trong cơ thể mình, cúi đầu nâng má cô ấy dùng sức hôn lại.

Như muốn hút đi tất cả cảm xúc của cô ấy, để cho đầu lưỡi trượt vào khoang miệng của cô ấy, không ngừng day mút, liếm láp.

Môi anh ấy hơi lạnh, đầu lưỡi lại nóng.

Cứ thế mất khống chế trượt vào miệng cô ấy, không ngừng khuấy đảo, xoay tròn.

Các giác quan của Dư Mẫn nhanh chóng bị nuốt chửng bởi môi lưỡi của anh ấy, bởi hơi thở của anh ấy, bởi sự đụng chạm của anh ấy qua lớp vải —— cảm giác như chiếc váy trên người không hề tồn tại, như thể bàn tay của Tưởng Thừa Trạch trực tiếp kết nối với làn da của cô ấy và đốt cháy nó.

Cùng với thế giới của cô ấy, với những lo lắng và nỗi đau của cô ấy, tất cả cùng nhau đốt cháy không còn sót lại chút gì.

Sau đó, ánh sáng của quán bar thay đổi đáng kể, một chùm sáng màu trắng nhạt mạnh mẽ chiếu vào tất cả các vũ công, âm nhạc bắt đầu thay đổi.

Dư Mẫn bị ánh sáng đột ngột này đâm vào mắt.

Sau khi thấy rõ người trước mắt, cả người cô ấy bỗng chốc cứng đờ, mở to hai mắt giống như ngây dại, hồi lâu sau mới đè nén được chất vấn đang sôi sục trong cổ họng, giơ tay “bốp” một tiếng tát người trước mắt một bạt tai.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui