“ Sau này anh không như vậy nữa.” ngàn vạn lời nói cuối cùng hóa thành một câu. Nhưng Hổ Tình bây giờ không muốn ở lại.
“Kỳ Thiệu Xuyên, anh yêu tôi không?” Hổ Tình tự dưng nhìn thẳng vào mắt Kỳ Thiệu Xuyên, nói gằn từng tiếng.
Đối mặt với ánh nhìn thuần khiết của Hổ Tình, trong lúc này, Kỳ Thiệu Xuyên không biết nên trả lời thế nào, người mà anh yêu chính là cô gái ở bên cạnh chăm sóc anh suốt hai năm lúc anh bị mắc bệnh tự kỷ, cô gái đó chính là Hổ Tình.
Hai năm nay, người kết hôn với anh là Hổ Tình, người chờ đợi anh hồi tâm chuyển ý cũng là Hổ Tình, cuối cùng anh lại đối xử tồi tệ với cô như vậy.
Đôi mắt Kỳ Thiệu Xuyên quét qua một tia đau khổ, chân mày nhíu lại, sự trầm mặc thế này, khiến con tim Hổ Tình như đi vào mùa đông giá băng, lạnh buốt vô cùng.
“ Kỳ Thiệu Xuyên, anh biết tôi từng yêu anh thế nào không?” Hổ Tình đột nhiên mở miệng, tựa như đang kể chuyện cho Kỳ Thiệu Xuyên nghe, cũng giống như đang kể cho mình cô nghe.
“ Tôi vốn cho rằng, tôi có thể kiên trì cuộc hôn nhân này, sẽ có một ngày anh sẽ phát hiện được những điều tốt đẹp ở con người tôi.” Khóe môi Hổ Tình thoáng qua một chút khổ sở.
“Nhưng, tôi phát hiện tôi sai rồi, sai một cách lệch lạc, anh không bao giờ tin tôi, không hề cho tôi cơ hội đi vào lòng anh, thậm chí, anh chỉ tin vào những lời bên ngoài của An Nhiễm, xét tội tôi, tổn thương tôi, tổn thương người nhà của tôi.” Sâu trong đáy mắt của Hổ Tình chớp qua một tia căm hận khi cô nói ra những lời này, nhưng lập tức biến mất, nhanh đến mức Kỳ Thiệu Xuyên muốn tóm lấy cũng không có cách nào tìm lại nữa.
Trái tim Kỳ Thiệu Xuyên nhói đau, những lời của Hổ Tình, đối với anh ta bây giờ, không khác gì những mũi dao nhọn đâm thẳng vào tim.
“ Kỳ Thiệu Xuyên, chính anh từng tí một từng tí một làm cho tình yêu của tôi dành cho anh trở thành căm hận…” Hổ Tình chưa nói hết, Kỳ Thiệu Xuyên đã cắt ngang, “ Đủ rồi, anh đồng ý ly hôn.”
Kỳ Thiệu Xuyên mệt mỏi ủ rũ, cuối cùng cũng ký tên vào. “ Chuyện của bố em anh sẽ tìm người cứu ông ra ngoài, em yên tâm.”
Hổ Tình nhìn chằm chằm vào tờ giấy ly hôn, trên đó đã có tên của hai người, cuối cùng cô cũng đã đạt được ước muốn, tự do rồi, không phải chịu giày vò nữa, thậm chí bố cô cũng có thể thoát nạn rồi, nhưng, tại sao, tại sao cô thấy đau lòng khổ sở như vậy?
Hổ Tình ôm ngực, như bị tắt thở, một lúc lâu, cô mới bình phục.
“ Kỳ Thiệu xuyên, anh đúng là một đồ ngốc thật sự.” tiếng hét này như đã dùng hết sức lực của Hổ Tình
Đôi mắt Kỳ Thiệu Xuyên hằn lên một chút nghi hoặc, anh ta không hiểu, tại sao Hổ Tình lại nói như vậy. Hổ Tình bước chân đến cửa, bỗng nhiên quay người lại, “ Đúng rồi, An Nhiễm lần trước không hề có bầu, cô ta lừa anh, Kỳ Thiệu Xuyên, anh bị lừa đến mức không hề biết một chút gì.” Hổ Tình cười.
Lạnh giọng nói xong câu này, mặc kệ vẻ mặt kinh ngạc của Kỳ Thiệu Xuyên, thản nhiên ra khỏi phòng tổng tài.
Một mình Kỳ Thiệu Xuyên sửng sốt ngồi trên ghế, hóa ra, anh mới là người bị lừa triệt để, hai năm nay, anh như một đồ chơi bị An Nhiễm nắm trong bàn tay.
Ngón tay siết chặt, ánh mắt Kỳ Thiệu Xuyên lạnh băng, An Nhiễm, cô đúng là một người đàn bà độc ác tồi tệ, tôi chắc chắn không tha cho cô đâu, chắc chắn!!!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...