Diễm gọi điện thoại cho Quân mầy lần đều không được, tuyệt vọng, Diễm tìm đến nhà Trường, đúng như dự đoán của Diễm, Trường không hề về nhà.
Không biết bây giờ Trường đang ở đâu, Diễm chỉ còn biết phóng xe máy đi lung tung, Diễm hy vọng có thể tìm thấy Trường ở đâu đó.
Hồng ngủ đến trưa mới dậy, do uống quá nhiều rượu nên đầu Hồng đau nhức, khó khăn lắm Hồng mới mở được mắt.
Giật mình tỉnh dậy, thấy mình đang ở trong một căn phòng lạ, Hồng hốt hoảng nhìn bộ quần áo đang mặc trên người, thấy tất cả còn nguyên vẹn, Hồng thở phào nhẹ nhõm. Sau chuyện xẩy ra tại nhà Trường, Hồng luôn gặp ác mộng, luôn cảm thấy sợ hãi.
Cố nhớ lại tối hôm qua xẩy ra chuyện gì, Hồng nhớ, Hồng đến một quán bar uống rượu, sau đó gặp Quân cả hai uống rất nhiều rượu, nửa tỉnh nửa mê Hồng được Quân dìu đi, Hồng đoán người mang Hồng vào đây là Quân.
Lấy túi xách, Hồng bước xuống quầy tiếp tân.
_Em làm ơn cho chị hỏi, tối hôm qua ai đưa chị vào đây…??
Cô nhân viên mỉm cười đáp.
_Tối hôm qua chị được một người đàn ông dìu vào đây, sau khi thuê một phòng ở lầu hai, anh ta đưa chị lên lầu, một lúc sau anh ta xuống trả tiền phòng rồi đi luôn…!!
_Cám ơn em…!!
_Không có gì…!!
Đưa trả chìa khóa phòng, Hồng ra về, còn chưa biết nên đi tắc xi hay đi xe ôm. Hồng giật mình nghe ai đó đang gọi tên mình.
_Chị Hồng…!!
Đã sẵn lòng ác cảm và căm ghét đối với Diễm nên Hồng lờ đi, mọi bi kịch của cuộc đời Hồng cũng đều do Diễm mà ra, nếu không phải vì sự xuất hiện của Hồng thì có lẽ Trường và Hồng đã nên đôi, nếu không phải vì Diễm, chuyện đau lòng đó đã không xẩy ra.
Trái ngược với thái độ lạnh lùng của Hồng, Diễm mỉm cười chào Hồng vì thực lòng Diễm rất quý Hồng.
_Chào chị, chị có công việc ở đây à…??
Hồng vẫn không nói gì, Diễm cau mày hỏi.
_Chị bị làm sao thế, sao em hỏi chị, chị lại không nói gì, em có làm gì có lỗi với chị đâu…!!
Hồng hét.
_Cô có biết vì cô mà tôi không bao giờ còn muốn gặp mặt anh Trường nữa không, nếu không có cô tôi và anh ấy đã có thể yêu nhau, vì cô mà bây giờ tôi sẽ phải sống trong đau khổ suốt cả cuộc đời. Vì cô mà tôi không bao giờ được nếm mùi vị của tình yêu, của hạnh phúc nữa. Chắc là bây giờ cô sung sướng lắm vì tôi đã chính thức rút lui, cô có thể yên tâm ở bên anh Trường được rồi…!!
Diễm trợn tròn mắt, nhìn khuôn mặt bơ phờ, hốc hác, quầng mắt thâm quầng của Hồng. Diễm đau xót nói.
_Chị nhầm rồi giữa em và anh ấy không có gì đâu, ngày trước em bị mất trí nhớ nên em mới hiểu lầm anh ấy là chồng của em nhưng sau khi em nhớ lại được, em đã không còn nghĩ như trước đây nữa, em thú nhận là em có thích anh ấy nhưng tình cảm của em dành cho anh ấy không phải là tình yêu mà chỉ là tình anh em thôi…!!
Bịt chặt hai tai lại, Hồng căm phẫn nói.
_Bây giờ cô nói những điều này với tôi thì có ích gì, trong lòng anh ấy chỉ có một mình cô. Tôi vẫn mãi chỉ là một người con gái đứng sau cùng trong trái tim của anh ấy thôi…!!
Nắm lấy tay Hồng, Diễm nói.
_Chị nói sai rồi, em tin là anh ấy sẽ hiểu được tấm lòng của chị. Bây giờ chị cùng em đi tìm anh ấy …!!
Hất tay Diễm ra, Hồng nhếch mép lạnh lùng.
_Tại sao tôi phải cùng cô đi tìm anh ta, đó là chuyện của hai người, từ nay về sau anh ta sống hay chết cũng không liên quan gì đến tôi…!!
_Chị nói đúng anh ấy sắp chết rồi. Bác sĩ nói anh ấy bị suy thận giai đoạn cuối, nếu không kịp thời thay thận anh ấy có thể chết bất cứ lúc nào. Em không hiểu chị và anh ấy xẩy ra chuyện gì nhưng mà chị có thể giúp em đi tìm anh ấy được không, em muốn nhờ chị liên hệ với gia đình anh ấy, chỉ có người trong gia đình mới có thể cho anh ấy một quả thận…!!
Mặt Hồng trắng bệch, chỉ trải qua có hai ngày mà Hồng trông như già thêm mấy tuổi, đầu tóc bù xù, làn da tái xám, đôi mắt lờ đờ vì thiếu ngủ và mệt mỏi. Tin Trường bị suy thân giai đoạn cuối chẳng khác gì một nhát dao đâm thẳng vào trái tim Hồng.
Tuy là mạnh miệng nói mặc kệ sự sống chết của Trường nhưng khi Trường gặp chuyện bao giờ Hồng cũng là người lo lắng đầu tiên. Hồng đã quen có hình bóng của Trường trong trái tim từ lâu, có thể nói Hồng đã quá yêu Trường, nếu không lấy được Trường, Hồng không thể yêu cũng không thể lấy ai được nữa.
Hồng ngồi thụp xuống đất, nước mắt bắt đầu tuôn trào, Diễm cũng đang khóc, bây giờ họ hận thù nhau cũng vô ích vì nếu như Trường chết, tất cả những điều này còn ý nghĩa gì nữa.
Quẹt nước mắt, Hồng đau khổ hỏi.
_Em biết chuyện này lâu chưa…??
Diễm sụt sịt nói.
_Em mới biết sáng nay…!!
Do hiểu hoàn cảnh côi cút của Trường nên Hồng đau khổ cùng cực, Hồng khóc nức nở, đỡ Hồng đứng dậy, Diễm gắng gượng hỏi.
_Chị biết bố mẹ anh Trường ở đâu không, chúng ta cần liên lạc với họ gấp…??
Hồng lắc đầu đáp.
_Anh ấy là trẻ mồ côi, bố mẹ anh ấy mất lâu rồi, bố mẹ nuôi của anh ấy hiện giờ đang ở Úc…!!
Diễm cảm thấy đau thắt lồng ngực, vậy là hy vọng vào người thân của Trường đã hết. Diễm an ủi Hồng.
_Chị đừng lo em sẽ cho anh ấy quả thận của em chỉ cần anh ấy chịu đi xét nghiệm máu và đồng ý phẫu thuật là được…!!
Người muốn cho Trường quả thận của mình không chỉ có duy nhất một mình Diễm nhưng Hồng không thể vì Hồng và Trường không có cùng nhóm máu, Hồng nhóm máu B, trong khi Trường có nhóm máu Rh. Giọng Hồng đầy đắng cay.
_Hai người đúng là rất tình cảm, sống chết cũng có nhau…!!
Biết là Hồng đang ghen nên Diễm không chấp. Diễm cũng từng trải quan cảm giác ghen tuông nên Diễm có thể hiểu được.
_Chị có biết anh ấy thuộc nhóm máu gì không…??
_Rh…!!
Diễm giật mình, nhóm máu Rh là một nhóm máu hiếm, rất ít người có nhóm máu này. Nhưng thật may mắn Diễm lại cùng nhóm máu với Trường.
Nắm chặt lấy tay Hồng, Diễm reo lên.
_Vậy là em có thể cho anh ấy quả thận của em rồi….!!
Diễm giục Hồng.
_Chị em mình cùng nhau đi tìm anh ấy thôi…!!
Nhìn khuôn mặt vui tươi hớn hở vì có thể cứu sống được Trường của Diễm, dù còn hận Diễm, còn ghen tuông, nhưng Hồng cũng mừng vì ít ra Trường có thể được cứu sống. Trường sống vẫn tốt hơn là Trường chết, dù có hận Trường nhiều như thế nào thì Hồng cũng không bao giờ muốn Trường chết.
Lôi Hồng lại gần xe, đội mũ lên đầu Hồng, nổ máy, hai chị em bắt đầu đi tìm Trường, tuy Hồng không ưa Diễm, Hồng luôn coi Diễm là cái gai, là vật cản trở tình yêu Hồng dành cho Trường, nhưng cùng Diễm đi tìm Trường cả ngày lại cho Hồng cảm giác hoàn toàn khác.
Diễm là một cô gái tốt bụng, ngây thơ và trẻ con. Diễm không thích tranh giành tình yêu của người khác, lại càng không muốn làm tổn thương ai, nếu Hồng có thể hiểu được Diễm, Hồng sẽ có cái nhìn khác về con người Diễm.
Do quá bận rộn và lo lắng cho Trường nên cả ngày hôm nay Diễm không đến công ty, trong khi đó ông Hùng và ông Đăng tha hồ tung hoành, họ là kẻ đứng trong bóng tối, tấm lưới họ giăng ra quá dày nên bố con Diễm không thể thoát được.
Cổ phiếu của công ty bắt đầu bị tụt giá, mọi người đổ xô đi rút lại tiền vốn đã đầu tư vào công ty, dự án mới có nguy cơ bị mất, những người còn tâm huyết với công ty cố gắng duy trì hoạt động của công ty nhưng trước tình hình tài chính hiện nay có thể ví họ như đang lái một con thuyền giữa gió bão, chiếc thuyền có thể bị lật bất cứ lúc nào.
Nhân viên la ó đòi tiền lương, Diễm phải đối đầu với một cuộc chiến không cân sức, bây giờ dù Diễm có muốn trốn tránh cũng tránh không được, Diễm bắt buộc phải nhìn vào sự thật là nhà Diễm đang có nguy cơ bị nghiêm phong, tài sản sắp bị mất, bố Diễm có thể sẽ không qua khỏi, Diễm phải một mình chống chọi với cuộc đời đầy chông gai, khổ đau, lọc lừa và dối trá này.
Trong số những cổ đông trong công ty, những người có cổ phần lớn, có chức vụ cao tất nhiên họ biết ông Hải đang nằm viện, còn những cổ đông có cổ phiếu nhỏ họ không thể biết việc này. Sau khi biết ông Hải đang bị hôn mê, ông có thể chết bất cứ lúc nào, nhân viên trong công ty bắt đâu lo lắng hoang mang cho tương lai của họ.
Chức chủ tịch công ty đang bị bỏ trống, ai cũng muốn ngồi lên chiếc ghế đó sau khi ông Hải qua đời, cuộc chiến trành giành chức vụ bắt đầu, đây cũng là cơ hội tốt cho ông Đăng ra tay, ông Hùng luôn muốn ngồi lên chiếc ghế chủ tịch của công ty, đúng là không có ai có thể thay ông ta vì hiện giờ ông ta đang là phó chủ tịch, nếu ông Hải mất, hoặc bị hôn mê trong một thời gian dài, ông ta sẽ lên nắm quyền dù các cổ đông có muốn hay không.
Ngày nào Diễm cũng cầu nguyện cho ông Hải mau tỉnh lại nhưng ông vẫn nằm im như chết, nếu Diễm biết được rằng, thật ra ông Hải có thể tỉnh lại từ lâu rồi nhưng những liều thuốc an thần ngày nào cũng được tiêm vào người ông làm ông ngủ miên man từ ngày này qua ngày khác, ông Hải bây giờ không khác gì một con cá đang nằm trên thớt, chỉ cần ông Đăng muốn, ông Hải có thể chết bất cứ lúc nào.
Nếu Diễm biết được điều đó thì có lẽ Diễm đã không thể bình tĩnh tin tưởng vào cuộc đời như bây giờ, ông Đăng không muốn ông Hải tỉnh lại vào lúc này, ông ta còn chưa đạt được mục đích của mình nên ông ta không thể để ông Hải là vật cản đường đi của mình.
Ngày qua ngày những liều thuốc an thần đó không giết chết ông Hải nhưng dần dần chúng làm não ông Hải bị tê liệt, ông mất đi ý thức dần dần, nên dù ông Hải có tỉnh lại ông Hải cũng trở thành một người ngây dại như một kẻ mất trí.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...