Chiều hôm sau, Trường tỉnh lại, Trường hỏi cô y tá.
_Cô gái đi cùng tôi thế nào rồi....??
Cô y tá lắc đầu.
_Tôi cũng không biết nữa, lúc nữa em hỏi bác sĩ thử xem....!!
_Vâng...!!
Trường lo lắng, thấy cơ thể bị quấn đầu băng, Trường nhớ đến cú đập vào đầu Diễm của một tên trong đồng bọn, Trường sợ hãi, Trường cố gắng ngồi dậy.
Cô ý tá vội nói.
_Em còn yếu, để lúc nữa rồi hãy đi....!!
Trường lắc đầu.
_Không được, em cần đi gặp cô ấy, nhỡ đâu cô ấy không qua khỏi thì sao....??
Trường bất chấp cô ý ta ngăn lại, Trường vẫn cố đi, bác sĩ bước vào phòng, ông nhíu mày hỏi.
_Cậu làm gì thế....??
Trường vội nói.
_Bác sĩ làm ơn cho cháu biết, cô gái đi cùng cháu sao rồi....!!
_Cô ấy đã tỉnh rồi...!!
Trường thở phào.
_May quá...!! Cô ấy không sao chứ ạ.....??
Ông bác sĩ có vẻ đăm chiêu, Trường lo lắng.
_Có gì sao bác sĩ không nói nhanh lên....!!
_Cô ấy tỉnh lại nhưng bây giờ cô ấy không nhớ gì cả....!!
Trường thảng thốt.
_Sao cô ấy lại bị mất trí nhớ, có phải là do cú đập của bọn chúng....??
_Bác e rằng đúng như thế, bây giờ ngay cả cô ấy là ai,cô ấy cũng không nhớ, bác hỏi tên, quê quán, ngày sinh, cô ấy cũng không biết gì cả....!!
_Cháu là người duy nhất ở đây biết cô ấy là ai, cháu nên đến gặp cô ấy....!!
_Vâng....!!
Trường theo ông bác sĩ đến phòng bệnh của Diễm, Diễm ôm chặt cái gối, đôi mắt sợ hãi nhìn mọi người, đôi mắt của Diễm vô hồn, chứng tỏ Diễm không còn nhớ được gì nữa.
Trường đau xót hỏi Diễm.
_Cô còn nhớ tôi là ai không...??
Diễm sợ hãi, ngồi lui lại gần sát vào đầu giường bệnh, Diễm nhìn Trường thật kĩ, Diễm lắc đầu.
Trường hối thúc.
_Ngay cả tôi mà cô cũng không nhớ hay sao....??
Diễm tiếp tục lắc đầu, nhưng khi nhìn thấy Trường, Diễm toét miệng cười, đối với Trường, Diễm không sợ một chút nào.
Ông bác sĩ tò mò hỏi Trường.
_Cậu là gì của bệnh nhân....??
Trường ngập ngừng.
_Cháu là....!!
Trường chưa nói hết câu, ông bác sĩ tiếp lời.
_Nếu cậu không phải là người nhà của bệnh nhân, chúng tôi không thể để cậu đưa cô ấy đi. Chúng tôi cần cậu cho chúng tôi biết quê quán, gia đình, nhà của cô ấy ở đâu, chúng tôi sẽ liên lạc với họ để họ đến đón cô ấy về....!!
Thằng bé nằm ở giường bệnh bên cạnh, nó ngây thơ nói.
_Chú ấy là chồng của chị....!!
Diễm ngây thơ hỏi.
_Chồng ư....??
Thằng bé cười nói.
_Chú ấy là chồng của chị, chị không nhớ gì sao....??
Diễm ôm đầu, một lúc sau Diễm ngẩng lên, Diễm bò sát lại gần Trường, Diễm nhìn Trường thật kĩ, Diễm hỏi.
_Anh có phải là chồng của tôi không....??
Hắn dở khóc dở cười, tự nhiên thằng nhóc kia lại ăn nói lung tung, tất cả mọi người đều nhìn hắn, họ đều muốn biết hắn có phải là chồng của Diễm không
Hắn thở dài bảo.
_Xin lỗi nhưng cháu chỉ là....!!
Diễm chồm lên, Diễm ôm lấy hắn.
_Anh đúng là chồng của em rồi, mình có thể về nhà được không anh, ở đây em sợ lắm.....!!!
Hắn kêu khổ, hắn cố gỡ Diễm ra, Diễm ôm hắn thật chặt, Diễm sợ hãi run rẩy, Diễm không muốn ở đây thêm một lúc nào nữa, Diễm sợ cảm giác trống rỗng trong lòng, sợ cảm giác cô độc không có ai quan tâm chăm sóc.
Diễm sợ tất cả điều đó vì Diễm không còn nhớ được gì nữa. Bác sĩ mỉm cười bảo hắn.
_Xem ra tình cảm của cô ấy dành cho cậu rất tốt, tất cả chúng tôi, ai cô ấy cũng sợ, cũng đề phòng khi lại gần cô ấy, thế mà cậu, cô ấy lại ôm chầm ngay lấy, chứng tỏ cô ấy vẫn còn cảm giác với cậu mặc dù bây giờ cô ấy không nhớ được gì cả....!!
Trường ôm chặt lấy Diễm, cảm nhận được sự sỡ hãi, hốt hoảng của Diễm, hắn vỗ nhẹ vào lưng Diễm. Hắn trấn an Diễm.
_Cô đừng sợ, tôi sẽ đưa cô về nhà....!!
Ông bác sĩ bảo hắn.
_Cậu đi làm thủ tục cho cô ấy đi....!!
_Vâng.....!!
Diễm bám hắn không rời, ở trong bệnh viện, Diễm chỉ theo có mình hắn, Diễm hay vui đùa cùng với mấy đứa trẻ cùng phòng, từ khi mất trí nhớ, Diễm trở nên ngoan ngoãn dễ thương.
Chuyện Diễm bị mất trí nhớ, sớm muộn gì bố Diễm cũng biết nên hai hôm sau, Trường giọi điện thông báo cho ông Hải.
Ông Hải bị ngất mấy lần, ông mới tới được nơi, ông nhìn đứa con gái ngồi ngây dại khi trông thấy ông, ông đau xót gọi tên Diễm.
_Con gái....!! con có nhận ra bố không....!!
Diễm mỉm cười, trong lòng Diễm một cảm giác thân thiết trào dâng, tuy là thấy không quen nhưng Diễm không sợ ông mà ngược lại Diễm cảm thấy quý mến ông.
Ông Hải nắm lấy tay Diễm, giọt nước mắt già nua rơi xuống, ông nói.
_Con....!! Ngay cả bố mà con cũng không nhận ra à....??
_Con nói gì đi chứ.....??
Diễm ngơ ngác hỏi.
_Bác là ai....??Tại sao bác lại khóc....??
_Có ai làm cho bác buồn à.....??
Ông Hải ôm lấy con gái, ông âu yếm bảo.
_Con về nhà với bố nhé.....??
Diễm lắc đầu.
_Không....!! Cháu phải về nhà chồng cháu....!!
Ông Hải kinh ngạc, ông vội đẩy Diễm ra, ông mở to mắt hỏi.
_Ai là chồng con......??
Trường khổ sở giải thích.
_Mong chú thông cảm, chỉ là hiểu nhầm thôi....!!!
Ông gật gù.
_Chú hiểu rồi, nó nhận nhầm cháu là chồng của nó chứ gì....??
_Vâng.....!!
Ông Hải chán nản.
_Chú thật không ngờ, chỉ xa nó có nửa tháng mà lại xảy ra chuyện này....!!
Ông Hải nắm lấy tay Trường, ông nói.
_Cảm ơn cháu nhiều lắm, nếu không có cháu, chắc là con gái chú chết rồi, nếu cháu muốn chú làm gì cho cháu thì cháu cứ nói với chú nhé....!!
Trường nhếch mép nghĩ.
_Nếu tôi muốn ông chết, liệu ông có làm được không....??
Tuy trong lòng hận ông Hải thấu xương nhưng ngoài mặt Trường vẫn nói.
_Bác đừng nói thế, nếu không có cô ấy đỡ cho cháu cú đập đó vào đầu thì có lẽ người bị mất trí nhớ là cháu không phải là cô ấy....!!
_Âu cũng là số phận của nó, bác không trách ai cả...!!
_Mấy tên định làm nhục con gái bác bây giờ đâu rồi.....??
_Dạ, đã bị bắt cả rồi ạ....!!
_Chú phải làm chúng tù mọc xương ở trong tù, chú phải bắt chúng trả giá gấp mười lần những gì mà chúng gây ra cho cháu và cho con bé Diễm....!!.
Ông ôn tồn nói tiếp.
_Cháu dọn về nhà chú sống nhé, cháu bị thương thế này ở một mình lấy ai chăm sóc cháu....??
Trường vội xua tay.
_Dạ, không cần đâu ạ, cháu có thể tự lo được cho bản thân....!!
Diễm bấu vào vạt áo Trường, Diễm hỏi.
_Bao giờ mình về nhà hả anh....??
Ông Hải trả lời thay Trường.
_Chúng ta sẽ về ngay hôm nay....!!
Ông Hải cho người về khách sạn lấy quần áo, hành lí của Trường và Diễm, buổi chiều hôm ấy cả bốn người có mặt ở sân bay.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...