Mướn Chồng

Bảo đang đi ngược hướng với Diễm. Nhận ra Diễm, Bảo cười.

_Trông cô khá là lạ, nếu không được nhìn thấy cô ngay lần đầu tiên cô mặc bộ đồ này, tôi không thể nhận ra cô…!!

Diễm gật đầu chào.

_Chào anh, mọi chuyện thế nào rồi…??

_Quân vẫn thế, không hề có dấu hiệu sẽ tỉnh lại trong nay mai. Mọi người đã về hết cả…!!

_Anh đã điều tra ra được ai là người gây ra tai nạn cho anh Quân chưa…??

_Anh đang điều tra, manh mối đã có chỉ cần bắt được hung thủ nữa là xong…!!

Diễm vui mừng.

_Em muốn mọi chuyện nhanh chóng sớm kết thúc, em không muốn ai vì em phải chịu thêm nhiều đau khổ và thiệt hại nữa…!!

_Em thật ngây thơ chuyện này không phải là lỗi của em, em chỉ là một người vô tội. Anh nghĩ Quân không muốn em phải dằn vặt bản thân vì những lỗi lầm không phải là do em gây ra…!!

_Giá mà anh ấy có thể tỉnh lại thì hay biết mấy…!!

_Em đừng lo lắng quá, anh tin là cậu ấy sẽ tỉnh lại. Quân không dễ chết như vậy đâu…!!

Diễm sợ hãi mỗi lần nghe mọi người nhắc đến từ “chết”. Diễm luôn bị thần chết ám ảnh, luôn bị bóng tối vây hãm. Đêm đêm Diễm ngồi ngắm nhìn Quân say ngủ, ngắm vầng trán rộng của Quân. Tay Diễm nắm chặt lấy tay Quân. Diễm muốn Quân truyền thêm sinh khí, tự tin cho mình, Diễm không thể đối chọi với cuộc sống mà không có Quân. 

Bảo chưa từng yêu, cũng chưa từng có ý nghĩ sẽ kết hôn nhưng khi gặp Diễm, Bảo bắt đầu bị Diễm thu hút, Bảo thích Diễm, lần đầu tiên trong đời Bảo mới thấy một cô gái dễ thương và xinh đẹp như Diễm. Bảo không muốn phản bội lại thằng bạn thân nhưng con tim không theo kịp lí trí, nó luôn làm những gì mà nó thích.

Bảo nguyền rủa bản thân khi lần đầu tiên gặp Diễm ở quán ăn, lần đầu tiên nhìn vào mắt Diễm, Bảo đã choáng váng, một kẻ chỉ yêu thích phá án, và trinh thám như Bảo cũng bị rung động vì một con nhóc thơ ngây. Tình cảm này Bảo sẽ dấu kín, Bảo không muốn Diễm phải khó xử. Bảo cũng không muốn tình bạn thân giữa Bảo và Quân bị tan vỡ. Bảo giải thích cho sự bất cẩn của con tim mình là do hai người là bạn thân nên dễ dàng rung động với cùng một cô gái, Bảo không biết điều đó có đúng không nhưng Bảo vẫn tin là thế. Đó là cách giải thích duy nhất mà Bảo cho là lòng mình sẽ nhẹ nhõm và thanh thản hơn.

Trao đổi với Diễm thêm vài câu, Bảo ra về. Bảo định mời Diễm đi uống nước, nhưng thấy khiến nhã quá nên lại thôi. Diễm đang lo lắng cho Quân, Diễm làm gì còn tâm trí đi uống nước, chuyện trò với một người bạn thân của chồng chưa cưới. Bảo chán nản rời đi với một tâm trạng hoang mang và rối bời.


Diễm trở về phòng bệnh của Quân. Diễm thấy căn phòng ngập tràn mùi thuốc khử trùng này mới thật sự là nơi an toàn cho Diễm, ở đây Diễm không cần phải lo lắng hay phải sợ hãi bất cứ điều gì nữa. Diễm không cần phải giật mình thức giấc vì sợ Quân xẩy ra chuyện. Diễm có thể ngắm nhìn Quân thỏa thích, có thể cầm lấy tay Quân, có thể thì thầm vào tai Quân, có thể chuyện trò, có thể kể truyện, hát cho Quân nghe, Diễm có thể làm mọi thứ cho Quân.

Đầu tiên bà Phương không tin tưởng cô y tá chăm sóc Quân vào ban đêm nhưng sau một tuần thấy mọi chuyện đều diễn ra một cách tốt đẹp, bà bắt đầu yên tâm dần dần. Tuy nhiên bà vẫn để mắt đến Diễm, có đôi lần bà cố tình đi sớm hơn thông thường để xem Diễm chăm sóc Quân như thế nào, những lần như thế con tim Diễm như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, Diễm đã làm quen dần với công việc của mình, quen dần cách đóng giả là một người khác trước mặt mọi người, Diễm thấy mình là một diễn viên có tài. Những bài học hóa trang cũ được Diễm đem ra áp dụng, Diễm từng mong cuộc đời mình được đánh đổi qua các vai diễn vì cuộc sống của Diễm bình yên và phẳng lặng quá, bây giờ Diễm lại ước mình được sống như ngày xưa.

Con người thật lạ, khi có được thứ này lại muốn có được thứ kia, lúc đã đánh mất rồi lại cuống cuồng đi tìm lại.

Sau một tuần Diễm đã làm quen với cuộc sống đêm khuya, làm quen được với đồng hồ sinh học trái ngược của mình. Đêm Diễm hầu như thức trắng để chăm sóc cho Quân, Diễm ngủ bù vào buổi sáng, buổi chiều Diễm giúp bà Hoa, Hồng dọn dẹp nhà cửa, nấu cơm, có khi Diễm cùng Hồng đến cửa hàng thời trang.

Diễm rất có ích cho công việc thiết kế thời trang của Hồng, vì Diễm là một người có tài hội họa, lại yêu cái đẹp, chăm chỉ đọc tạp trí thời trang nên có thể cho Hồng nhiều gợi ý hay. Công việc làm ăn kinh doanh của Hồng ngày càng phát triển, Trường có nhiều dự án ở bên Úc gửi sang, họ muốn Trường nhanh chóng quay về Úc. Do còn nhiều công việc dang dở ở đây nên Trường không thể đi. 

Công ty đã hoàn toàn thuộc về Quân. Trường choáng váng không hiểu bằng cách nào chỉ trong một thời gian ngắn, căn biệt thự và công ty của gia đình đều được Quân mua hết. Trường càng ngày càng tò mò về thân thế thực sự của Quân. Trường muốn biết Quân là ai, có lúc Quân hiện thân là một thiên thần, có lúc Quân lại hiện thân là một ác quỷ.

Trường nghi ngờ Quân tiếp cận anh em Trường là có mục đích, nhưng ơn cứu mạng của Quân, Trường không thể phủ nhận và không thể chỗi cãi được. Dù nói thế nào một người có thể sẵn sàng lao vào lửa để cứu sống Trường, nhảy xuống sông để cứu Diễm, cho Trường một quả thận không phải là một người xấu, không phải là một kẻ tham tiền. Nếu Quân thực sự là một người xấu, Quân sẽ không mạo hiểm mạng sống của mình như thế.

Đối với Quân, Trường hoàn toàn không đánh giá được con người thật của Quân. Trường chỉ biết ngồi im quan sát. Dù Trường có muốn hay không, Quân cũng đã trở thành em rể của Trường. Trường không thể không thừa nhận tình cảm Quân dành cho Diễm là hoàn toàn chân thật, không hề có một chút nào là giả dối.

Trường không còn muốn quan tâm đến lý do vì sao Quân lại tìm cách lấy bằng được căn biệt thự và công ty của gia đình nữa. Trường tự an ủi là nếu Quân không mua, sớm muộn nó cũng thuộc về người khác, chi bằng mọi thứ thuộc về em rể của Trường vẫn hơn vì sớm hay muộn sau khi Quân và Diễm kết hôn mọi thứ lại trở về nguyên vị trí cũ. Trường đã hoàn toàn ngạt bỏ những suy nghĩ không hay đó ra khỏi đầu, Trường chỉ còn quan tâm làm sao bắt được ông Đăng, làm sao khiến ông ta phải trả giá cho những gì mà ông ta gây ra.

Ban đêm khi chăm sóc Quân, Diễm thấy có nhiều lúc nhịp tim và huyết áp của Quân đột nhiên tăng lên, những lúc như thế Diễm hốt hoảng vội chạy đi gọi bác sĩ. Một người không có nhiều kinh nghiệm như Diễm thật khó để chăm sóc Quân một cách hoàn hảo như một y tá thực thụ.

Diễm không chịu thua, Diễm mua nhiều sách về nhà đọc thêm để tham khảo. Diễm còn mang đến bệnh viện, vừa đọc sách vừa chăm sóc Quân, Diễm thấy thời gian trôi qua rất nhanh, sau nửa tháng, Diễm đã hoàn toàn là một cô ý tá thực thụ.

Theo lời gợi ý của Diễm, Trường đã gọi người đến sửa sang lại ngôi mộ của mẹ mình. Cuối cùng sau mười bốn năm, bà Lan cũng có được một mộ phần tử tế, Trường tin là ở trên Trời, bà Lan có thể mỉm cười hài lòng với những gì mà Trường đang làm, Trường đang sống thật với con người mình, đang làm chuyện đúng đắn. Trường sẽ bảo vệ người thân, bảo vệ gia đình của mình, Trường không cho phép ông Đăng phá hủy nó thêm một lần nữa.

Đối với Trường những gì mà ông Đăng gây ra đã quá sức chịu đựng của Trường. Trường không còn chịu đựng hơn được nữa. Trường đã tuyên chiến với ông Đăng, lần này Trường và ông Đăng ở hai chiến tuyến khác nhau. Quân nằm đấy không có nghĩa là không còn ai có khả năng chống đối, ngăn chặn hành vi phạm tội của ông ta.

Ông Đăng chui rúc trong lớp vỏ phạm tội của mình nên Bảo, Trường, ông Tùng, Kiên mặc dù có cố gắng đến mấy cũng không tài nào tìm được ông ta. Mấy tên đàn em của ông ta đã bị bắt hết, ông ta cũng không thấy đâu. Bảo rất có hứng thú với một tên tội phạm như ông Đăng, có một đối thủ ngang sức ngang tài luôn khiến con người ta phấn trấn. Để chiến thắng bắt buộc phải vận dụng hết kinh nghiệm, giác quan và trí khôn, nhờ thế con người cũng tiến xa được một bậc.

Bảo luôn mơ một ngày có thể bắt được ông Đăng, mơ một ngày có thể được trực tiếp hỏi cung, được tống ông Đăng vào tù, niềm phấn khích khiến Bảo càng có hứng thú với vụ án này hơn.

Sau nửa tháng Quân nằm viện, bà Phương đến chăm sóc Quân như thường lệ. Đi bên cạnh bà, ông Trương thở dài.


_Không biết thằng Quân bao giờ mới tỉnh lại…??

Bà Phương sụt sịt.

_Tất cả cũng tại con bé Diễm, nếu không phải tại nó, con trai chúng ta đâu có khổ như thế này. Nếu thằng Quân không bao giờ tỉnh lại, tôi sẽ khôg bao giờ tha thứ cho cô ta…!!

Ông Trương bực dọc đáp.

_Sao bà cứ luôn đổ tội cho con bé Diễm là thế nào, bà thừa hiểu, con bé Diễm không có lỗi gì cả. Bà vì ghét nó nên mới tìm mọi cách đổ lỗi cho nó….!!

_Ông thôi đi, bố con ông đều giống nhau, lúc nào hai người cũng bệnh vực nó. Ông không thấy là nửa tháng nay nó không hề đến thăm thằng Quân nhà mình một lần, một kẻ vô tình, vô nghĩa như nó, ông còn thương tiếc làm gì…??

_Tôi nói rồi, nó bị ốm, một kẻ ốm yếu làm sao đi thăm một người ốm yếu khác. Mà dù nó có đến bà có cho nó vào không, hay là bà lại đuổi nó về. Nó chỉ còn da bọc xương, một cái hẩy của bà cũng đủ làm cho nó ngã, tôi nghĩ nó nên ở nhà nghỉ ngơi, tĩnh dưỡng tốt hơn đến bệnh viện để nghe bà chửu rủa…!!

Bà Phương gắt nhỏ.

_Ông đừng bênh nó, nó chỉ mượn cớ bệnh tật để lảng tránh trách nhiệm của nó, một con nhỏ lừa dối như nó, không xứng cho thằng Quân yêu, không xứng để ông bao che cho nó…!!

_Cách đây một tuần tôi có đến thăm nó. Bà không tin vào miệng tôi cũng phải tin vào mắt tôi chứ…!!

Mặc dù ông Trương dẫn chứng đầy đủ, bà Phương vẫn không lùi bước.

_Cứ cho là nó bị ốm đi, nhưng có cần lâu như thế không, đã nửa tháng trôi qua rồi. Nửa tháng ông có hiểu không, người ta có ốm nặng đến đâu, nửa tháng cũng đủ đề đi, để chạy. Rõ ràng con bé đó muốn tránh mặt tôi nên nó mới không đến. Chỉ một vài câu đe dọa của tôi nó đã dễ dàng từ bỏ thằng Quân nhà mình, nói gì đến mai sau, thằng Quân què quặt hay không nhấc đầu lên nổi vì phá sản hay bị bại liệt. Ông nói đi, tôi có nói oan cho nó không…??

Ông Trương đuối lí. Những lời bà Phương nói không hề sai, dù bà Phương có phản đối không cho Diễm đến thăm Quân, ít ra Diễm cũng phải đến đây xem Quân thế nào dù chỉ là đứng nhìn từ xa, đằng này Diễm biệt tăm không thấy mặt mũi đâu. 

Ông Trương bực bội, ông thấy lòng tin dành cho Diễm có phần đã bị lung lay. Mấy lần ông gọi điện thoại cho Diễm, toàn chị dâu của Diễm bắt máy.

Nửa tháng trôi qua, Diễm gọi điện thoại cho ông được bốn lần, lần nào Diễm cũng chúc ông sống khỏe mạnh, hỏi thăm tình hình sức khỏe của bà Phương, ngoài ra không hề nhắc gì đến Quân. Ông Trương thấy Diễm không phải là một cô gái tuyệt tình, một kẻ vô ơn, sao Diễm lại hành động khó hiểu như thế. Hay là Diễm đã hoàn toàn quên Quân rồi, nếu quên Quân, Diễm đâu cần phải gọi điện cho ông Trương làm gì, nhưng nếu không quên, sao Diễm không hỏi thăm tình hình sức khỏe của Quân lấy một lời.


Ông Trương không thể biện luận cho hành động lạnh lùng của Diễm, ông không thể nói gì hơn nữa. Dù Diễm vô tình hay cố ý việc Diễm không hỏi thăm Quân, không đến thăm Quân hay không cầu xin bà Phương nghĩ lại là không thể chấp nhận được, ông Trương bắt đầu cảm thấy bực bội, cảm thấy chán ghét sự thật phũ phàng này. Ông không tin là con trai ông đã chọn nhầm người yêu, ngay lần đầu tiên gặp mặt, ông đã thấy Diễm rất hợp với Quân. Quân và Diễm đã phải vượt qua nhiều khó khăn, thử thách mới đến được với nhau, sao mọi chuyện lại thành ra thế này.

Ông không muốn nghĩ nhiều và cũng không còn hơi sức để mã nghĩ nữa. Ông chỉ muốn toàn tâm toàn ý chăm sóc Quân, mong Quân sớm tỉnh lại. Mai sau dù Quân quyết định có tiếp tục yêu và lấy Diễm không đó là việc của Quân. Ông tin là càng có nhiều khó khăn, thử thách con người càng nhận ra ai mới thực sự là người dành cho mình.

Bà Phương tiếp tục nói không ngừng nghỉ, ông Trương tảng lờ như bị điếc. Hai vệ sĩ canh gác cửa gật đầu chào ông bà Phương. Họ mở cửa phòng cho bà Phương và ông Trương vào. Bà Phương hoàn toàn hài lòng vì trong vòng nửa tháng vừa qua, Loan thường xuyên đến đây, hai người nói chuyện vui vẻ, bà Phương muốn một người con dâu như Loan.

Bà thấy Loan không chê được điểm gì. Loan xinh đẹp, thông minh, tốt bụng, gia đình giàu có. Bà không hiểu Quân chê Loan ở điểm gì, tại sao Quân nhất định phải lấy Diễm cho bằng được.

Bà Phương vốn đã không thích Diễm, qua lần này, bà còn ghét Diễm hơn mười lần trước, chỉ cần Diễm xuất hiện trước mặt bà bây giờ thế nào bà cũng mắng chửu, tát Diễm.

Ngày trước trong mắt bà Phương, Diễm là một cô gái phóng túng thì bây giờ bà coi Diễm là một kẻ vô ơn, máu lạnh, một kẻ bạc tình, lúc Quân còn khỏe mạnh. Quân hết lòng chăm sóc, bảo vệ và yêu Diễm nhiều như thế, đến khi Quân bị bệnh, Diễm đã bỏ mặc Quân, không quan tâm, không hỏi han gì đến Quân. Bà không thể nuốt được cục hận này trong lòng, bà cần phải xả nó ra. Bà phải làm nó ngay bây giờ, phải làm nó ngay hôm nay.

Buổi chiều chờ Loan và Kiên ra về. Bà khép cửa phòng của Quân, lấy điện thoại trong túi sách, bà gọi điện cho Diễm.

Nhìn số điện thoại của mẹ chồng, Diễm run rẩy sợ hãi.

_Chào bác…!!

Bà Phương lạnh lùng nói.

_Chào cô. Chẳng hay cô vẫn khỏe chứ…??

Nghe giọng nói đầy mỉa mai của bà Phương, Diểm rùng mình.

_Cháu không sao. Còn bác…??

_Nhờ phúc của cô, tôi còn phải sống tiếp để ngăn cô không được đến gần con trai tôi...!!

Bịp chặt miệng, Diễm nói không nên lời. Cố gắng gượng cho cơn co thắt trong lồng ngực lắng xuống. Diễm thì thào.

_Cháu hiểu, bác không cần phải lo lắng, sau khi anh ấy tỉnh lại, cháu sẽ ra đi…!!

Bà Phương gầm lên.

_Cô câm miệng lại cho tôi. Cô không có tư cách nói chuyện đó với tôi. Lúc đầu tôi ghét cô thật nhưng về sau này tôi tưởng cô là một cô gái ngây thơ, tốt bụng nên tôi đã thay đổi suy nghĩ của tôi dành cho cô nhưng cô làm tôi thất vọng quá, dù tôi có đối xử với cô như thế nào cô cũng không được phép vứt bỏ thằng con trai nằm bất động trên giường bệnh của tôi như thế….!!

_Anh em cô thật giống nhau, ngay cả bố cô cũng thế, các người chỉ cần tiền bạc, danh lợi. Khi thằng Quân còn khỏe mạnh, còn có khả năng cho cô mọi thứ, cô bám lấy nó, khi nó ngã bệnh, cô bỏ rơi nó. Dù có chết tôi vĩnh viễn không chấp nhận một người con dâu như cô. Tôi cấm cô lại gần nó, mà cần gì tôi phải cấm nữa đúng không vì cô đã vứt bỏ nó như một đống rác thải rồi còn đâu…!!


Chửu rủa xong, bà Phương cúp máy một cách thô bạo. Diễm khóc ngất, ngồi thụp xuống sàn nhà, hai tay bịp miệng, điện thoại rơi xuống bên cạnh. Diễm choáng váng không thở nồi, ôm lấy ngực, Diễm ngã ra đất.

Hồng đã nấu xong bữa cơm chiều, vì Diễm phải ăn cơm sớm để đến bệnh viện chăm sóc Quân nên hơn nửa tháng nay gia đình Diễm đã thay đổi thời gian ăn cơm tối từ bảy giờ lên bốn giờ chiều.

Gõ cửa phòng, Hồng hỏi.

_Chị vào được không em…??

Không nghe thấy tiếng trả lời, Hồng hỏi thêm hai ba lần nữa. Hồng tưởng Diễm ngủ, nên đẩy cửa bước vào trong.

Hồng kinh hãi. Chạy thật nhanh lại gần, quỳ gối xuống nền gạch. Hồng gọi tên Diễm.

_Diễm…!! Diễm…!! Em bị làm sao thế…??

_Diễm…!! Mau trả lời chị đi em…!!

Bà Hoa nghe tiếng kêu thất thanh của Hồng, bà vội bỏ bát đũa trên bàn, bà nhanh chóng chạy vào phòng của Diễm. Trường đang mặc quần áo, tiếng nước chảy làm Trường không nghe được rõ tiếng của Hồng nhưng cũng đủ để Trường chú ý.

Trường nhìn Hồng đang ôm lấy đầu Diễm vào lòng. Miệng không ngừng gọi tên Diễm. Mặt Trường trắng bệch, Trường lo sợ không yên. Trường hỏi nhanh.

_Tại sao Diễm lại bị ngất…??

Hồng sụt sịt.

_Em không biết, lúc em bước vào đây đã thấy cô ấy nằm trên sàn nhà rồi…!!

Bà Hoa hối.

_Đừng nói nhiều nữa, mau đưa cô ấy vào bệnh viện đi….!!

Trường vội bế Diễm ra cổng, gọi một chiếc xe tắc xi. Trường và Hồng đưa Diễm đến bệnh viện. Bà Hoa, ông quản gia ở nhà chăm sóc ông Hải. Bữa cơm chiều đành bỏ dở, bây giờ cũng không ai còn tâm trí để mà ăn nữa.

Ông Hải tuy không hiểu chuyện nhưng cũng đòi đi theo, bà Hoa phải dỗ dành, ông mới chịu ngồi yên. Cả nhà không ai ăn, chỉ có mình ông Hải cần phải ăn vì ông cần uống thuốc, cần đi ngủ đúng giờ, cần được nghỉ ngơi yên tĩnh, bệnh tim của ông sẽ không hoạt động bình thường nếu ông bị xúc động mạnh.

Bà Hoa dọn thức ăn cho ông Hải, bà cố nói chuyện vui vẻ để ông Hải được yên lòng. Bà không muốn ông lo lắng, không muốn tim và hệ thần kinh của ông bị ảnh hưởng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui