Sáng hôm sau, Diễm đến phòng bệnh của Quân, Diễm cầu xin hai người vệ sĩ cho Diễm vào nhưng họ lắc đầu từ chối. Diễm năn nỉ thế nào cũng không được. Thấy ồn ào, bà Phương từ trong phòng bệnh của Quân bước ra. Nhìn thấy Diễm, bà cau có.
_Cô đến đây làm gì….??
_Cháu xin bác cho cháu được vào thăm anh Quân một chút.
_Tôi đã nói không là không…!!
Bà quát hai anh chàng vệ sĩ.
_Tôi đã dặn là không được cho ta vào kia mà, hai người còn không mau đuổi cô ta đi đi…!!
Mặc dù không muốn tuân theo nhưng lệnh của bà Phương, họ không thể không tuân theo, một người lịch sự bảo Diễm.
_Cảm phiền cô đi cho, xin cô đừng làm khó chúng tôi…!!
Diễm sụt sịt.
_Anh làm ơn, tôi chỉ vào một chút rồi lại ra ngay…!!
Họ đứng ngáng trước cửa, một cơ thể nhỏ bé như Diễm, chỉ cần một tay, một người có thể nhấc bổng được Diễm lên, nói gì đến hai người có đầy đủ chân tay như thế kia.
Trường khoanh tay đứng đằng sau.
_Anh phải nói bao nhiêu lần em mới chịu hiểu. Bà ta không bao giờ chấp nhận lời cầu xin của em đâu. Theo anh đi về…!!
Diễm không muốn đi. Diễm muốn ở lại đây, dù sao được nhìn thấy Quân từ xa như thế này với Diễm cũng là an ủi lắm rồi.
Trường kéo tay Diễm đi, Diễm sợ làm đau Trường như hôm qua, nên ngoan ngoãn đi theo Trường. Mặc dù chưa khỏe hẳn nhưng Trường vẫn xin ra viện hôm nay. Hồng lái xe đưa anh em Diễm về nhà. Diễm ngồi im như chết, nước mắt lăn dài trên má. Đầu Diễm muốn nổ tung, trái tim bị bóp nghẹt, nước da Diễm xanh tái, Diễm tưởng là mình đã chết rồi.
Về đến nhà, Diễm không nói không rằng, Diễm đi thẳng vào phòng, ngã người lên giường, Diễm khóc trong thầm lặng, hạnh phúc Diễm vừa mới có đã tan theo mây khói, nếu Quân mãi vẫn không tỉnh lại, Diễm nguyện sẽ sống cô độc cả đời.
Diễm xoay ngón tay đeo nhẫn, hôn nhẹ lên nó, Diễm thì thầm.
_Em mong mãi được là vợ của anh dù trong kiếp này hay kiếp sau. Muốn được cùng anh sinh thật nhiều con, em mong gia đình chúng ta sẽ sống thật hạnh phúc và thật hòa thuận….!!
Diễm nhắm mắt lại, hai dòng lệ rơi xuống gối. Diễm tự hỏi tình là gì, sao Diễm phải khổ đau vì nó thế này, không yêu cũng đau mà yêu rồi cũng đau. Diễm mong mình được ra đi trong lúc ngủ, được bình yên đến thiên đường, nhớ hôm nào suýt bị chết đuối, Diễm giật mình nhớ lại những lời mà Chúa Trời nói với Diễm. Diễm không tin đó là sự thật nhưng tất cả đều đang Diễm ra theo đúng những gì mà người đã nói, phải chăng đây là số phận của Diễm.
Diễm không còn sức để chăm sóc cho ai nữa, Diễm chỉ muốn được đóng cửa trong phòng, muốn được một mình gặm nhấm nỗi đau.
Buổi trưa Diễm không ra ăn cơm. Trường gõ cửa phòng mấy lần, Diễm cũng không buồn ra mở cửa. Trường thở dài.
_Em đừng tự hành hạ mình như thế, em yên tâm anh sẽ nghĩ được cách giúp em vào thăm Quân….!!
Diễm không trả lời Trường. Trường chán nản bước ra phòng khách, thả phịch thân hình xuống ghế xô pha. Hồng buồn bã bảo Trường.
_Chúng ta phải làm gì để giúp cô ấy bây giờ….??
Trường lắc đầu chán nản.
_Bây giờ tâm trí anh đang rối, anh không nghĩ ra được một ý gì hay…!!
Trường và Hồng đang ngồi nói chuyện trong phòng khách, chuông cổng vang lên. Bà Hoa ra mở cổng. Thấy một chàng trai lạ. Bà đề phòng hỏi.
_Cậu tìm ai…??
_Trường có nhà không hả Dì…??
_Có, nhưng cậu là ai mới được…??
Dơ thẻ cảnh sát cho bà Hoa xem. Bảo mỉm cười nói.
_Cháu tìm cậu ấy có chuyện cần nói…!!
Mở rộng cánh cửa, bà Hoa mời.
_Cậu vào đi…!!
Trường biết Bảo nên không hề cảm thấy ngạc nhiên vì cuộc viếng thăm này.
_Cậu tìm tôi có phải cậu muốn tôi cung cấp thông tin về ông Đăng đúng không…??
_Ít ra cậu phải mời khách ngồi xuống, và pha cà phê đi chứ….??
Trường ngán ngẩm bảo bà Hoa.
_Dì làm ơn pha cho cháu một ly cà phê rồi bưng lên đây…!!
_Chờ Dì một chút…!!
Bảo quan sát căn nhà một lượt. Bà Hoa đặt ly cà phê trước mặt Bảo.
_Mời cậu…!!
_Cảm ơn Dì…!!
Bảo từ tốn uống từng ngụm nhỏ. Trường và Hồng kiên nhẫn chờ Bảo uống xong ly cà phê của mình. Đặt tách cà phê xuống bàn, bằng một giọng trầm ấm. Bảo nói.
_Chắc cậu cũng hiểu lí do của tôi khi đến đây là gì. Tôi muốn biết cậu có đoán được ông Đăng đã đi đâu không….??
Trường lắc đầu đáp.
_Tôi và ông ta vừa mới gặp lại nhau trong thời gian ngắn, ngoài xưởng gỗ của ông ta, tôi không biết ông ta còn nơi nào để trốn nữa…!!
_Xem ra mối quan hệ giữa cậu và ông ta không được tốt đẹp lắm…!!
Trường cay cú đáp.
_Ông ta đã tìm cách giết chết tôi, cậu nghĩ mối quan hệ giữa tôi và ông ta là mối quan hệ gì…??
Ngó quanh căn phòng. Bảo quan tâm hỏi.
_Diễm đâu…??
Trường buồn bã nói.
_Nó đang nhốt mình trong phòng, tôi không biết phải làm gì để giúp nó…!!
_Tôi hiểu hoàn cảnh của cô ấy hiện giờ, bác Phương là một người cố chấp, cái gì bác ấy cho là đúng thì sẽ rất khó để thay đổi…!!
_Bà ta không thấy bà ta đang chia cách mối lương duyên tốt đẹp giữa Diễm và Quân hay sao, không hiểu bà ta có trái tim không…??
_Cậu đừng nói thế, tôi hiểu bác Phương ngăn cấm không cho Diễm vào thăm Quân là sai, nhưng bác ấy không phải là một người không có trái tim…!!
_Tôi mặc cậu bênh vực bà ta như thế nào, tôi chỉ biết bà ta đã làm tổn thương em gái tôi…!!
_Cậu yên tâm tôi sẽ tìm cách để cho em gái cậu có thể vào thăm Quân…!!
Trường nghi ngờ hỏi.
_Cách gì…?? Đừng nói là cậu bảo em gái tôi phải quỳ xuống cầu xin bà ta. Tôi tuyệt đối không bao giờ để điều này xẩy ra…!!
_Ai bảo cậu là tôi sẽ yêu cầu cô ấy làm điều ấy…!!
_Nếu không quỳ xuống xin bà ta, cậu nghĩ bà ta sẽ cho nó vào thăm hay sao…??
Một nụ cười bí hiểm nở trên môi Bảo.
_Sao lại không….??
Trường và Hồng ngơ ngác nhìn Bảo. Cả hai không hiểu Bảo đang tính toán gì ở trong đầu. Bảo giải thích kế hoạch của mình cho Trường và Hồng nghe. Trường và Hồng kinh ngạc với lời đề nghị của Bảo, so với những gì Trường tính đến thì kế hoạch của Bảo rất hay, tuy là hơi thiệt thòi cho Diễm nhưng để được hàng ngày vào chăm sóc và nói chuyện với Quân thì không còn cách nào khác. Nói chuyện với Trường và Hồng một lúc, Bảo ra về. Trường hy vọng là kế hoạch của Bảo thành công. Nếu không Trường sẽ tìm cách khác.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...